Sói Vương Bất Bại

Chương 233: Tiêu Nhất Thiên trở về, đầu người rơi xuống đất



Lần này Tiêu Nhất Thiên đến vì giết người, đương nhiên sẽ không cho Lưu Thiên Kỳ cơ hội thở dốc và chạy trối chết, sau khi bố một đao xuống chỗ Lưu Thiên Kỳ, lập tức lao lên, ngay sau đó lại là một đao!

Uỳnh!

Ầm ầm ầm!

Bóng của hai người một đuổi một chạy trong nhà họ Lưu, tới lui

như gió, không ngừng có âm thanh truyền đến, kim qua giao kích, ám kình va chạm phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc giống như bom nổ! Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Tiêu Nhất Thiên đã bổ ra mười mấy đao!

Đối mặt với thể tấn công hung hãn vô song của Tiêu Nhất Thiên, Lưu Thiên Kỳ chỉ có thể bị động phòng ngự, gần như không có chút lực phản kích nào, mỗi một đao Tiêu Nhất Thiên chém xuống, mồ hôi lạnh trên trán và phía sau lưng của ông ta lại nhiều hơn mấy phần!

Mồ hôi rơi như mưa! Lòng như tro nguội!

Phụt!

Ngụm máu đã nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không thể nuốt vào trong bụng, một ngụm phun ra, có loại cảm giác sợ vỡ mật tràn ra khói cuống họng, ông ta chửi ầm lên về phía đám người Lưu V. Nghiệp đang trợn mắt há hốc mồm: "Đám khốn kiếp này!”

"Mẹ nó đừng ngây ngốc ra đấy!”

"Nhanh!”

"Nhanh gọi điện thoại cho thái tử, gọi người tới đi. Ông đây sắp không chịu được nữa rồi!”

Veo!

Tiếng mắng vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên đã bổ một đao nhanh như chớp xẹt qua bên hông Lưu Thiên Kỳ, lập tức, áo quần rách nát, da thịt bong tróc, xuất hiện một vết thương to lớn dài đến hai mươi cm, nhìn thấy mà giật mình!

Tất cả mọi người bao gồm cả Lưu Vĩ Nghiệp đều bị một màn trước mắt này dọa đến mức hồn phi phách tán, trái tim run rẩy, mí mắt nhảy mạnh, tế cả da đầu, người phụ nữ trung niên trước đó kêu gào muốn chém giết Tiêu Nhất Thiên, báo thù cho Lưu Trình, chân cũng mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch ở dưới chân Lưu Ví Nghiệp!

"Ông chủ!”

"Trình nhi nó."

"Nó đã đặc tội nhân vật lớn gì thế???"

Cho tới bây giờ, người phụ nữ trung niên cũng không biết thân

phận của Tiêu Nhất Thiên, không nghĩ ra một người trẻ tuổi nhìn qua chỉ có hơn hai mươi tuổi, làm sao lại kinh khủng như vậy, ngay cả bố chồng mình, đường đường là cao thủ ám cảnh viên mãn, ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên đều không chịu nổi một kích!

"Alo Alo alo alo."

Lưu Vĩ Nghiệp thì cố nén sự kinh ngạc và sợ hãi ở đáy lòng, nhặt điện thoại lên, bấm số của Đông cung. Ông ta run rẩy nói ra: "Tôi là

Lưu Vĩ Nghiệp, cứu mạng! Cứu mạng!”

"Tiêu Nhất Thiên muốn diệt tộc học Lưu chúng tôi!”

"Cậu ta."

Lưu Vĩ Nghiệp mới cứng rắn nói đến một nửa, đột nhiên ở giữa,

một tiếng hét thảm"A" truyền đến, ông ta quay đầu nhìn lại, lạch cạch! Điện thoại tuột tay trượt xuống lần nữa, rơi trên sàn nhà dưới chân!

Lưu Thiên Kỳ, bỏ mình!

Tiêu Nhất Thiên vung một đao lên, xé rách không trung, giống như cắt dưa thái thit, trực tiếp cắt đứt cái đầu trên cổ Lưu Thiên Kỳ! Đầu người rơi xuống đất, chết đến mức không thể chết hơn!

Cuộc chiến của hai người từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ có hơn hai mươi giây ngắn ngủi, rất nhanh, thật nhanh, nhanh đến mức đám người nhà họ Lưu xung quanh chỉ lo kinh ngạc, chỉ lo do dự, còn chưa nghĩ ra có nên xông đi lên hỗ trợ hay không, hoặc là, có muốn nhân cơ hội bỏ chạy hay không, Lưu Thiên Kỳ đã chết!

Chết dưới bảo đao Sói Đồ của Tiêu Nhất Thiên, thi thể tách rời!

Vô cùng thể thảm!

Tiêu Nhất Thiên nghe được Lưu Vĩ Nghiệp gọi điện thoại cho người bên thái tử Đế Hạo, nhưng anh không ngăn cản, bởi vì anh không quan tâm!

Trước đó ở Tuyên Đức lâu, Tiêu Nhất Thiên đã hoàn toàn đắc tội Đế Thần!

Đắc tội Đế Thần, tương đương với đắc tội Đế Hạo!

Cho nên!

Đã đắc tội, vậy còn sợ cái rắm, dù sao, Đế Hạo vồn chính là muốn đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết, không thiếu lần này! Hơn nữa!

Lúc Tiêu Nhất Thiên tới không che mặt, không cố gắng che giấu thân phận của mình, thật ra chính là muốn để Đế Thần và Đế Hạo biết thái độ của anh: "Dám đụng đến người thân và bạn bè bên cạnh tôi, giết không tha!”

Giết gà! Dọa khỉ!

"Đến lượt mấy người!”

Sau khi giết Lưu Thiên Kỳ, Tiêu Nhất Thiên cầm bảo đao Sói Đồ, đảo mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Nghiệp, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn đám người, nhắc nhở "Lời vừa rồi của tôi, bây giờ vẫn còn hữu hiệu!”

"Người ám cảnh trở xuống, tôi không giết!”

"Nhưng mà!”

"Nếu có người một lòng muốn chết, không muốn đi, như vậy, tự gánh lấy hậu quả!”

Tiêu Nhất Thiên làm việc, có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình!

Nói xong, cả người hóa thành một cái bóng, vung bảo đao Sói Đồ lên, giống như mãnh hổ chụp mồi, tiến vào trong đám cao thủ ám cảnh...

Bảy giờ bốn mươi sáu phút buổi tối!

Tuyên Đức lâu!

Trên sân thượng, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng mà, Tiêu Nhất

Thiên đã đi gần hai mươi phút, vẫn không trở về. Không chỉ có Sói

Đồng và Sói Hồn xác định suy đoán của mình, ngay cả mấy người Đế Nghiêu cũng bắt đầu có chút nghi ngờ. Đế Nghiêu không nói rõ, mà hỏi dò: "Ngài Tiêu đi lâu như vậy vẫn chưa về. Có phải vừa rồi uống hơi nhiều, không dễ chịu lắm không?"

"Cô Sói."

"Có cần tôi phái người đi xuống xem một chút không?"

Sói Đồng thì lắc đầu.

"Không cần.”

Cô ta thuận miệng nói ra: "Chắc hẳn đại ca đi tiểu, thuận tiện địa đại tiện luôn, kết quả phát hiện trong toilet không có giấy, cho nên chậm trễ." Phi!

Một cô gái trẻ tuổi đang uống nữa trong bữa tiệc, nghe được Sói Đồng nói vậy, liền phun ra tại chỗ,

"Ngại quá."

Cô gái trẻ tuổi kia lúng túng nói: "Trong nước hình như có côn trùng, tôi không cần thận bị bị sặc”

Thấy Sói Đồng không nói, Đế Nghiêu cũng không có hỏi nhiều.

Một lát sau, một trận chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, Đế Nghiêu lấy điện thoại ra nhìn, sau đó đứng lên nói: "Tôi đi nghe điện thoại

Đi ra xa mười mét, Đế Nghiêu mới nhấn nút trả lời.

"Cửu hoàng tôn, xáy ra chuyện lớn rồi!"

"Vừa nhận được tin tức, mười phút trước Tiêu Nhất Thiên một thân một mình xông vào nhà họ Lưu, chém giết Lưu Thiên Kỳ, Lưu Vĩ Nghiệp, cùng với đa số cao thủ ám cảnh nhà họ Lưu!”

"Chỉ có năm sáu cao thủ ám cảnh chạy ra ngoài.”

Trong điện thoại truyền tới một giọng vô cùng lo âu, nói đại khái tình hình nhà họ Lưu với Đế Nghiêu, cuối cùng vội la lên: "Người của thái tử, đã ở trên đường đến nhà họ Lưu rồi!"

"Lục hoàng tử bảo ngài nhanh chóng đưa theo Tiêu Nhất Thiên về phủ, đề phòng thái tử chó cùng rứt giậu, vây giết Tiêu Nhất Thiên!”

Quả nhiên!

Mặc dù vừa rồi Đế Nghiêu đã nhận ra không thích hợp, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng khi suy đoán được chứng thực, vẫn khó nén khiếp sợ trong lòng! Tên Tiêu Nhất Thiên này, thật đúng là hung ác!!!

Chỉ mới đi tiểu thôi, thế mà đã tiêu diệt nhà họ Lưu rồi!!!

"Được, tôi đã biết?

Đế Nghiêu hít sâu, gật đầu, cúp điện thoại. Sau đó quay người trở lại bữa tiệc, nhìn về phía Sói Đồng, sắc mặt nghiêm túc nói: "Cô Sói, thời gian không còn sớm. Nếu như có thể làm việc cô gọi điện thoại

cho ngài Tiêu, bảo cậu ta không cần trở về.”

"Trực tiếp đến phủ của Lục hoàng tử, chúng ta lập tức trở về, ở nơi đó chờ cậu ấy”

Trong lòng Sói Đồng khẽ nhúc nhích. Xem ra, Để Nghiêu đã nhận được tin tức.

Sói Đồng và Sói Hồn liếc nhau, đang muốn mở miệng, đột nhiên, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên từ phía sau bọn họ truyền đến: "Yên tâm, tôi không sao”

Tất cả mọi người khẽ giật mình!

Đồng loạt quay đầu nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên đã xuất hiện ở lối vào sân thượng, trên người dính không ít vết máu, mà trong tay thì cầm theo một cái đầu người đẫm máu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv