Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 126: Niên thị



Màu xanh nhạt là màu kén người, nhưng Niên thị mặc lại không hề cảm thấy đối nghịch chút nào, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp lại thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu, nữ tử người Mãn thường phóng khoáng, nhưng Niên thị lại toát ra nét phong tình của nữ tử Giang Nam, như tỏa nắng trước mắt người.

Lúc nàng ta nghe tin huynh trưởng của mình đang quỳ gối ngồi trước thư phòng, lật đật chạy đến, nhưng giây phút đến trước cửa, lại thoáng chần chừ, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của huynh trưởng, cắn răng, gõ cửa.

“Ai?”

“Gia, là nô tỳ.”

Bên trong thoáng im lặng, lâu sau mới có động tĩnh: “Vào đi.”

Niên thị thành khẩn đi đến, giày Mãn trên chân dường như hoàn toàn không có trọng lượng, uyển chuyển lanh lẹ, thấy mà thương xót trong lòng.

Chỉ riêng sắc mặt Dận Chân lãnh đạm, không giống mọi ngày.

Đáy lòng Niên thị xoẹt qua một tia ai oán, nhưng che giấu rất khá, cúi người, buông chung đang cầm trong tay xuống, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay gia nghỉ ngơi muộn, nô tỳ không cầm được đi chưng canh gà hầm nhân sâm, bồi bổ sức khỏe cho gia.”

Dận Chân không gật đầu cũng không lắc đầu: “Lật đật đến đây xin tội cho ca ca ngươi?”

Trong mắt nàng mang theo vẻ thiết tha, Niên thị hơi chau mày: “Gia....”

Nói chưa hết lời thì nàng phát hiện Dận Chân đang nhìn chằm chằm vào nàng, mặt không khỏi bốc khói, nàng vào phủ chưa lâu, chỉ được gọi đi hầu hạ có đôi lần, cũng không thể xem là được sủng ái, nhưng chức vị Trắc phúc tấn rành rành ra đấy, thái độ của Dận Chân đối với nàng cũng khá ôn hòa, chỉ là thỉnh thoảng khi nhìn thấy sắc lạnh của y, nàng lại cảm thấy sợ hãi cùng cực, đâu còn dám làm gì nữa.

Vùng chân mày hơi giãn ra, Dận Chân chỉ lành lạnh nói: “Chuyện của ca ca ngươi, ngươi không nên xen vào, cũng không phải chuyện ngươi có thể hỏi đến, về đi.”

Mãi mới lấy được dũng khí lại bị câu nói của y đánh tan tành, Niên thị đang do dự nên nán lại, hay lui xuống, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lại nghe có người ở bên ngoài gõ cửa.

Tâm trạng Dận Chân thật sự đang rất tệ, trên gương mặt bất thiện mang nét theo âm trầm, không đợi y nổi giận, ngoài cửa lại vang lên một thanh âm, đối với Niên thị, nó vô cùng xa lạ, nhưng lại rất êm tai.

“Tứ ca.”

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Niên thị rõ ràng thấy sắc mặt Dận Chân thoắt cái trở nên dịu dàng.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Dận Tự đi vào, đường nhìn lập tức rơi xuống người Niên thị, ngạc nhiên hỏi: “Vị này chính là tiểu tẩu?”

Chắp tay cười với Niên thị: “Đệ là Dận Tự, đứng hàng thứ tám, tiểu tẩu còn chưa gặp đệ đâu nhỉ.”

Sao Niên thị có thể chưa từng nghe qua đại danh lừng lẫy của vị Liêm Quận vương này, nhưng dù sao nàng vẫn còn độ tuổi thiếu nữ, thấy thế thoắt cái liền ngượng ngùng, có điểm lúng túng: “Vương gia mạnh khỏe.”

“Dận Tự mạo muội quấy rối, không bằng lui ra ngoài trước?” Dận Tự nhìn lướt qua hai người họ, người hắn hỏi là Dận Chân.

“Ai bảo đệ ra ngoài?” Dận Chân nhíu mày, quay đầu nói với Niên thị: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.”

Niên thị không giấu được vẻ thất vọng, nhưng chỉ có thể vâng lời, sau đó lui ra.

Trong phòng còn lại hai người họ.

Trong lòng Dận Tự, thật sự có chút không thoải mái.

Thoáng nhìn Niên thị, đã bị dung nhan tuyệt trần của nàng làm cho giật mình, không kiềm được thầm khen một tiếng, lại lập tức nhớ đến nàng là một trong những nữ nhân của hậu viện này, tán thưởng và thưởng thức ngay tức khắc phai nhòa.

“Đệ sao vậy, mất hứng.”

Bên nhau hơn hai mươi năm, Dận Chân nhạy bén phát hiện biến hóa trên mặt hắn, trong phòng lại không có ai nên cũng không kiêng dè nắm tay hắn, vuốt ve cảm nhận sự ấm áp trơn mịn trong lòng bàn tay, tâm trạng lập tức tốt hơn.

“Không có gì, sao tứ ca lại để Niên Canh Nghiêu quỳ bên ngoài?”

Nói đến thì trong phủ hắn dù ít người, nhưng cũng xem như có thê có thiếp, họ sinh trong gia đình đế vương, nào có được cái tự do chân chính, Dận Tự thầm cảm thán một tiếng, nhanh chóng dời sự chú ý trở về chủ đề chính.

Dận Chân hừ khẽ một tiếng, kể giản lược sự tình một lần, cuối cùng lạnh lùng nói: “Nếu không dạy cho gã một bài học, sợ đến một ngày gã sẽ quên luôn ai mới là chủ tử.”

“Hiện tại dạy cũng dạy rồi, tuy Niên gia là nô bộc, nhưng thế lực không thể xem thường, hiện tại tứ ca vẫn cần nể nang, nếu phạt nặng quá, không tránh khỏi hóa xấu.”

Dận Chân hơi đơ mặt, không nói một lời.

Tính tình y hiếu thắng, trước mặt người ngoài lại càng rõ rệt, nếu bảo y phải xuống nước đi ra ngoài cho Niên Canh Nghiêu đứng lên, chẳng khác nào chủ tử lại phải nhận lỗi trước nô tài, y quả quyết bản thân không thể xuống nước kiểu đó.

Dận Tự là người biết quan sát, lập tức hiểu được vấn đề, mỉm cười nói: “Để đệ đi nói với gã.”

Niên Canh Nghiêu hình thể cường tráng, hiện tại một lớp tuyết đọng lại dưới gối, hơi lạnh nhè nhẹ cũng ngấm vào da.

Thực tế trong lòng gã cũng cảm thấy chột dạ, nên lúc Dận Chân cho gã quỳ ở ngoài, gã cũng không dám biện bạch.

Nhưng ngoài chột dạ, còn có thêm mấy phần oán hận cùng không phục.

Một người là Tuần phủ nhị phẩm, đường đường quan lớn địa phương, ở bên ngoài sát phạt quyết đoán, oai phong bốn phía, tới đây, chẳng qua cũng chỉ là một nô tài thấp hèn bị chủ tử hô đến gọi đi, động tí là phạt quỳ.

Thậm chí gã còn oán hận Niên gia, tại sao năm xưa lại gia nhập Hán Quân Kỳ, làm nô bộc nhà người ta.

Nhưng gã đã quên rằng, nếu không phải vào Hán Quân Kỳ, phụ thân làm Đốc phủ, muội muội gả vào phủ Ung Thân vương, chỉ sợ gã của hiện tại, cũng không được một bước lên mây, thăng quan tiến chức nhanh như vậy.

Đằng xa, hạ nhân trong phủ đi ngang qua nhỏ giọng đàm tiếu, chỉ trỏ, giống như đang đâm chọt sau lưng gã, khiến gã vô cùng xấu hổ.

Nhất là khi muội muội đi vào xin tội cho gã, lại phí công đi ra, khiến tâm trạng u ám của gã lại tăng cao.

Liêm Quận vương đến, cũng vào phòng, cả buổi không ra.

Niên Canh Nghiêu nhìn chằm chằm nền tuyết trắng trước mặt, cảm thấy con mắt có hơi khó chịu, khẽ nhắm mắt lại, cửa cọt kẹt mở ra, có người từ trong đi ra, lại bước đến trước mặt gã, che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu gã.

Niên Canh Nghiêu ngẩng đầu, là Dận Tự.

“Bát gia.” gã nghẹn ngào nói. “Thứ nô tài không thể hành lễ với ngài.”

Nghe ám chỉ trong câu nói của gã, Dận Tự chỉ im lặng, mỉm cười khom lưng dìu gã dậy: “Lượng Công, đứng lên nào, ngươi theo gia nhà các ngươi đâu phải ngày một ngày hai, sao còn không biết tính nết của huynh ấy, đối phó với người như gia nhà các ngươi, nói một hai câu xuống nước lấy lòng, sao huynh ấy có thể phạt ngươi quỳ ở đây thật chứ?”

Niên Canh Nghiêu cười khổ, thuận theo bậc thang của hắn đi xuống: “Bát gia chì chiết nô tài, thật sự là do nô tài làm việc không ổn....”

“Được rồi, người một nhà đừng nói như người xa lạ thế, từ trước đến nay tứ ca có xem ngươi là người ngoài đâu, cũng bởi vì vậy, nên mới giận đến thế.” Dận Tự cười dài, hòa nhã, không hờn không giận. “Chỉ cần ngươi còn mang họ Niên, thì vĩnh viễn là người thuộc phủ này, tứ ca thương càng nhiều, trách càng nặng, ngươi đừng để bụng.”

Bát gia thật sự rất lợi hại, vừa đấm vừa xoa, không để lọt sơ hở, trước trấn an, sau chỉ điểm, chắc chắn là muốn nói với gã, trừ khi gã thoát khỏi Kỳ Tịch, hoặc Dận Chân bị tước vị, không thì Niên gia vĩnh viễn là nô bộc của phủ Ung Thân vương.

Niên Canh Nghiêm vốn khá xem thường Liêm Quận vương không hề lộ bóng dáng trong cuộc chiến đoạt vị, nhưng giờ nghe những lời này, mới cảm thấy lời của phụ thân Niên Hà Linh trước đây quả nhiên có đạo lý.

Liêm Quận vương, người này con không thể xem thường, cũng không thể đắc tội.

Nghĩ đến đây, Niên Canh Nghiêu liên thanh nói cảm ơn, xong lại đi thỉnh tội với Dận Chân.

Đã có Dận Tự đứng giữa điều đình, Dận Chân cũng không cho gã sắc mặt khó nhìn, nói mấy câu có lệ rồi bảo gã đi vấn an Niên thị.

Niên Canh Nghiêu cuối cùng cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Dận Tự bàng quang ngồi nhìn, không xen vào một chữ.

Tên này hiện tại cánh chim chưa lớn, đã vậy rồi, qua mấy năm nữa, làm Tổng đốc Tứ Xuyên, Thống lĩnh quân vụ, nói một không hai, thì oai phong đến đâu nữa?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv