Không gian vắng vẻ, trong phủ thượng thư chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran và tiếng chim chóc líu lo.
Đâu phải Đường Thận không hiểu chỗ khó xử của Vương Trăn?
Cậu rút từ trong tay áo ra lá thư Vương Trăn gửi chiều ngay, đọc lại một lần nữa. Đoạn, Đường Thận đến bên án thư, đưa lá thư vào ngọn nến. Ngọn lửa liếm lên giấy, chẳng mấy chốc lá thư đã hóa tro tàn.
Đường Thận nói: “Ý của sư huynh, đương nhiên đệ hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, đến đây là chuyện khác. Đệ không gạt sư huynh, có hai vấn đề khiến đệ băn khoăn mãi. Thứ nhất, đệ rất tò mò về những chuyện sẽ phát sinh trong thời gian tới, đệ muốn biết sư huynh định xử lí như thế nào. Thứ hai…” Đường Thận ngập ngừng giây lát: “Thứ hai là đệ lo cho sư huynh.”
Vương Trăn nhìn Đường Thận bằng ánh mắt hết sức điềm tĩnh. Lát sau, chàng mới nói: “Đệ hiếu kì cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng Cảnh Tắc này, chớ nghe, chớ hỏi mới là kim chỉ nam cho đệ trong chốn quan trường, xét địa vị hiện giờ của đệ. Còn lo lắng của đệ thì…”
Vương Trăn chỉ mỉm cười rồi bỏ lửng câu.
Đường Thận không hiểu nổi ý chàng.
Sao Vương Tử Phong kì vậy, đang nói dở lại thôi?
Với quan hệ của sư huynh đệ hai người hôm nay, những gì Đường Thận vừa nói hoàn toàn thật lòng, không có một chữ nào giả dối. Bản chất Đường Thận không phải người tâm cơ xảo trá, nghi bóng sợ gió. Quen biết Vương Tử Phong ba năm nay, bầu bạn với chàng ba năm nay, dù cậu có là cục đá thì cũng phải nóng lên. Đường Thận thực sự đặt rất nhiều niềm tin vào sư huynh mình.
Huống hồ bây giờ cậu đã bước một chân vào Vương đảng. Thành tựu của cậu hôm nay có công lao không hề nhỏ của Vương Tử Phong. Vương Tử Phong muốn hại cậu thì khác nào tự chặt một tay, cái được chẳng bù cái mất.
Người khôn ngoan như Vương Tử Phong lẽ nào lại hành động như thế?
Đường Thận suy nghĩ một lát, nói: “Lời khuyên của sư huynh không hề sai. Đệ cũng biết, tuy bây giờ đệ là Trung Thư xá nhân tứ phẩm, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chức nhỏ thôi. Có điều, câu ‘chớ hỏi, chớ nghe’ sư huynh từng dặn đệ cách đây một năm. Hồi ấy đệ đã làm theo lời huynh, nhưng bệ hạ đâu có để yên cho đệ không hỏi, không nghe? Đệ bị phái đến Thứ Châu, rồi mới có những chuyện sau này.”
“Chuyện đệ phải đi Thứ Châu, kì thực cũng do ta mà nên.”
Đường Thận sửng sốt: “Do sư huynh ư?”
Vương Trăn nói: “Bệ hạ của chúng ta cực kì giỏi trong việc thao túng cán cân quyền lực.” Đây là lần đầu tiên Vương Trăn thảo luận với cậu về vấn đề này trong triều đình, Đường Thận lập tức tập trung tư tưởng, nghiêm túc lắng nghe chàng phân tích, “Có một số việc thuộc về bề nổi, tất cả các quan đều biết, đệ tự khắc cũng biết. Một số việc khác, đệ có thể đã đoán được rồi. Năm ngoái, ta, Tô Ôn Duẫn và Tống Tuần, chia nhau lên phía Bắc cốt là để điều tra vụ án tham ô trong nạn tuyết miền Nam cách đây bốn năm.”
Đường Thận: “Chuyện ấy đệ đã đoán được.”
Vương Trăn: “Thế đệ biết những gì về con người Tô Ôn Duẫn?”
Đường Thận sửng sốt, cậu tỉ mỉ nhớ lại từng thứ: “Tô đại nhân trước kia là Thiếu khanh Đại lý tự, hàm tứ phẩm. Khi đệ làm Khởi Cư lang thì thường xuyên thấy anh ta vào đài Đăng Tiên, rất được bệ hạ sủng ái. Giờ anh ta là Hữu thị lang bộ Công, hàm tam phẩm, tiền đồ vô lượng.”
“So sánh với đệ thì sao?” Vương Trăn dí dỏm nói.
Đường Thận nghẹn lời, lúng túng hồi lâu mới nói: “Sư huynh đừng chế giễu đệ.”
Vương Trăn ngưng cười, thong thả nói: “Ấy là đạo cân bằng của thánh thượng chúng ta đó.”
Đường Thận ngây người.
“Tô Ôn Duẫn rất may mắn khi tìm được ngay kẻ chủ mưu. Không có gì bất ngờ cả, ngay khi anh ta về kinh chắc chắn sẽ được triều đình trọng thưởng và còn được thăng chức. Sự thật đúng là thế, anh ta trở thành Hữu thị lang hàng tam phẩm. Có thể dự đoán được kết quả này, thực chất là vì trước khi nó xảy ra, bệ hạ đã phái đệ đi Thứ Châu. Mà tiểu sư đệ à, đệ phải đi vì đệ là người của ta.”
Bộ não của Đường Thận lại bị thách thức: Đệ là người của ta? Cái câu này nghe cứ là lạ thế nào ý nhỉ? Nhưng sư huynh nói đúng, trong mắt Triệu Phụ, Tô Ôn Duẫn, thậm chí là toàn thể các quan, cậu coi như nửa Vương đảng rồi còn gì.
Thấy Đường Thận không phủ nhận, Vương Trăn lẳng lặng liếc cậu một cái rồi giải thích tiếp: “Đệ công cán ở Thứ Châu, không có công lao cũng có khổ lao. Dù đệ không tịch thu được sổ thu chi, đến khi về kinh, bệ hạ chắc chắn vẫn ban thưởng cho đệ.” Nói đến đây, Vương Trăn trở nên trầm tư. Bỗng chàng bảo: “Cảnh Tắc, nếu mọi chuyện theo đúng dự đoán, trong vòng ba năm tới, ta không thể nào lên chức được.”
Đường Thận cả kinh: “Ý sư huynh là sao?”
“Trong Vương đảng, trên có nhị thúc là quan nhất phẩm, Hữu tướng triều ta, thân với Tả tướng Kỷ Ông Tập. Ta là quan nhị phẩm, nắm quyền quản lí cả một bộ, chịu ơn dày của bệ hạ. Chính vì thế, muốn chế ngự phe phái Tô Ôn Duẫn, bệ hạ không thể nâng đỡ ta hay nhị thúc nữa mà chỉ có thể sử dụng những người còn lại thuộc Vương đảng. Ở Thịnh Kinh khi đó, chỉ có mình đệ là người phù hợp nhất mà thôi.”
Đêm nay, được nghe chàng giảng giải, Đường Thận quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
Suốt một năm qua, cậu chưa từng nghĩ tới Triệu Phụ phái mình đi Thứ Châu hóa ra là để dùng cậu khắc chế Tô Ôn Duẫn, khiến Tô Ôn Duẫn không thể đắc thế hoàn toàn!
Vương Trăn: “Tô Ôn Duẫn vốn là người nhà họ Tô – danh môn hàng đầu vùng Bắc Trực Lệ. Thời Thái Tổ, Tô gia lập không biết bao nhiêu công trạng hiển hách, gần trăm năm qua vẫn sản sinh vô số nhân tài. Bệ hạ dùng ta để chế ngự Tô Ôn Duẫn, rồi lại dùng Tô Ôn Duẫn chế ngự ta. Dù cả hai chúng ta biết rõ mười mươi ý đồ của bệ hạ, cũng chẳng có cách nào phá vỡ cục diện ấy.”
Sống ở đời, điều đáng sợ nhất không phải là không biết mình bị lợi dụng, mà là biết nhưng không thể tránh nổi.
Triệu Phụ là hoàng đế, cho nên cách sắp đặt của ông ta buộc những tay quái kiệt trên đời như Vương Trăn hay Tô Ôn Duẫn phải bất lực, chấp nhận tình thế. Tuy nhiên, tình thế ấy không hề bất lợi cho họ; bằng không với tuổi tác của cả hai, họ không thể nào leo lên vị trí hiện tại nhanh chóng như thế được.
Nói cách khác, Triệu Phụ đang lợi dụng họ, nhưng chắc gì họ không lợi dụng Triệu Phụ trước?
Mặc dù vậy, Đường Thận nhanh chóng nhận ra điểm thiếu sót: “Sư huynh xuất thân Lang Gia Vương thị, Tô Ôn Duẫn xuất thân Bắc Trực Lệ Tô gia. Hai người đều là phe danh môn, thế phe hàn môn thì sao?”
Với tính tình đa nghi của Triệu Phụ, còn lâu mới có chuyện ông ta hoàn toàn đặt niềm tin vào giới quý tộc; chắc chắn, phải có phe phái hàn môn để khắc chế phe phái danh môn.
Trong triều hiện nay có bốn vị tướng công, trong đó Hữu tướng Vương Thuyên và Hữu thừa Từ Bí đều là dòng dõi thế gia, còn Tả tướng Kỷ Ông Tập và Tả thừa Trần Lăng Hải xuất thân nghèo khó, đây là bằng chứng cho thấy Triệu Phụ dùng họ để kiềm hãm lẫn nhau: nếu không làm sao có sự đối xứng hoàn hảo đến vậy? Khác nào anh một miếng tôi một miếng1?
Vương Trăn dửng dưng: “Có Lý Cảnh Đức đấy còn gì.”
Đường Thận ngẩn ra, nhất thời cậu không nhớ ra người ấy là ai cả.
Trong lúc đó, Vương Trăn đã nói tiếp: “Chuyện sử dụng giấy để làm tiền tệ khác hẳn với những sự vụ khác. Nếu xảy ra tranh đấu thì trên triều đình phong ba bão táp lắm đấy, nhưng chỉ giới hạn trong nhóm quan tam phẩm trở lên mà thôi. Vì thế, tiểu sư đệ à… việc này không liên quan đến đệ.”
Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà Đường Thận rời khỏi phủ Thượng thư nhưng Vương Trăn không ra tiễn.
Ngoái đầu nhìn cổng phủ khóa chặt, Đường Thận cảm thấy nao nao khó tả.
“Lần này, Vương Tử Phong muốn tạm thời đường ai nấy đi, không liên lụy gì đến nhau thật rồi.”
Việc phát hành tiền giấy ảnh hưởng quá sâu rộng, thậm chí cả Vương Trăn cũng không dám đảm bảo mình sẽ an toàn thoát nạn. Chàng không muốn kéo thêm Đường Thận vào, thậm chí Đường Thận biết, điều Vương Tử Phong bỏ ngỏ chính là: dù Đường Thận có tham gia vào cũng vô ích, có khi còn nguy hiểm đến bản thân.
Đường Thận vốn không am hiểu về chính sách và tiền tệ. Cậu mới mười tám tuổi, dù đã vào quan trường ba năm, nhưng cậu cần thêm thời gian để trở nên cứng cáp.
Đường Thận thở dài, nghĩ thầm: “Nếu đang là thời bình, nếu có thể chọn lựa, ước gì mình được làm việc ở bộ Công, mở đường xây cầu cho đất nước!” Song ấy là cậu nói thế thôi. Bây giờ đang là thời bình đấy, nhưng giữa thời bình thế này, cậu cũng có được làm theo ý thích của mình, trở thành một kĩ sư chỉ cần quan tâm đến vấn đề kĩ thuật đâu?
Vương Trăn không biết, dù chàng gần như xua đuổi Đường Thận, Đường Thận không hề có ý định rút chân hoàn toàn khỏi vụ việc này. Cậu âm thầm dự tính sẽ bí mật theo dõi diễn biến.
Chỉ còn mấy hôm nữa là Tô Ôn Duẫn lại phải về Thứ Châu, tiếp tục đôn đốc tiến độ đường xá.
Trước khi đi, anh ta cố ý chờ Đường Thận trên con đường dẫn vào điện Cần Chính trong cung. Tô đại nhân trong bộ quan bào đỏ thẫm, phơi nắng phơi gió nửa năm trời mà da dẻ vẫn trắng bóc, tuấn tú rạng ngời. Anh ta thấy Đường Thận thì mỉm cười: “Đường đại nhân, khéo ghê cơ chứ lại! Sao tự dưng gặp nhau ở đây thế này?”
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, sao không cho người ta tránh hả? Đường Thận cung kính hành lễ: “Xin kính chào Công bộ Hữu thị lang đại nhân.”
Tô Ôn Duẫn nheo mắt nhìn Đường Thận. Bỗng dưng anh ta nở nụ cười, chỉ lên trời hỏi: “Đường đại nhân, ngươi trông mặt trời chói lọi thế kia, liệu ngày mai có mưa không nhỉ?”
Đường Thận thầm nghĩ: Anh đã bảo nắng chói chang, sao còn hỏi mai có mưa không?
Ngoài miệng thì cậu nói: “Hạ quan chẳng biết.”
“Ta lại nghĩ, Thịnh Kinh sắp có trận mưa to rồi đấy. Đường đại nhân phải chuẩn bị sẵn ô dù đấy nhé, kẻo mưa ướt hết cả người. Mắc mưa thì không sợ lắm, chỉ sợ bị cảm, ốm nặng thì toi. Đến lúc ta xong việc ở Thứ Châu, về đây lại thấy vắng bóng Đường đại nhân thì tiếc lắm.”
Đường Thận: “…”
Anh dám trù ẻo ai chết sớm hả?
Lần này Đường Thận không thèm trả lời anh ta nữa, đằng nào thì Tô Ôn Duẫn cũng chướng mắt cậu, để ý làm gì cho mệt người, có phải lần đầu tiên làm mích lòng nhau đâu.Vả lại, cậu là người của Vương đảng đấy! Tô Ôn Duẫn có giỏi thì sút Vương Tử Phong lên bàn thờ ăn gà luộc trước đi rồi hẵng lôi cậu ra hành hạ.
Tô Ôn Duẫn cũng không trêu cậu nữa, ngài Hữu thị lang bộ Công cười khẩy rồi quay gót bỏ đi. Hôm sau thì anh ta rời kinh đến Thứ Châu luôn.
Hôm Tô Ôn Duẫn đi, trời vẫn nắng gắt, không có mưa to như anh ta nói.
Cho đến ngày mười bốn tháng sáu, năm Khai Bình thứ hai mươi chín.
Trong buổi chầu, Hữu tướng Vương Thuyên bước lên tâu: “Từ năm Khai Bình thứ mười chín đến nay, các tỉnh Nam Trực Lệ và Hồ Tây đều gặp khó khăn trong quá trình thu thuế. Thần có hai mươi ba kiến nghị cải cách thuế ruộng đất, xin được trình lên bệ hạ.”
Mắt Triệu Phụ sáng ngời, ông ta giả bộ ngạc nhiên lắm, nói: “Ồ, trẫm tò mò đấy.”
Đại thái giám Quý Phúc nghe thấy thế bèn đi xuống, cầm tấu chương của Vương Thuyên, dâng hai tay lên cho hoàng đế. Triệu Phụ mở sổ tấu ra, ánh mắt lướt đi trên trang giấy. Điện Tử Thần lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng Triệu Phụ giở tấu chương.
Tả tướng Kỷ Ông Tập nhìn xuống sàn, chẳng biết ông đang nghĩ gì.
Tả thừa Trần Lăng Hải nghi hoặc nhìn Vương Thuyên và Kỷ Ông Tập, im lặng không lên tiếng.
Hữu thừa Từ Bí điềm nhiên như không. Vị nguyên lão ba đời vua bình thản giơ cao hốt ngọc, nhìn về phía chân Triệu Phụ, không khác gì so với mọi khi, cứ như thể Vương Thuyên mới dâng tấu chương vấn an Triệu Phụ vậy.
Triệu Phụ đọc xong, thái độ hết sức bình thản. Ông ta đặt sổ lên chiếc khay mà Quý Phúc đang bưng: “Việc này để sau hẵng bàn.”
Vương Thuyên: “Vâng.”
Không lâu sau, hết buổi triều, các quan lũ lượt ra khỏi cung.
Riêng Tả tướng Kỷ Ông Tập và Hữu tướng Vương Thuyên được hoàng đế triệu đến điện Thùy Củng, không biết định bàn bạc những gì.
Đường Thận đi trong hàng ngũ các quan tứ phẩm, nhìn hai vị quyền thần đi xa, ánh mắt cậu phẳng lặng như gương nhưng trong lòng đang ì ầm sóng cuộn. Nếu bây giờ cậu còn là Khởi Cư lang, hôm nay là phiên trực của cậu, thì cậu đã có thể biết Triệu Phụ mật đàm những gì với hai vị tướng công trong điện Thùy Củng!
Nhưng cậu đã không còn ở vị trí đó!
Trong lúc các quan rời khỏi cung, chợt Hữu thị lang bộ Hộ Tần Tự giơ tay hứng, ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, sao tự dưng đổ mưa thế này?”