"Mày là thằng ăn hại."
"Đúng là một thằng khùng bệnh hoạn mà."
"Sao lại có người tồn tại như vậy được chứ, thật mong nó biến khỏi tầm mắt."
Những lời nói đến từ nơi tối tăm nhất, bóng tối dần bao trùm lên tất cả, Daniel giật mình bước đi, cậu không biết nơi đây là đâu nhưng lại luôn nghe thấy những câu nói xấu xa đó. Những câu nói mà đã lâu rồi cậu chưa được nghe thấy giờ đây lại văng vẳng bên tai.
Danile nhìn xung quanh mình, tối đen không thể thấy được gì, cậu chầm chậm bước đi. Daniel mới nhấc chân đi được một bước liền nghe được tiếng leng keng dưới chân, cậu nhìn xuống phát hiện là một dây xích được gắn vào cổ chân nhỏ bé của cậu. Daniel hoảng hốt ngồi xuống cố gắng gỡ dây xích ra nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến sợi xích gắn chặt vào chân cậu không cách nào thoát ra.
Cậu sợ hãi nhìn xung quanh, tiếng ồn bên tai vẫn văng vẳng đâu đây càng lúc càng lớn hơn khiến cậu ôm đầu gục xuống. Daniel muốn kêu cứu, chỉ một tiếng cứu mà thôi nhưng đến khi cậu mở miệng lại không dám nói ra tiếng nào, cậu thật sự rất sợ.
Daniel yếu ớt ôm đầu, thân thể bắt đầu run rẩy, hai chân mày cau lại chạm vào nhau, dường như cậu đang chịu đựng sự đau đớn nào đấy mà bản thân cậu không thể chịu được. Daniel nhắm chặt mắt, cậu chỉ mong những tiếng ồn đó dừng lại.
"Vương hậu, người không sao chứ." Sáng sớm Hanna đã chuẩn bị tinh thần để chăm sóc cho Daniel, vừa bước vào cô liền thấy người vẫn còn đang nằm trên giường, định lại gần gọi người dậy thì phát hiện Daniel đang run rẩy cuộn tròn cơ thể lại, cô vội àng gọi người dậy.
Daniel giật mình mở mắt, nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong đáy mắt cậu, cậu nhìn người trước mặt lại càng sợ hãi hơn mà lùi về sau. Hanna thấy Daniel phản ứng dữ dội như vậy thì lấy làm lạ, cô lo lắng sợ cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn biểu cảm của cậu cô đành thu tay đang định nắm lấy tay cậu lại.
Hanna lùi lại, đứng cách giường ba bước chân tỏ vẻ mình sẽ không làm hại đến người, cô chăm chú nhìn cậu. Daniel giống như chú thỏ nhỏ, thỏ nhỏ cảm nhận được bên ngoài hang đã an toàn liền nhanh nhảu nhảy ra ngoài hoạt động đi tìm thức ăn.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Daniel có chút mệt mỏi bước vào phòng ăn sáng, theo sau là Hanna, bình thường cô sẽ chỉ gọi người dậy rồi rời đi nhưng hôm nay thấy Daniel phản ứng như vậy khiến cô lo lắng bèn đi theo sau người.
Trên bàn ăn vẫn như mọi ngày, cậu chỉ có thể thấy được Kamel đang ngồi ăn sáng một mình. Cũng tốt, đúng lúc cậu không muốn chạm mặt với Kyan. Nét mặt xanh xao của cậu khiến Kamel phải chú ý đến. "Tối qua ngủ không ngon sao."
Daniel nhớ lại ác mộng tối qua liền gật đầu, thấy vậy anh liền đưa cho cậu ly trà xanh. Hương vị không giống với loại trà lúc trước Kyan đưa cậu uống nhưng lại làm cậu cảm thấy cơ thể ấm áp hơn đôi chút.
"Không sao, chỉ là giấc mơ mà thôi, sẽ không có thật đâu." Kamel vừa an ủi vừa xoa đầu Daniel. Đây là lần đầu tiên Hanna nhìn thấy có người được xoa đầu Daniel ngoài Kyan.
"Hôm nay cậu vẫn bận việc đám cưới sao."
Daniel nghe đến hai từ đám cưới liền khựng lại một lúc rồi mới gật đầu. Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày cưới của anh, cậu không muốn xảy ra sai xót nào. Kamel chống cằm nhìn cậu, biểu cảm buồn bã kia được anh thu vào tầm mắt.
Ăn xong Daniel cùng Hanna rời khỏi phòng ăn đi đến sảnh tiệc để xem xét lại mọi thứ. Nhìn bàn ghế được trang hoàng lộng lẫy mà cậu cảm thấy buồn, sau khi kiểm tra lại mọi thứ, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa Daniel liền rời đi, cậu không muốn ở đây thêm giây phút nào.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo khiến cậu trở nên có sức sống hơn, Hanna lặng nhìn một màn xinh đẹp trước mắt này, trái tim cô như chiếc chuông bị ai đó gõ vào, rung rinh từng chút một.
Daniel một đường đi thẳng đến mái đình trong vườn sau, nhìn thấy Kamel đang ngồi đó đọc sách thì nhẹ nhàng đi đến. Kamel nhìn thấy cậu liền gật đầu chào hỏi, nhìn sắc mặt của cậu thì biết tâm tình của cậu không được ổn định.
"Sao lại buồn nữa rồi." Kamel để quyển sách sang một bên, đưa cho Daniel tách trà và đĩa bánh ngọt mà cậu hay ăn.
Daniel nhìn Hanna rồi lại quay sang nhìn Kamel, anh biết ý liền quay sang Hanna bảo cô rời đi, mặc dù không muốn nhưng cô chỉ là một người hầu thấp bé nên đành phải rời đi để cậu lại cùng với Kamel.
"Đừng buồn, cậu vẫn còn có tôi mà." Kamel khẽ xoa đầu cậu.
Daniel đưa tờ giấy cho Kamel, "Có phải Hanna đã biết tôi là thế thân rồi không."
"Chuyện cậu là thế thân ngoài tôi với Kyan thì không còn ai biết cả, cô ta sao lại biết được."
Daniel nghe anh nói vậy thì hoảng hồn, nếu như không có ai nói cho Hanna biết vậy thì sao Hanna lại thay đổi tính cách nhanh như vậy. Kamel nhíu mày đọc tiếp.
"Hanna thích cậu sao." Daniel chầm chậm gật đầu. Cậu không biết những cử chỉ đó là gì nhưng thông qua việc đọc sách thì những cử chỉ đó gần giống với mô tả nên cậu mới có thể đoán được đại khái.
"Chuyện này cậu đừng lo, thân phận vẫn chưa bị bại lộ đâu. Còn bên phía Hanna tôi sẽ đi nói chuyện với cô ta."
Kamel dịu giọng an ủi cậu khiến cậu an tâm phần nào. Kyan vừa nãy còn thấy Daniel đứng kia bây giờ chớp mắt lại biến mất, tối qua anh đã hẹn nhắn cậu nhưng chờ mãi vẫn không thấy cậu đến bèn đi tìm.
Đảo mắt thấy Hanna đang đứng ở cửa nói chuyện với các hầu nữ khác, Kyan vội vàng bước đến chỗ Hanna.
"Hanna, tại sao sáng nay Da.. à Vương hậu không đến chỗ ta." Hanna nghiêng người cúi chào Kyan rồi nói.
"Thưa, là do Người nói không muốn gặp ngài."
"Vậy hiện giờ Vương hậu đang ở đâu?"
"Hiện tại Người đang ở mái đình trong vườn hoa cùng với bác sĩ Kamel."
Nghe đến cái tên Kamel này anh liền cảm thấy không ổn, hắn ta lúc nào cũng nhân lúc không có anh bên cạnh cậu liền khéo léo kéo cậu đi.
"Được, ta biết rồi."
Kyan nhanh chóng rời khỏi sảnh lớn tiến về phía khu vườn nhỏ kia, đến nơi đập vào mắt anh là cảnh tượng Kamel dịu dàng ân cần xoa đầu cậu, Daniel mỉm cười đối với Kamel lại không có bài xích cứ vậy mà cho Kamel thoải mái đụng chạm vào cậu.
"Này."
Tiếng hét lớn của Kyan làm Daniel giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kyan như hùm như hổ tiến tới chỗ mình cậu bất giác siết chặt nắm tay đang nắm lấy cái khăn mỏng trên người mình. Kamel nhanh nhẹn nhận ra sự sợ hãi của cậu liền đứng dậy chắn trước mặt cậu.
"Ngươi đang làm gì thế hả." Kyan vốn định kéo Daniel ra khỏi chỗ này nhưng không ngờ lại bị Kamel chặn ngay trước mặt. Tức giận Kyan vung nắm đấm cho Kamel một cú ngay mặt.
Daniel hoảng hốt nhìn Kamel bị Kyan đánh ngã, cậu vội vàng đỡ Kamel dậy rồi cau mày nhìn Kyan. Cậu không ngờ Kyan lại làm ra hành động này đối với Kamel, anh bị cậu nhìn như vậy liền đứng hình, bấy giờ anh mới nhận ra hành động lầm lỡ của mình trước mặt cậu.
"Không.. Không phải, là do.."
Kyan muốn mở miệng giải thích cho cậu nghe nhưng lại chẳng tìm được lý do hợp lí nào. Daniel lấy khăn tay ra lau vết máu mũi cho Kamel, "Tôi không sao, cậu không quá lo lắng đâu."
Daniel đỡ Kamel đứng, Kyan nhìn hai người thân mật trước mặt mình mà lòng bỗng quặn đau, anh muốn vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, kéo cậu vào lòng, không cho bất kì ai đến bên cậu nhưng cậu lại càng cố đẩy anh ra xa.
"Daniel.."
"Cậu ấy không muốn gặp mặt ngài vậy nên xin ngài hãy để yên cho cậu ấy." Kamel được đỡ dậy nhưng vẫn cố gắng đứng chắn trước mặt cậu.
"Đó chỉ là lời nói của ngươi, ta cần một lời nói chân chính là Daniel." Kyan trừng mắt nhìn Kamel, đôi mắt toát lên khí thế áp đảo khiến người đối diện không khỏi run rẩy.
Dường như Kyan rất tức giận, cậu cũng không nỡ chọc anh giận nhưng hành động lúc nãy của anh đã khiến cậu thật sự khó chịu. Daniel vội vàng viết vào mảnh giấy rồi đưa cho Kamel ý bảo Kamel hãy đưa cho Kyan giúp cậu. "Xin lỗi nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh lúc này."
"Cậu thật sự không muốn gặp ta sao." Ánh mắt như hiện lên vẻ thất vọng nhưng anh vẫn tôn trọng ý định của cậu. Kyan nắm chặt tờ giấy trong tay, "Em có thể sẽ hối hận đấy."
Nói xong câu đó anh liền quay người bỏ đi để lại câu nói đó khiến Daniel ngẩn ngơ suy nghĩ, cậu không biết hành động đó của mình sẽ làm cho cậu hối hận đến khi nào.
"Cậu đừng quá tin tưởng vào lời nói của ngài ấy. Đám cưới sắp diễn ra rồi, ngài ấy có thể sẽ quên đi cậu sau khi cưới được cô gái mà ngài ấy thích." Kamel tất nhiên cũng đã nghe thấy câu nói ấy liền quay sang Daniel nhẹ giọng nói.
Daniel ngơ người nhìn Kamel, Kyan sẽ thích người khác ư, là người mà anh ấy sắp cưới. Phải rồi, cậu chỉ là một thế thân, không hơn không kém mà thôi, cậu làm gì có quyền khiến Kyan chỉ mãi mãi nhìn một mình cậu.