Tiêu Nhất Thiên đã nở nụ cười.
Vốn dĩ anh chỉ định mượn danh nghĩa của chi nhánh ở thành Thanh Thủy để trà trộn vào trong kinh đô, chờ đợi thời tiếp xúc với tôn chủ Ngưu Sát nhưng không sao ngờ được rằng chỉ làm bộ làm tịch trong đại hội võ thuật mà lại đổi lấy được một viên minh tâm hoàn.
Luồng sức mạnh minh kình thấm vào trong minh tâm hoàn, cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong viên minh tâm hoàn, nụ cười của Tiêu Nhất Thiên mỗi lúc một rạng rỡ hơn, huyệt Đan Điền mới vừa bình ổn lại cũng một lần nữa lại trở nên xao động.
Nhưng suy cho cùng thì nơi đây cũng là chi nhánh của viện trưởng lão ở thành Thanh Thủy, xung quanh còn có các cao thủ của ám cảnh viên mãn canh gác, chỉ một chút sơ sểnh thôi sẽ để lộ ra sơ hở, và tuyệt đối không thể bị người khác quấy nhiễu trong quá trình tinh luyện minh tâm hoàn. Do đó, Tiêu Nhất Thiên không vội vàng uống viên minh tâm hoàn đó.
Cho đến tám giờ ba mươi phút tối, sau khi dùng bữa tối xong xuôi, Tiêu Nhất Thiên trở về lầu gác một mình, lúc này mới khóa trái cửa gác và cửa phòng lại, ngồi khoanh chân trên giường, lấy viên minh tâm hoàn ra đặt vào trong miệng mình.
Âm!
Khi viên đơn hoàn xuống bụng, dương như luồng linh khí dồi dào ẩn chứa trong nó được kích phát trong nhát mắt, không khác nào một quả bom khi phát nổ, khiến cho luồng sức mạnh minh kình bên trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên mất cân bằng, các cơ quan nội tạng cũng run lên dữ dội.
Giống như Thương Triết đã nói trước đó, minh tâm hoàn chỉ có tác dụng với cường giả Minh Cảnh, những người ở dưới Minh Cảnh không thể nào chịu được sức công phá mạnh mẽ này, luồng linh khí dồi dào bùng nổ một cách đột ngột đủ khiến cho cơ thể của một cao thủ Ám Cảnh nổ tung, “Đơn hoàn mạnh quá!”
Ngay cả Tiêu Nhất Thiên cũng không dám lơ là khinh suất, sức mạnh minh kình trong huyệt Đan Điền cuộn dâng, hòa vào làm một với luồn linh khí như vô số những con ruồi không đầu đang nháo nhào trong cơ thể, dẫn dắt từng tia linh khí vào huyệt Đan Điền rồi tiến hành tinh luyện một cách tuần tự.
Không bao lâu, trên trán của Tiêu Nhát Thiên đã lấm tấm những giọt mồ hôi, quần áo mặc trên người cũng ướt đầm, nhìn qua thấy ướt như chuột lột, trông có vẻ nhếch nhác thảm thương. Tinh luyện minh tâm hoàn là một quá trình lâu dài, theo như dự tính của Tiêu Nhất Thiên thì ít nhất cũng phải cần khoảng mười tiếng đồng hồ, đây là lí do vì sao Tiêu Nhất Thiên đã chọn thực hiện việc tinh luyện vào lúc đêm tối.
Hơn nữa, bản thân Tiêu Nhất Thiên đã là một cao thủ xuất sắc trong Nhất Cảnh Minh Khí, nửa năm trước tới nay luôn không ngừng chuyên tâm tu hành dưới ánh sáng thần thánh của kiếm thiên thần, và chỉ còn cách ngưỡng cửa bước lên Nhị Cảnh Minh Tâm một khoảng không xa.
Vì lẽ đó nên lúc này đây, trong thâm tâm Tiêu Nhất Thiên vẫn khấp khởi chờ mong, mong rằng sau khi tinh luyện viên minh tâm hoàn một cách triệt có thể bước qua được khoảng cách vời vợi giữa Nhất Cảnh Minh Khí và Nhị Cảnh Minh Tâm để trở thành một cường giả của Nhị Cảnh Minh Tâm. Vì chỉ có như vậy mới có được lòng tự tin khi phân cao thấp với tôn chủ Ngưu Sát nếu chẳng may để lộ thân phận trong chuyến đi đến kinh đô lần này.
Chí ít còn có thể tự vệ.
Thời gian thẩm thoắt trôi đi, sau khi chật vật mới khống chế được sức tấn công khủng khiếp của viên minh tâm hoàn, Tiêu Nhất Thiên chậm rãi mở mắt, tiến vào một trạng thái quên mình...
Một đêm lặng ngắt như tờ.
Khoảng bảy giờ sáng ngày hôm sau, quá trình tinh luyện kéo dài liên tục mười tiếng rưỡi vẫn chưa kết thúc, bộ quần áo ướt sũng mồ hôi trên người Tiêu Nhất Thiên đã được hong khô. Nhưng cả trên bộ quần áo đã khô hay trên mặt lẫn cổ của Tiêu Nhất Thiên đều bị bao phủ bởi một lớp bùn đen kịt do những cặn bã được đào thải ra khỏi cơ thể hình thành nên.
Thực chất, quá trình tinh luyện minh tâm hoàn cũng là một quá trình tự tinh luyện bên trong Tiêu Nhất Thiên, là một quá trình biển đổi cơ thể, một quá trình rèn huyệt Đan Điền. Nguyên nhân rất đơn giản! Luồng lực minh kình càng tinh khiết, dồi dài thì càng cần đến một Đan Điền như sắt như đồng cùng một cơ thể hoàn hảo không tì vết có thể chứa đựng được nó. "Phù..."
Lại thêm nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng Tiêu Nhất Thiên đã thổi ra một hơi đục ngầu, từ từ mở mắt, lắc đầu khẽ lẩm bẩm thở than: "Vẫn không được... “Dường như đã đi gần đến đích, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi mà không biết làm cách nào bước được."
Đúng vậy!
Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi!
Nhờ vào vốn tích lũy của Tiêu Nhất Thiên suốt nửa năm qua cộng thêm sự tăng cường trợ giúp của minh tâm hoàn mà nay luồng sức mạnh minh kình trong Đan Điền của anh đã trở nên cực kì dồi dào, thân thể cũng loáng thoáng có dấu hiện vươn lên một tầm cao mới.
Thế nhưng không thể nào tìm ra được bước ngoạt để đột phá. Liên tục thử mấy lần liền nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại. Tiêu Nhất Thiên bất lực đành tạm bỏ cuộc, đứng lên đi vào phòng tắm kế bên. Sau khi tắm xong thì thay một bộ quần áo của học trò trong học viện. "Bạn Thiên ơi!"
Cũng đúng vào lúc này, giọng của trưởng lão Tôn chợt vang lên ngoài căn gác: "Bạn Thiên đã dậy hay chưa?"
Nguy hiểm thật!
Nếu như trưởng lão Tôn đến sớm một tiếng thôi thì khéo không chừng đã nhận ra được có điều khác thường. "Trưởng lão Tôn đợi cho một chút!”
Tiêu Nhất Thiên quay người đi xuống mở cánh cửa gác thì thấy trưởng lão Tôn và hai trưởng lão trong học viện đang đứng đợi trước cửa, anh bèn mim cười và nói: "Trưởng lão Tôn khách sáo quá, ăn bữa sáng thôi cần gì ba ông phải đích thân đến mời chứ hả?" "Việc này.."
Trưởng lão Tôn cười ngượng, nói với vẻ bối rối: "Chúng tôi đến tìm bạn Thiên có việc khác." "Ô?"
Tiêu Nhất Thiên nhướn mày, hỏi: "Việc gì thế? Trưởng lão Tôn cứ nói đừng ngại!” "Ha ha!"
Trưởng lão Tôn làm ra vẻ đắn đo chốc lát rồi mới lên tiếng: “Chắc bạn Thiên còn nhớ bạn học trò của học viện trưởng lão bị cậu đánh bại bằng bao kiếm trong đại hội võ thuật ngày hôm qua chú? "Là cô gái mà vóc dáng nhìn cũng khá mà tướng mạo thì bình thường, thậm chí còn hơi xấu đó?”
Tiêu Nhất Thiên cầm bao kiếm của người ta chọc lên ngực người ta bao nhiêu lần, suýt thì làm cho người ta òa khóc tại chỗ nên dĩ nhiên là nhớ, mới tò mò hỏi: “Có vấn đề gì sao? "Không lẽ nào.."
Ngập ngừng một thoáng, Tiêu Nhất Thiên dò đoán: "Không lẽ tôi đã sơ ý chọc hỏng ngực của cô ấy rồi à?”
Đệch!
Tiêu Nhất Thiên lập tức nhớ lại, anh ra tay có chừng mực, và đàn chị kia đã có ám kình báo vệ cơ thể, bầu ngực bự như thế chắc không đến nỗi chọc có một cái đã hỏng ngay được mới phải chứ? "Ôi!"
Trưởng lão Tôn thở dài thườn thượt, sắc mặt càng khó coi hơn, lắc đầu cất giọng giải thích: "Không phải vậy, chẳng qua là... Nói thế nào nhỉ, bạn học trò họ Lục đó tên là Lục Vy Anh, là con gái nhà họ Lục quyền quý trên tỉnh. “Hơn nữa lại đã đính hôn với cậu Ngao Bính của Ngao Thị ở kinh đô. "Cho nên... "Bị cậu sỉ nhục như vậy ngay giữa đại hội võ thuật ngày hôm qua, cô ấy đã gọi điện về báo cho nhà họ Lục biết, người đứng đầu nhà họ Lục là ông Lục Văn Lâu nghe tin này thì giận lắm, ngay trong đêm đã dẫn theo người đến thành Thanh Thủy. Lúc này đã có mặt tại học viện, đòi gặp viện trưởng để đòi một lời giải thích."
Lục Vy Anh!
Đa số đệ tử thuộc chi nhánh thành Thanh Thủy đều là con nhà quyền quý trong thành Thanh Thùy và các thành phố lân cận, phía sau họ đều có các gia tộc lớn làm chỗ dựa, đàn chị kia có thể chen chân lọt được vào top sáu trong vòng tuyển chọn, đại diện cho chi nhánh thành Thanh Thủy tham dự đại hội võ thuật của toàn viện, dĩ nhiên phải có huyết thống trời ban không tầm thường.
Vì lẽ đó nên Tiêu Nhất Thiên chẳng hề thấy bất ngờ khi nói cô ta là con gái nhà họ Lục quyền thế ở tỉnh.
Thế nhưng chỉ thi đấu cọ xát thôi, chọc cô mấy nhát mà đã khóc lóc mách phụ huynh thì liệu có trẻ con quá hay không? Nếu như sớm biết thế này thì... ha ha, thì hôm qua đã chọc cô thêm vài nhát nữa rồi. "Giải thích?"
Tiêu Nhất Thiên không hề sợ hãi, nghiêm nghị hỏi: “Các ông muốn giải thích như thế nào?"
Trưởng lão Tôn không nói rõ ràng mà chỉ gợi ý: “Tính cả người đứng đầu nhà họ Lục là Lục Văn Lâu thì nhà họ Lục có rất nhiều thế hệ đều từng học tập, tu luyện ở chi nhánh thành Thanh Thủy, cũng coi như là học trò của học viện, rất kính trọng viện trưởng, đã có viện trưởng nói đỡ cho cậu rồi, chắc sẽ không làm quá lên đầu. "Chi bằng. "bạn Thiên hãy đi với tôi đến gặp người đứng đầu họ Lục một lát, nói rõ ràng mọi chuyện để giải quyết sự việc này."
Xem ra đích thân người đứng đầu nhà họ Lục đã nổi trận lôi đình dẫn theo cả đoàn đội đến chi nhánh thành Thanh Thủy hỏi tội thì sẽ không chịu dàn hòa, nếu không thì Thương triết đã chẳng cần phải nhờ trưởng lão Tôn cùng hai người này đến tìm Tiêu Nhất Thiên. "Được!"
Tiêu Nhất Thiên gật đầu đồng ý: “Họ cần lời giải thích thì tôi sẽ đi giải thích với họ!”
Nói dứt lời, anh sải bước đi ra khỏi học viện trưởng lão, tiến thẳng về phía biệt viện nơi Thương Triết ở. Đêm qua Tiêu Nhất Thiên đột phá cảnh giới thất bại, lúc này tâm trạng đang khó chịu, anh muốn xem xem chỉ là một gia đình có thể lực ở tỉnh thì có thể làm gì được anh.