Sói Vương Bất Bại

Chương 540: Không chết không thôi, thực lực chân chính của Tiêu Nhất Thiên



Yên lặng!

Yên lặng khác thường!

Hoa Long Thần một lời chấn động, vốn nên gây ra một trận sóng to gió lớn, nhưng mà, toàn bộ võ trường trong nhảy mắt đột nhiên an tĩnh lại. Trên mặt tất cả mọi người đều là về khiếp sợ, Trái tim run rầy kich liệt, không ai dám mở miệng nói chuyện vào lúc này!

Không khí ở hiện trường ngột ngạt tới cực điểm! Tiêu Nhất Thiên cũng hơi sửng sốt một chút!

Nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Long Thần trên khán đài, hai người cách không đối mặt, ánh mắt người nào cũng sắc như đao. Một lát sau, Hoa Long Thần trầm giọng nói: "Học viện Đạt Ma, là học viện Đạt Ma của nước Đại Hoa, mà tôi, là Thái tử đương triều nước Đại Hoa, lần này đại hội võ thuật do bốn Thái từ dích thân chủ trì!""Cho nên

"Lời của bổn Thái tử, chính là quy tắc!"

Giọng nói không lớn, nhưng nói năng có khi phách, vang vang có lực, không cho phép cãi lại!

Nghe vậy!

Dù là Ngao Thuy đang đứng trên võ đài thi đấu, hay Ngao Tuấn Mạnh cùng Mai Đại Vũ đang ngồi trên khán đài, phàm là người không ưa Tiêu Nhất Thiên, trong lòng ai nấy đều mừng như điên, kích động không thôi!

Ngược lại!

Người thuộc chi nhánh thành Thanh Thủy, gồm cả Thương Thịnh cùng Thương Triểt, sắc mặt xám xịt như tro tàn!

"Cái này..."

Thương Thịnh nhắm mắt đứng lên, nói: "Thải từ

điện hạ, ngài..."

"Làm sao?"

Không đợi Thường Thịnh nói hết câu, Hoa Long Thần liền trực tiếp cắt ngang lời ông ta, nhìn cũng không có nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói: "Chằng l8, trường lão Thịnh có ý kiến với việc bốn Thái từ quyết dịnh quy tắc?""Tôi.."

Thương Triết khẽ cắn răng, lời đến đầu lưỡi, nhưng lại nuốt ngược trở vào, lắc đầu nói: "Không dám, Thái từ điện hạ nhất ngôn cửu đinh, di nhiên là nói ra phải theo!"

Nói xong

Lại ngồi trở xuống!

Không có cách nào khác!

Nơi này là kinh đô Đại Hoa, mà Hoàng tộc họ Hoa chính là người đứng đầu Đại Hoa. Đúng như lời Hoa Long Thần mởi vừa nói, học viện Đạt Ma là học viên Đạt Ma của nước Đại Hoa, thuộc về trong tay Hoàng tộc họ Hoa. Thương Thịnh hao tổn tâm cơ đến bao nhiêu đi chăng nữa, sau cùng mục đích chính của ông ta củng lắm cũng là vì cái ghế Hiệu trưởng học viện mà thôi. Nhưng cho dù ông ta có được như ý nguyện, thay thế quốc sư Đại Hoa ngồi lên vị tri Hiệu trường học viện vậy thì sao?

Vẫn phải nghe theo Hoàng tộc họ Hoa ra lệnh làm

Đừng nói là ông ta! việc!

Mà ngay cả quốc sư Đại Hoa, đường đường là một cường giá Minh Cành, nhận chức Hiệu trường Đạt Ma học viên, trước kia dưong như ngoi ngang hàng voiHoa Tuấn Vũ, bây giờ thất thế, van sự thành vô lich, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng tộc họ

Hoa!

Cho nên!

Tiêu Nhất Thiên dám đắc tội Hoa Long Thán. Thương Thịnh lại không có can đảm đó. Giữa Tiêu Nhất Thiên cùng Hoa Long Thần ông ta căn bản không có lựa chọn. Quyền lực và đường sống, ngay cả là bất đắc dĩ, cũng chi có thể nhịn đau mà bỏ qua Tiêu Nhất Thiên!

Thấy vậy!

Lục Vy Anh tái mét mặt mày, trong lòng nháy mắt chết lặng

Trần Nhất sắc mặt ngưng trọng nói: “Xem ra, cái

con người cuống vọng này sắp gặp phiền phức lớn rồi đây!"

"Sau đó thì sao?"

Vương Thái nhìn anh ta một cái, nói: "Anh ta chết rối thì cậu lại quay trở về là người đứng đầu chi nhánh thành Thanh Thuy!"

Trần Nhất không để ý tôi anh ta!

"Diểu Tạc Thiên!"

Một lát sau, Hoa Long Thần trực tiếp hỏi Tiêu NhấtThiên: "Bảy giờ, cậu có đồng ý tiếp nhân khiểu chiến đầu một mất một còn của Ngao Thuy hay là không?"

Đống ý!

Di nhiên đồng ý!

Tiêu Nhất Thiện chờ chính là một khắc này. Hoa Long Than đột nhiên nhảy ra làm chỗ dựa cho Ngao Thụy. Või người khác, thì đây chính là kiếp nạn của Tiêu Nhất Thiên. Nào ngờ, đây lại là mong muốn của Tiêu Nhất Thiên. Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đây chính là đói đưa thức ăn, mệt nhọc đưa gối. Con me nó, là đòn bẩy trời cho!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên làm bộ do dự một chút, sau đó gắng gượng gật đầu một cái, kêu: "Nếu Ngao Thuy một lòng tim chỗ chết, Thái tử điện hạ cũng muốn mượn tay tôi diệt trừ anh ta, vậy..."

"Được thôi!"

"Tôi sẽ nề mặt Thái tử điện hạ, đưa tiễn anh ta một đoạn đường!"

Bà nội nhà nói

thị của Tiêu Nhất Thiên truyền vào trong lỗ tai những người chung quanh, khiến cho bọn họ không tránh khôi trần mát tron tròn, lại muốn mà miệngmắng chửi người. Bọn họ thật sự là không nghĩ ra, ở trong tuyệt cảnh như vậy, đối mặt với Ngao Thuy một người xuất sắc bậc Ám Cảnh hậu kỳ như vậy, Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra? Mà có thể thàn nhiên như thường đến thế, mặt cũng không đổi sắc!

Thậm chí!

Còn có tâm trạng và lòng can đảm ở chỗ này cuồng ngôn loạn ngữ, chuyện trò vui vẻ!

"Nói khoác mà không biết ngương!"

Ngao Thụy hừ lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường đổi với mấy lời hoang đường của Tiêu Nhất Thiên, cà giận nói: "Đừng tưởng rằng bày trò đánh thẳng Lâu Kim Khoa là có thể ở trước mặt tao giễu võ dương oai!"

"Vòng thứ hai!"

"Mày đừng hòng tham dự!"

Veo!

Lời vừa dứt, Ngao Thụy đã sớm không kềm chế được sát ý ngút trời hoàn toàn phóng thích ra ngoài. Ám kinh trong cơ thể chuyển động gần như điên cuống, cà người hóa thành một bóng dàng quy mi, một bước dài liên mạnh mẽ xông tới chỗ Tuyệt Nhất Thiên, Tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so vôi Lâu Kim Khoa. Mặc dù cà hai đều là Ám Cảnh hậunhưng hoàn toàn không phải củng một cấp bách

Võ đài lớn như vậy, biến thành chiến trường của hai người Tiêu Nhất Thiên cùng Ngao Thuy!

Hai con mắt nhin nhau trừng trừng!

Anh chết thì tôi sống!

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, tim nhày lên tới cổ họng, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên cùng Ngao Thuy, rất sợ sơ ý một chút, bỏ lỡ chi tiết chiến đầu. Độ quan tâm của bọn họ đối với trận chiến này, thậm chí vượt qua ba trận đấu lớn trước đó!

Chỉ thấy!

Đối mặt với công kích vừa nhanh vừa mạnh của Ngao Thuy, Tiêu Nhất Thiên không lựa chọn tránh né giống như mới vừa rồi đấu với Lâu Kim Khoa nữa, mà ngược lại, không chút do dự đón đầu lên, nhấc tay thành nắm đấm hung tợn nhào lên đánh với Ngao Thuy

Anh muốn thử một chút, đem cành giới tự thân của mình áp chế ở trong Ám Cánh trung kỳ, cùng người xuất sắc trong Tám Cảnh hậu kỳ liêu mạng xem thử kết quả sẽ là như thế nào!

Uynh!

Một khắc sau, hai bên dụng nhau, ám kinh ngangdọc, nổ vang như sấm!

Ngay sau đó!

Ước chừng giảng co hai ba giây, hai người liên không hẹn mà cùng lui, bị ám kinh phản chấn đẩy ra ngoài. Tiêu Nhất Thiên lui về phía sau chừng năm thước, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, mà tình huống của Ngao Thụy cũng giống vậy, lui về phía sau năm thước!

Một quyền này!

Cuối cùng cũng là sức lực tương đồng! Đánh tương xứng!

Thấy vậy!

Tất cả mọi người đều chợt giật mình, tim run lên bần bật. Trên khuôn mặt người nào người nấy hiện lên về kinh ngạc cùng hãi hùng không thể tường tượng nổi. Hiển nhiên, bọn họ không nghĩ tới, Tiêu Nhất Thiên sẽ mạnh như vậy, lấy quyển đối quyền, lấy cứng chọi cứng, lại đánh ngang sức cùng với Ngao Thụy, không rơi xuống thế hạ phong!

Đây!

So với lúc vừa nãy đánh với Lâu Kim Khoa thì khác một trời một vực!

"Hóa ra"Là người trong cuộc, không có ai cảm thụ rõ ràng hơn so với Ngao Thụy. Cũng không có ai chấn động đến tận đáy lòng hơn so với Ngao Thuy. Con người của anh co lại, ảnh mắt ác như sói gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, hừ lạnh nói: "Mày vẫn luôn che giấu thực lực của mình!

"Không sai!"

Tiêu Nhất Thiên thản nhiên thừa nhận, khỏe miệng cong lên như thể kế gian được như ý, mim cười, nói: "Nếu không phải như vậy, anh làm gì có can đàm mà tới khiêu chiến với tôi? Hơn nữa, đối phó Lâu Kim Khoa tên phế vật đó vẫn còn chưa đủ để cho tôi đem hết toàn lực ra!"

Phụt!

Dưới võ đài, trong nhóm lành Lịch Thủy, Lâu Kim Khoa bất tỉnh mới vừa tình lại không lâu, lại nằm không dính đạn. Lúc nghe được lời của Tiêu Nhất Thiên... Lại phun ra một búng máu!

Đối với lần này!

Ngao Thụy mặc dù chưa chuẩn bị kịp, có chút bất ngờ, nhưng cũng không có phân nửa sợ hãi, khinh thường nói: "Giấu đấu lòi đuôi, chút tài mon thế thôi, mày cho rằng chi thế cũng đủ để thắng tao à?"

"Năm md đit"Dut ldi!

Ngao Thuy động minh một cái, khí thế trên người lại lần nữa tăng lên, hiển nhiên trưoc đó, anh ta đã chuẩn bị chu đáo, cũng không có bị tức giận làm mở đầu óc mà đánh giá thấp Tiêu Nhất Thiên!

Sau đó!

Cả người Ngao Thuy giống như một mũi tên rời cung, tiếng xé gió vùn vụt vang lên, lån nữa nhắm hưởng Tiêu Nhất Thiên lao đến muốn giết!

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!

Trong năm phút tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên cùng Ngao Thụy hai người hoàn toàn dính vào với nhau, chỉ thấy tàn ảnh chạy như bay, chỉ nghe bên tai tiếng uỳnh uỳnh như sấm đánh, Liều mạng một hơi đánh mười chiêu, đếu là toàn lực ứng phó, sát cơ ngùn ngụt!

Điện rối!

Thật là điên rồi!

Trừ mấy lão già trên khán đài, học trò chung quanh đều hoa cả mất, thậm chí hoàn toàn không thấy rõ động tác của hai người bọn họ, không theo kip tiết tấu của bọn họ, chỉ có thể dựa vào thanh âm thi nhauvang lên, để phán doán vị trí của bon hot

"Cái này..."

"Không hổ là thiên tai cái thế dạt thành tích chin mười chín thước ở rừng trúc Trăm Mét. Khá náng của Điều Tạc Thiên, cho dù đặt ở tống viên kinh đó, chí sợ cũng rất khó có người ngang cơ với anh ta!"

"Bây giờ mới là thực lực chân chính của anh ta!"

Trong đám người lại truyền ra tiếng bản tán, lúc trước quyền thứ nhất đụng nhau, Tiêu Nhất Thiên cùng Ngao Thụy lực lượng tương đương thi thôi, nhưng liên tục hơn mười chiêu ra, lại còn có thể giữ không rdi xuống thế hạ phong, loại chiến lực này, có thể nói là kinh khủng!

Dẫu sao!

Bản thân Ngao Thụy chỉnh là học trò tổng viện kinh đô, là người xuất sắc trong Am Cành hậu kỳ, lại là huyết mạch của gia tộc nhà họ Ngao, thiên phú phi phàm. Huống chi, anh ta còn cao hơn chừng một cành so với Tiêu Nhất Thiên, Ở dưới tinh huống như vậy, đổi thành bất kỳ một người học trò Ám Cành trung kỳ chung quanh nào, chi sợ sớm dã thua trận, thậm chi sẽ bị Ngao Thuy nghiên nát

Không có so sánh, thì không nhìn ra chenh lệch"Xong rói

Ly Cám đung ở duời dài sác mặt xám xit, c6 ts cần răng thắm nói "Diêu Tạc Thiên, hôm nay phái chết!

Đúng vậy

Đánh tôi nước này rói, Lý Cám như thế nào mà không nhìn ra, một khi đụng phải Tiêu Nhất Thiên trong vòng sau Ám Cảnh trung kỳ thi cô ta thua là không cần phải bàn cãi. Cho nên, chi cần Tiếu Nhất Thiên còn sống, xác suất cô ta giành ngôi đầu bàng cơ hỗ là con số không tròn trĩnh!

"Đáng chết!"

Người lo lắng không chỉ là Lý Cấm, Mai Đại Vũ trên khán đài thần sắc cũng khó coi giống vậy. Giống như là vừa bị nhét phân vào miệng! Ông ta biết rõ thục lực của Ngao Thụy. Nếu như Ngao Thụy tham gia đại hội võ thuật, ít nhất có thể đánh vào trận chung két, hy vọng đoạt giải nhất cũng không phải là không có

Nhưng với tinh huống như bây giờ, chuyện Ngao Thụy có thể làm dược, Tiêu Nhất Thiên chắc chắn có thét

Hon nal

Sau này lúc dánh vào trận chung két Ám Cành hdu ky, trận chung két Am Cành trung kỳ sẽ tiên hành truc Đến lúc do, không còn trói buộc cành gi TiêuNhất Thiên rất có thể phá cảnh tấn thăng, lấy thực lực Ảm Cảnh hậu kỳ tham gia Ảm Cành hậu kỳ thi đầu giành giải!

Me no!

Nhìn tổng quát học trò chi nhánh thuộc Ám Cảnh hậu kỳ lần này, ai có thể cản nổi Tiêu Nhất Thiên đoạt giải nhất Ám Cành hậu kỳ?

Càng nghĩ!

Mai Đại Vũ càng lo lăng!

Vi vậy!

Mai Đại Vũ hít sâu một cái, nhìn về phía Hoa Long Thần ngối ở bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ, Điều Tạc Thiên người này quả thật có thiên phủ dị bào, là kỳ tài võ đạo trăm năm hiếm gặp!"

"Người giống như anh ta, không thể dùng vì mình thì chỉ có thể giết!"

"Nếu không!"

"Một khi anh ta ghi hận trong lòng đối với Thái tử điện hạ, đối với hoàng tộc Đại Hoa, sợ rằng vô cùng có hại, thừa dịp phe cánh anh ta không có thì chỉ có giết, mới có thể tránh mối họa về sau!"

Vốn là!

Mai Đại Vũ vì tranh đoạt ghế Hiệu trường học viện,chỉ đơn thuần muốn ngăn càn Tiêu Nhất Thiên đoạt giải nhất, cũng không có nổi lên sát niệm đối với Tiêu Nhất Thiên!

Mà bây giờ!

Ông ta hận không được tự mình xông lên võ đài, một chường đánh chết Tiêu Nhất Thiên!

"Không sao!"

Nhưng mà, khiến cho Mai Đại Vũ không kịp chuẩn

bị là, Hoa Long Thần dường như cũng không gấp gáp, lắc đầu một cái, trong lòng đã có dự tính nái: "Bồn Thái từ tự có sắp xếp, trường lão Vũ không cần nóng vội!"

Mai Đại Vũ sửng sốt một chút!

Uỳnh!

Vừa lúc đó, một tiếng nổi chói tai vang lên, Tiêu Nhất Thiên cùng Ngao Thụy quấn lấy nhau mà đánh cuối cùng cũng tách ra. Chi thấy lúc bấy giờ, sắc mặt Ngao Thụy tái nhợt, khí tức trong người không ổn định, trải qua thời gian chiến đấu cường độ cao kéo dài, sức lực nhanh chóng tiêu hao. Hiển nhiên, Ám kình trong dan diển đã gắn cạn, không còn dư lại bao nhiêu!

Cùng so sánh!

Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên mặc dù cũng khócoi, khí tức so với Ngao Thụy lại vững vàng hơn rất nhiều, dường như.. Ám kình của anh ta vẫn còn đây đủ, tiêu hao cũng không khiến anh ta tới nỗi đèn khô cạn dấu!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Tiêu Nhất Thiên là một cường giả Minh Cảnh thứ thiệt, trong đan diển có mênh mông Minh kính. Mà Minh kính là do Ám kình ngưng luyện mà thành. Ngược lại cũng vậy, nếu như cần thiết, Minh Kính cũng có thể lần nữa hóa giải thành Ám kình dùng để chiến đấu!

Hơn nữa!

Cùng so với Ảm kinh trong cơ thể của cao thủ Ám Cảnh, Ám kình do Minh kính hóa giải mà đến càng tinh thuấn, lực sát thương cũng lớn hơn, trừ nguyên nhân huyết mạch ra, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiển cho Tiêu Nhất Thiên có thể ở trong tình huống thấp hơn một cành so với Ngao Thụy, cứng đối cứng nhưng không rơi xuống thể hạ phong!

Cho nên!

Ám kinh của Tiêu Nhất Thiên liên tục có không ngừng, Ngao Thụy muốn cùng anh đánh trường kỳ kháng chiến?

HalGiống như là đãm đầu vào chỗ chết vây!

"Bảy giờ, anh còn cảm thấy, tôi muốn lấy mang chó của anh, là mộng tường hão huyến sao?"

Vừa nói!

Tiêu Nhất Thiên bước ra đi tới thẳng hướng Ngao

Thụy!

"Không thể nào!"

"Cải này không thể nào!"

Ngao Thuy thở hồn hền từng ngụm từng ngụm, nhìn Tiêu Nhất Thiên lao đầu tới, trong lòng anh ta đã sinh ra một cảm giác sợ hãi vô cùng. Bởi vì chiến đến nước này, anh ta đã ý thức được sâu sắc, Tiêu Nhất Thiên mạnh. Vượt xa tường tượng trước đó của anh ta. Mà anh ta, rất có thể lật thuyền trong mương, thua ở trong tay của Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Anh ta không tự chủ được đi lui về phía sau mây bước, vừa lui vửa nói: “Mày... Mày sao có thể mạnh như vậy? Một Ám Cảnh trung kỳ như mày làm sao có thể mạnh như vậy được?"

Tam quan của anh ta sắp sụp đổ đến nơi rồi!

"Mạnh sao?"

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu một cái, hừ lạnh nói: "Anhsai rồi, không phải tôi quá mạnh mẽ, mà là anh quá yêu!"

Một cầu nói!

Liên khiến cho học trò chung quanh kinh hãi run SỢ, cho dù là học trò Ám Cành hậu kỳ, cũng không có ai dám nói Ngao Thuy quá yếu!

Nhưng!

Ám Cảnh trung kỳ Tiêu Nhất Thiên dám nói!

Càng khiến cho người ta không rét mà run chính là, sự thật đặt ở trước mắt, loại này nghe cực kỳ giống là đang khoác lác vậy, nhưng tất cả mọi người đều không cách nào phản bác!

"Anh!"

"Chuẩn bị chết chưa?"

Tiêu Nhất Thiên không có cho Ngao Thụy thêm cơ hội mở miệng nói chuyện, đột nhiên bước nhanh hơn, hóa thành một đạo tàn ảnh, mang theo thế lôi đình, giờ quả đấm lên trực tiếp hung hãn đánh tôi huỡng Ngao Thuy!

Am!

Ngao Thụy dùng hét một tia ám kình cuối cùng trong đan diển của mình, toàn lực phòng ngự Nhưng mà, vẫn là không làm nên chuyện gì, bị Tiêu NhấtThiên một quyền đánh bay, té ra mười mấy thưởc xa, giống như con chó chết vô lực ngă xuống bên võ đài!

Một quyến!

Đánh anh ta thoi thóp!

"Ông hai!"

Ở thời khắc sinh tử mấu chốt, Ngao Thuy trong miệng phun máu, nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh người ở trên khán đài, liều mạng kêu cứu: "Ông hai cứu... Cứu cháu..."

Còn không cứu, anh ta sẽ phải chết!

"Đủ rồi!"

Đúng như dự đoán, Ngao Tuần Mạnh thấy tình thế không ổn, cũng không đoái hoài tới quy tắc thi đấu của đại hội võ thuật, cũng không để ý cái này có phải thi đấu sống còn hay không, tức giận quát một tiếng, vỗ bàn, hướng về phía Tiêu Nhất Thiên lớn tiếng quát lên: “Điều Tạc Thiên, trận chiến này Ngao Thụy thua!"

"Chúng tôi nhận!"

"Đến đây chấm dứt!"

Lúc này!

Tiêu Nhất Thiên đã đi tôi bên cạnh Ngao Thụy, củi dầu nhin xuống Ngao Thụy một cái, sau đó ngắng đầu nhin về phía Ngao Tuấn Mạnh, cùng Ngao Tuân Manhdội mặt, cười lạnh nói "Nhận thu 87 Ha ha.."

"Ngao Thuy muốn giét tôi, lấy mạnh kinh yếu, sao các người không nói di"

Bây giờ!"

"Tôi thắng thì các người muốn dứng lại ở đây?"

"Thiên hạ nào có chuyện tốt như vây? Nếu như bây giờ người nằm trên đất là tôi, lão già không nên nêt như ông sẽ nói chuyện này chấm dứt ở đây a?"

Cho nên

"Nếu là cuộc chiến sống còn thì tất nhiên không chết không dừng!"

Uỳnh!

Lời vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên không có chút do du cùng nhãn mặt nào, nâng quả đấm lên, khom nguời xuống, một quyến kẹp Ám kình mạnh mẽ, nhắm thằng xung đầu của Ngao Thụy!

"Anh tự tim cái chet"

Ngao Tuấn Mạnh thot nhiên giận d, duong như là ở trong nhảy mát lúc Tiêu Nhất Thiên năng quà dám Mn, khi trên người ông ta bùng nổ, cà người hóa thành một dao tàn ảnh, phá không xông về vô dài

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv