Hôm sau, Đường Thận liền gặp Lý Cảnh Đức trong nhóm quan tiếp đón sứ giả.
Lý tướng quân lại cạo sạch bộ râu quai nón, ăn vận như quan văn, núp sau lưng Mạnh Lãng. Thấy Đường Thận, hắn nháy mắt ra hiệu, nhưng không cố ý bắt chuyện với cậu.
Đường Thận thở dài trong bụng: Coi Lý Cảnh Đức kìa, giờ cũng biết cẩn thận rồi đấy! Suy cho cùng thì hắn bị Đường Thận lợi dụng cũng là lợi dụng, mà bị Mạnh Lãng lợi dụng cũng vẫn là lợi dụng. Hơn nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể chụp bao tải cho Mạnh Thượng thư ăn đòn, nhưng hắn không thể chụp bao tải nện Đường Thận một trận được. Thế nên lần này hắn tìm thẳng tới Mạnh Lãng luôn chứ không vòng qua Đường Thận nữa.
Hôm nay, sứ thần hai nước lại hậm hực ra về.
Sau khi tan làm, Đường Thận tiếp tục đến phủ Tô Ôn Duẫn. Lần này cậu đã ghi nhớ đặc điểm trên gương mặt của viên quan người Liêu trẻ tuổi kia: “Tai y rất mỏng, mắt trái to hơn mắt phải một chút, má phải có một nốt ruồi bé màu đen.”
Tô Ôn Duẫn liếc xéo cậu: “Đường đại nhân có tài trông là nhớ, chứ ta làm gì có đâu.”
Ngụ ý, anh ta mới gặp Gia Luật Xá Ca một lần ở phủ Tích Tân, làm sao nhớ tường tận thế được.
Đường Thận cũng cảm thấy việc này cần cân nhắc kĩ hơn. Cậu đang nghĩ kế để Tô Ôn Duẫn không phải mạo hiểm đi gặp mà vẫn kiểm chứng được xem người nọ có đúng là Gia Luật Xá Ca không, thì Tô Ôn Duẫn đã cười khẩy, nói: “Đương nhiên, đúng là trên má phải Gia Luật Xá Ca có nốt ruồi đen nhỏ.”
Đường Thận kinh ngạc: “Chẳng phải Tô đại nhân vừa bảo mình không có khả năng gặp một lần là nhớ sao?”
Tô Ôn Duẫn điềm nhiên hỏi ngược lại: “Thì sao? Đúng là ta không có khả năng thấy một lần đã nhớ, nhưng chẳng lẽ ta không thể nhớ rằng trên mặt Gia Luật Xá Ca có một nốt ruồi con à?”
Đường Thận: “…”
Cái tên này hãm thế cơ chứ lại1!
Nếu chắc chắn gã thanh niên đó chính là Gia Luật Xá Ca, thì Đường Thận đã có sẵn đối sách cho tình huống hiện tại.
Đường Thận bí mật tìm Lý Cảnh Đức, đi thẳng vào vấn đề: “Trong đám sứ giả nước Liêu có Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca.”
Lý Cảnh Đức kinh hãi, xoa cái cằm nhẵn thín: “Thật ư?”
Đường Thận: “Thật. Nhưng hạ quan muốn hỏi tướng quân câu này trước tiên. Lần này tại sao tướng quân lại về Thịnh Kinh?”
Lý Cảnh Đức im lặng. Đoạn hắn nói: “Thật ra, việc ta về Thịnh Kinh để thực hiện không liên quan đến chuyện sứ thần nước Liêu tới kinh thành. Việc này cũng không dính dáng đến ngươi, Đường đại nhân đừng hỏi làm gì. Chẳng qua vừa khéo gặp phải bọn quan Liêu mặt trơ trán bóng nên bản tướng mới quyết định nán lại. Đợi đến khi chúng cuốn xéo, ta lại về U Châu.”
Lý Cảnh Đức về kinh vì việc quan trọng khác ư?
Mối hoài nghi nhoáng lên trong lòng Đường Thận, cậu chắp tay nói: “Nghe ý tướng quân thì hẳn việc cần thực hiện đã hoàn thành, ngài nán lại Thịnh Kinh chỉ vì đoàn sứ Liêu. Nếu đã vậy, kì thực hạ quan có một kế sách…”
Màn đêm buông xuống, Đường Thận lặng lẽ vào cung, đến bái kiến hoàng đế ở cung Phúc Ninh.
Khí sắc Triệu Phụ đã khá hơn nhiều, ông ta ngồi ăn cháo tổ yến trên chiếc giường nghỉ. Sau khi nghe Đường Thận trình bày xong, Triệu Phụ húp thêm một miếng cháo rồi mới nhẹ nhàng đặt bát ngọc xuống. Tiếng chiếc bát con bằng bạch ngọc tinh xảo chạm lên mặt chiếc bàn lùn bằng gỗ sưa nghe mới thanh làm sao.
Triệu Phụ cảm thán: “Hình như người Liêu rất thích phái sứ thần đến Đại Tống ta giữa mùa đông khắc nghiệt.”
Đường Thận cúi đầu, bĩnh tĩnh đáp: “Nước Liêu ở phương Bắc, vào đông băng đóng dày ba xích cản trở việc đi xa. Đại Tống ta sở hữu toàn vùng Trung Nguyên, rộng đất đai, giàu của cải; cứ độ đông về, cảnh sắc mỗi nơi một khác biệt. Người Liêu trót đem lòng ngưỡng mộ cũng đáng thứ tha.”
Triệu Phụ nghe thế thì cười phá lên.
Lúc rời cung, Đường Thận chưa đi được mấy bước đã bị ai đó ngăn lại.
Cậu dừng bước nhìn người đó, đoạn cung kính vái chào: “Bái kiến Lý đại nhân.”
Người vừa xuất hiện chính là Giám chính Khâm Thiên Giám Lý Tiêu Nhân.
Lý Tiêu Nhân là Giám chính Khâm Thiên Giám bậc tam phẩm, xem như cao hơn Đường Thận một bậc. Tuy nhiên, hiện nay Đường Thận là quan tứ phẩm mà địa vị thực chất đã ngang bằng với tam phẩm rồi. Lý Tiêu Nhân đáp lễ, đôi mắt tí hin của y ngấm ngầm săm soi Đường Thận, y cười: “Đường đại nhân vừa mới đi ra từ tẩm cung của Thánh thượng đấy à?”
“Đúng vậy.”
Lý Tiêu Nhân ra chiều ân cần: “Lần này bệ hạ không may trúng phong hàn, bệnh một cái là không dậy nổi, quả tình hạ quan lo mất ăn mất ngủ. May mà bệ hạ là chân long chi tử, được trời cao phù hộ nên đã hóa hiểm thành an, long thể khang kiện.” Lý Tiêu Nhân dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Lâu rồi không gặp Vương đại nhân nhỉ, Vương đại nhân còn ở Kim Lăng chưa về sao?”
Người Đường Thận phút chốc cứng đờ, cậu nói: “Vẫn chưa.”
Trông Lý Tiêu Nhân có vẻ thất vọng lắm, nhưng y nhanh chóng nối tiếp câu chuyện với Đường Thận. Vốn Lý Tiêu Nhân chỉ là một đạo sĩ mũi trâu, xuất thân từ quán Thanh Vân, núi Hoài Chỉ. Sau này, nhờ chiếm được lòng tin yêu của Triệu Phụ, y mới leo lên được chức Giám chính Khâm Thiên Giám. Chữ nghĩa trong bụng y chẳng đong nổi một đấu, nhưng luận về phỉnh nịnh thì y đích thị là tay cao cường.
Y đang muốn xây dựng quan hệ với Đường Thận, mà Đường Thận cũng có ý đó.
Hai người bắt nhịp với nhau, trò chuyện đến là vui vẻ.
Hàn huyên được một khắc, đằng xa bỗng có vị hòa thượng mặt mũi tròn trịa, khoác tăng bào, được thái giám dẫn đến chỗ này. Lý Tiêu Nhân chợt im bặt; hòa thượng kia tới trước mặt hai người, khoan thai thi lễ với Lý Tiêu Nhân và Đường Thận, chào: “Lý đạo hữu.” Đoạn ông ta nhìn về phía Đường Thận.
Đường Thận gật đầu khẽ: “Hạ quan là Gián nghị Đại phu ở Ngự Sử đài, Đường Thận.”
Hòa thượng Thiện Thính mặt mày hòa nhã, nói năng thong thả: “Đường đại nhân.”
Đường Thận: “Bái kiến Thiện Thính đại sư.”
Thiện Thính quan sát nơi đầu mày Đường Thận một hồi, Đường Thận cho là ông ta muốn nói với mình điều chi, nào ngờ thoáng cái, ông ta đã lia mắt đi chỗ khác, nói với Lý Tiêu Nhân: “Lý đạo hữu cũng định vào cung Phúc Ninh cầu phúc cho bệ hạ đấy à?”
Lý Tiêu Nhân: “Chính thế.”
“Chi bằng vào cùng nhau nhé?”
Lý Tiêu Nhân cười giả tạo: “Thế thì dĩ nhiên là hay quá.”
Hai người cùng nhau bái biệt Đường Thận, tiến về cung Phúc Ninh.
Hôm sau, khi đến dịch quán, Đường Thận không còn thấy bóng dáng Lý Cảnh Đức trong nhóm quan lại nữa. Không có Lý Cảnh Đức làm chỗ dựa, Mạnh Lãng bỗng đâm sợ sệt, ông ta bèn kiếm cớ rời khỏi dịch quán, trì hoãn sự việc sang ngày mai.
Về phần mình, Lý Cảnh Đức giục ngựa phi hết tốc lực về U Châu. Ngay khi đến thành U Châu, hắn không về đại doanh Tây Bắc mà đến ty Ngân Dẫn, triệu Vương Tiêu tới gặp. Vương Tiêu nghĩ bụng, mình có làm gì đắc tội đấng sát thần đâu cơ chứ? Thế mà chỉ thấy Lý Cảnh Đức ngoáy tai, hỏi: “Nghe Đường đại nhân bảo, công việc ty Ngân Dẫn đều do ngươi phụ trách đúng không?”
Vương Tiêu cả kinh, anh ta không biết phải trả lời thế nào hết.
Lý Cảnh Đức không phải là quan trong ty Ngân Dẫn, hắn là Chinh Tây nguyên soái. Việc bọn họ gài mật thám vào nước Liêu có thể nói cho Lý Cảnh Đức không? Liệu Lý Cảnh Đức đã biết đến đâu rồi?
Lý Cảnh Đức thấy thế thì hiểu ngay. Hắn vỗ bàn, tức tối quát: “Chẳng lẽ bản tướng quân lừa ngươi sao? Đương nhiên là chính miệng Đường Cảnh Tắc – Đường đại nhân nói thế với ta rồi!”
Vương Tiêu: “… Đúng là do hạ quan phụ trách.”
Lý Cảnh Đức vào thẳng vấn đề: “Nhị hoàng tử nước Liêu hiện giờ đang ở đâu?”
Vương Tiêu nghĩ thầm: Lý tướng quân thế mà lại biết mật thám quan trọng nhất bọn họ gài vào nước Liêu chính là Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm dưới trướng Nhị hoàng tử. Xem ra, Lý Cảnh Đức quả nhiên nắm được nội tình.
Vì thế anh ta đáp: “Gia Luật Xá Ca đang ở Nam Kinh Tích Tân phủ.”
“Hắn tới Thịnh Kinh rồi!”
“Sao cơ?!”
Lý Cảnh Đức đảo mắt, ngoắc Vương Tiêu, ghé tai nói: “Ngay cả Tiêu Châm cũng không biết, xem chừng y hành động rất bí mật, không muốn hé lộ cho bất cứ ai. Gia Luật Xá Ca lẻn đến Thịnh Kinh thì tất có âm mưu. Chẳng phải, lũ hoàng tử nước Liêu càng đấu đá càng hăng máu, thậm chí thí mạng công chúa An Định nước ta như con cờ sao? Tội gì chúng ta không chiều theo ý chúng? Chiếu theo tình hình này, chi bằng ta cứ tiết lộ hành tung của Gia Luật Xá Ca. Ở nước Liêu, ai căm thù Gia Luật Xá Ca nhất? Nào là Vương tử Thái bảo Gia Luật Ẩn bị cách chức cho về vườn, nào là Tam hoàng tử Gia Luật Hàm sau lưng lão ta, rồi cả Vương tử Thái sư Gia Luật Định nữa. Vương đại nhân, ngươi biết phải làm thế nào chưa?”
Vương Tiêu ngỡ ngàng nhìn Lý Cảnh Đức, anh ta không ngờ Lý tướng quân chẳng những dũng mãnh mà còn mưu lược, có thể nghĩ ra cách gậy ông đập lưng ông này.
Vương Tiêu lập tức nói: “Hạ quan đã rõ!”
Lý Cảnh Đức hài lòng gật đầu.
Tại thành Thịnh Kinh, Gia Luật Xá Ca đang âm thầm bày mưu tính kế với sứ giả nước Liêu – Tiêu Chương ở dịch quán. Y không hề hay biết có một phong thư mật đã theo xe chở trà lên đường đến phủ Tích Tân nước Liêu, gửi tới tận tay thuộc hạ của y – Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm.
Ba ngày sau, không biết từ đâu, tin Gia Luật Xá Ca vắng mặt ở phủ Tích Tân bị đồn ầm khắp cả Nam Kinh.
Tiêu Châm hốt hoảng đến tìm Gia Luật Cần, báo cáo chuyện này cho ông ta. “Gia Luật đại nhân, có thật là Nhị điện hạ không còn ở phủ Tích Tân không? Chẳng phải mấy hôm trước điện hạ bị thương trong lúc săn thú nên đến Tích Tân dưỡng bệnh sao?”
Gia Luật Cần nghe thế thì kinh hãi: “Đâu ra lời đồn đại ấy?”
Tiêu Châm phán đoán: “Nhị điện hạ không ở đây thật ư?”
Gia Luật Cần cuống cuồng nói: “Thật! Gay go rồi, điện hạ đến phủ Tích Tân từ một tháng trước, mượn cớ dưỡng bệnh để kịp thời lánh khỏi phủ Lâm Hoàng, nhờ đó tránh được chuyện Tứ hoàng tử và công chúa An Định. Giờ tin tức này mà lan tới Thượng Kinh, dù bệ hạ có không hỏi tới thì cũng bị Gia Luật Hàm, Gia Luật Định bắt thóp, chúng sẽ chất vấn tung tích Nhị điện hạ. Việc này hết sức hệ trọng, ngươi làm tốt lắm, ta phải đi tìm Nhị điện hạ đây.”
Tiêu Châm quýnh lên: “Dù thế nào không thể phá hỏng đại sự của Nhị điện hạ!”
Ngày hai bảy tháng mười, thành Thịnh Kinh đón trận tuyết đầu mùa.
Sứ thần nước Liêu vẫn ở lại dịch quán, yêu cầu nước Tống đưa ra lời giải thích rõ ràng.
Ra khỏi Ngự sử đài, Đường Thận xòe chiếc ô giấy dầu, đang định bước vào tuyết thì có kiệu của quan Ngự sử Đại phu Lưu Đỗ Sơn đi ra từ cổng. Ngự sử Đại phu là quan tam phẩm, Lưu Đỗ Sơn coi như thượng cấp trực tiếp của Đường Thận. Đường Thận lập tức dừng bước, chắp tay hành lễ về phía kiệu của Lưu đại nhân.
Từ khe hở mành kiệu, Lưu Đỗ Sơn nhìn thấy Đường Thận, ông bèn cất cao giọng: “Dừng kiệu.”
Đường Thận ngạc nhiên ngó ông ta. Lưu Đỗ Sơn xốc mành kiệu lên, cười hỏi: “Đường đại nhân về nhà đấy hả?”
Đường Thận: “Bẩm đại nhân, đúng thế ạ.”
Lưu Đỗ Sơn nhìn tuyết rơi, than: “Trận tuyết này khá lớn đấy, sao Đường đại nhân không ngồi kiệu?”
Đường Thận cười ái ngại: “Chẳng lẽ đại nhân đang chế nhạo hạ quan đấy ư? Đại Tống có quy định, quan tam phẩm trở lên mới được ngồi kiệu.”
Lưu Đỗ Sơn sửng sốt: “Ta quên khuấy đi thật.”
Chuyện này chẳng trách Lưu Đỗ Sơn được, trên triều đình có ai không biết Đường Thận là quan tứ phẩm mà quyền hành ngang hàng tam phẩm đâu? Chẳng qua vì cậu còn quá trẻ, Triệu Phụ không thể tùy tiện thăng cấp cho cậu, nên ông ta mới cố tình phái Dư Triều Sinh làm Tả Phó ngự sử ty Ngân Dẫn cùng cấp với Đường Thận, để thông qua đó ngầm nâng bậc quan của cậu lên.
Lưu Đỗ Sơn: “Thật ra Ngự sử đài cũng gần nha môn bộ Hộ, hay là Đường đại nhân đợi một lúc xem, có khi về chung với Vương đại nhân được đấy?”
Đường Thận kinh ngạc: “Sư huynh đã về rồi ư?!”
Lưu Đỗ Sơn cười tươi, quả nhiên, cậu Đường Thận này và Vương Tử Phong rất thân thiết với nhau, mở miệng ra là gọi “sư huynh” ngay tắp lự.
Lưu Đỗ Sơn: “Trưa nay lúc đến điện Cần Chính làm việc, bản quan tình cờ gặp Vương đại nhân, hình như Vương đại nhân mới từ Kim Lăng về. Tuyết mau lắm đấy, Đường đại nhân có thể sang bộ Hộ tìm Vương đại nhân luôn cũng được.”
Đường Thận thi lễ, Lưu Đỗ Sơn hạ mành kiệu, cỗ kiệu được khiêng đi.
Từ vòm trời trên cao, tuyết lông ngỗng hối hả trút xuống. Gió trong tuyết lạnh buốt xương, nhưng trái tim Đường Thận đang nóng bừng cả lên theo nhịp đập thổn thức. Cậu nắm chặt cán ô, đắn đo mãi dưới trời tuyết, rồi mới nghiến răng hạ quyết tâm, xoay gót cất bước tới nha môn bộ Hộ. Đường Thận lấy hết can đảm đến nha môn bộ Hộ, nào ngờ quan sai lại báo rằng: “Thượng thư đại nhân vào cung từ nửa canh giờ trước, hiện vẫn chưa về. Giờ đã hết thời gian làm việc rồi, hôm nay chắc Thượng thư đại nhân không về bộ Hộ nữa đâu.”
Ngọn lửa rục rịch trong lòng Đường Thận bị trận tuyết lớn giội cho tịt ngóm.
Cậu lẩm bẩm “À” một tiếng, giương chiếc ô giấy dầu, lủi thủi ra về.
Tuyết trắng tinh mịn nhẹ nhàng rơi trên tán ô. Tuyết rơi êm ru, bỗng chốc cả thế giới chìm trong tĩnh mịch. Khi Đường Thận về đến nha môn Ngự sử đài, đã thấy xa xa có một cỗ kiệu đậu trước cổng. Đường Thận chỉ liếc một cái rồi lia mắt đi, cúi đầu ngắm lớp tuyết dày lên dần trên mặt đất, cõi lòng phẳng lặng đượm nỗi mất mát.
Đến cổng Ngự sử đài, một tiếng nói khoan thai cất lên, nghe trong mượt và xiết bao ấm áp. Tim Đường Thận nảy đánh thịch một cái, trong một thoáng ngẩn ngơ, cậu cứ ngỡ là mình nghe lầm, bèn tiếp tục tiến bước như cũ.
Giọng nói kia lại cất lên, lần này loáng thoáng ý cười: “Tiểu sư đệ.”
Đường Thận bất giác ngoảnh đầu lại. Dưới màn tuyết liên miên trắng xóa, Vương Tử Phong khoác tấm áo hồ cừu trắng muốt như tuyết, đứng tựa bên cỗ kiệu, mỉm cười nhìn cậu. Hoa tuyết rơi như điểm tô cho mái tóc dài đen óng ả của chàng, vừa trong trẻo vừa tươi mát, trắng đen lấp lánh, hào hoa phong nhã đến sững sờ.
Đường Thận ngơ ngác, cậu thần người nhìn Vương Trăn ở cách mình không xa.
Trông dáng vẻ của cậu, Vương Trăn thầm thở dài, làm sao không xót xa cho đặng.
Chàng vươn tay, nhẹ giọng bảo: “Lại đây, Cảnh Tắc.”
Đường Thận vẫn đứng lặng yên như thể không nghe thấy gì, cũng không đi đến bên chàng.
Vương Trăn quan sát cậu, ánh mắt không gợn sóng. Thật lâu sau, cuối cùng chàng cũng đầu hàng. Vương Trăn thở dài thườn thượt, bước tới dắt tay Đường Thận, giương ô thay cậu, dẫn Đường Thận về trong kiệu.
Không khí ấm áp trong kiệu khiến Đường Thận sực tỉnh, cậu phát hiện mình đã ngồi cạnh Vương Trăn tự bao giờ. Không gian trong kiệu khá hẹp, Vương Trăn vẫn chưa buông tay cậu.
Theo bản năng, Đường Thận muốn cựa mình khỏi cái nắm tay ấy: “Sư huynh…” Cậu bỗng im bặt, Đường Thận không ngờ mình còn chưa động đậy, Vương Tử Phong đã chủ động thả tay cậu ra.
Đường Thận từ từ ngước nhìn Vương Trăn.
Vương Trăn mỉm cười với cậu như mọi khi, dịu dàng bảo: “Đúng lúc đi ngang qua Ngự sử đài mà tuyết rơi nặng hạt quá, muốn tiện đường chở đệ đi một đoạn.”