Rạng sáng hai giờ rưỡi!
Lúc đám người Đoàn Minh Triết và Sói Đồng từ biệt thự nhà họ Lâm trở về, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn và Lâm Hoa vẫn chưa ngủ, lo lắng cho Tiêu Nhất Thiên, ăn ngủ không yên.
Ba người ngồi ở trước cửa biệt thự Vân Đỉnh chờ đợi mãi.
Trông mòn con mắt!
"Ông chủ Đoàn!"
Nhìn thấy Đoàn Minh Triết, Đỗ Tuyết Mai lập tức nghênh đón, nắm lấy tay Đoàn Minh Triết, vội vã hỏi: "Thế nào? Tình hình thế nào rồi? Thằng Thiên nó..."
"Nó... hu hu."
Hiển nhiên Đỗ Tuyết Mai cũng biết, lần này Tiêu
Nhất Thiên lành ít dữ nhiều, chưa nói hết mà đã khóc thành tiếng. “DÌ Mai, di đừng lo lắng.”
Đoàn Minh Triết thẩm than một tiếng, an ủi nói: "Chúng tôi tìm kiếm hai giờ trong sông Vận, tìm hết mấy vùng nước xung quanh, nhưng không tìm được thi thể của cháu Thiên."
"Với chúng ta mà nói, đây là chuyện tốt."
"Dựa theo suy đoán của chúng tôi, rất có thể sau khi cháu Thiên thất bại đã bị người ta bắt đi, nếu bắt đi mà không phải giết chết tại chỗ, chứng tỏ cháu Thiên có ích với bọn họ, có lẽ tạm thời bọn họ sẽ không hại đến mạng sống của cháu Thiên..."
Đối mặt với người già như Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, Đoàn Minh Triết thật sự không đành lòng, nên nói những kết quả có tỷ lệ lớn hơn, khà năng cao hơn cho bọn họ.
Nếu nói theo lời của ông già nhà họ Lâm, Tiêu Nhất Thiên không chỉ đã chết, mà còn tự bạo, tan xương nát thịt, không còn xương cốt, không có nồi một mảnh mảnh xương vụn, có lẽ hai người già bọn họ sẽ ngất tại chỗ.
Thậm chí là chết tại chỗ!
"Bọn họ?"
Đỗ Thiết Sơn hỏi: “Ông chủ Đoàn nói bọn họ, là ai?"
"Bây giờ chúng tôi cũng chỉ suy đoán."
Đoàn Minh Triết không nói rõ, qua loa bảo: "Chú cứ yên tâm, cháu Thiên gọi tôi là chú Đoàn, nhất định tôi sẽ dốc hết sức, nghĩ đủ mọi cách nhanh chóng tìm được cháu Thiên"
Dù sao năm năm trước Đỗ Thiết Sơn cũng là chủ của nhà họ Đỗ, đọc được suy nghĩ của bao nhiêu người, tất nhiên nhìn ra Đoàn Minh Triết có lý do khó nói, không nói, cũng vì tốt cho bọn họ.
Cho nên ông ấy không truy hỏi, gật đầu nói: “Vậy làm phiền ông chủ Đoàn.”
"Chỉ cần thằng Thiên còn sống, là chuyện tốt nhất rồi!"
Sau đó nắm tay Đỗ Tuyết Mai, nói: “Đám người ông chủ Đoàn vì chuyện của thằng Thiên mà bôn ba hơn nửa đêm, mau, mau để bọn họ về nghỉ ngơi đi."
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần giúp chúng ta tìm thằng Thiên..."
Đỗ Tuyết Mai vốn muốn kéo Đoàn Minh Triết hỏi thêm mấy câu, nghe Đỗ Thiết Sơn nói vậy, bà lại có hơi xấu hổ. Dù sao Đoàn Minh Triết và bọn họ không thân cũng chẳng quen, dưới áp lực to lớn của nhà họ Tiêu ở thủ đô, giúp đỡ là tình cảm, không giúp là yên phận.
Sói Đồng cũng nói: "Bà ngoại yên tâm, nhất định chúng cháu sẽ cứu được anh cả!"
Không giống Đoàn Minh Triết, giọng nói của Sói Đồng rất kiên định.
Lời của Đoàn Minh Triết có rất nhiều an ủi, mà lời của Sói Đồng rất tin tưởng, nhất định Tiêu Nhất Thiên không dễ dàng chết như vậy!
"Được! Được được!"
Đỗ Tuyết Mai nâng tay lau nước mắt, được Đỗ Thiết Sơn và Lâm Hoa đỡ, xoay người đang muốn về biệt thự, đúng lúc này, một chiếc Bentley lướt gió đi tới.
Đêm hôm khuya khoắt, đèn xe chói mắt!
Tất cả mọi người ngơ ngác, chỉ có Đoàn Minh Triết biết ai đến.
Một lát sau, Bentley lập tức đến cửa biệt thự Vân Đỉnh, "két" một tiếng ngừng lại, ngay sau đó, cửa xe ở ghế phụ bị người ta đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước xuống.
Chính là Tô Tử Lam vội vàng đến!
Đã sắp ba giờ sáng mà có nhiều người đứng trước cửa biệt thự như vậy, Tô Tử Lam cũng rất ngạc nhiên, với lại trong những người ở đây, cô chỉ từng gặp Sói Đồng và Sói Hồn.
“Cô Đồng!"
Vì thế Tô Tử Lam chạy thẳng đến chỗ Sói Đồng, mới dừng bước đã hỏi: "Tiêu Nhất Thiên đâu? Tìm được chưa?"
Cô Đồng...
Hết cách rồi, một cô gái xinh đẹp như hoa như Sói Đồng, cũng không thể gọi là cô Sói đúng không? Huống chi Sói Hồn cũng ở đây, bao gồm cả Sói Ảnh đang bảo vệ Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương ở Thành phố Hải Phòng, ba người bọn họ đều có "chữ Sói ở đầu". Gọi là cậu Sói, cô Sói cứ cảm thấy kỳ kỳ, sợ là không thích hợp.
"Tạm thời vẫn chưa." Sói Đồng lắc đầu.
“Vậy..."
Tô Tử Lam còn muốn hỏi lại, mà Đỗ Tuyết Mai nghe thấy giọng nói của cô liền giật mình, hơi nhăn mày lại, mơ hồ cảm thấy hơi quen, không nhịn được mà đi tới, quan sát Tô Tử Lam từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Cô gái, cô là?"
Nghe thấy giọng của Đỗ Tuyết Mai, Tô Tử Lam cũng sững sờ. Tuy rằng trước đây là lần đầu hai người gọi điện thoại cho nhau, mà thời gian trò chuyện cũng không dài lắm, nhưng là Đỗ Tuyết Mai và Tô Tử Lam đều rất ấn tượng với giọng nói của đối phương!
Dù sao một người là bà ngoại của Tiêu Nhất Thiên, một người là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên, hai người chưa từng gặp mặt, rất tò mò về nhau.
"Bà là..."
Nhìn Đỗ Tuyết Mai, Tô Tử Lam lập tức căng thẳng, tim đập nhanh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cẩn thận hỏi: “Bà ngoại của Tiêu Nhất Thiên?"
"Đúng đúng! Là bà!"
Tô Tử Lam hỏi như vậy, Đỗ Tuyết Mai lập tức xác nhận thân phận của cô, vô cùng xúc động, nắm lấy tay Tô Tử Lam, hỏi: “Cháu là Tử Lam đúng không?"
"Thật xinh đẹp!"
"Thằng Thiên nhà bà có thể gặp được cháu, là may..."
Đỗ Tuyết Mai muốn nói là may mắn của Tiêu Nhất Thiên, nhưng nghĩ đến lần đầu gặp nhau của Tiêu Nhất Thiên cùng Tô Tử Lam vào năm năm trước, chính là lúc bắt đầu bi kịch, hại Tiêu Nhất Thiên, càng hại Tô Tử Lam, nói là may mắn rõ ràng không thích hợp. Cho nên vội vàng sửa lời: “Là trong vận mệnh của nó duyên với cháu!”
Đúng vậy, có duyên!
Nếu không sợi dây vận mệnh, sao có thể buộc chặt hai đứa trẻ số khổ này với nhau?
"Bà ngoại, bà đừng nói như vậy."
Lòng bàn tay của Tô Tử Lam bắt đầu đổ mồ hôi, cố xử lý thành thạo những công việc rắc rối ở công ty, nhưng ở phương diện tình cảm thì hoàn toàn là tay mới, không có kinh nghiệm, giống như cô gái lần đầu đi lấy chồng.
Đỏ mặt nói: “Tiêu Nhất Thiên đối xử với con rất tốt, có thể gặp được anh ấy, là may mắn có cháu mới đúng.”
"Phải, phải..."
Đỗ Tuyết Mai ứa nước mắt, nở nụ cười, trong lòng lại yên lặng nhỏ máu, đủ loại tâm trạng, vẻ mặt nửa vui nửa buồn, quả thực không thể miêu tả được.
Một từ! Hai nghĩa!
Tiêu Nhất Thiên đối xử tốt với Tô Tử Lam, vừa là sự tôn trọng và yêu thương của người đàn ông dành cho một người phụ nữ, đồng thời cũng là thứ mà Tiêu Nhất Thiên nợ Tô Tử Lam! Chẳng qua trước mặt nhiều người như vậy, có mấy lời, Đỗ Tuyết Mai không nên nói thôi.
Đoàn Minh Triết cười bảo: “Cô Tô đi đường mệt nhọc, muốn nói gì thì vào rồi nói."
"Được!"
Tô Tử Lam gật đầu, đương nhiên cũng nghe ra giọng nói của Đoàn Minh Triết, nhận ra thân phận của Đoàn Minh Triết, nói: “Cảm ơn ông chủ Đoàn đã giúp đỡ tôi và Tiêu Nhất Thiên những ngày qua. Tôi không có gì báo đáp, đều ghi nhớ trong lòng"
"Ha ha, không sao."
Đoàn Minh Triết hào phóng cười, thu mua một tập đoàn Tô Doãn nho nhỏ, với ông mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, huống chi, mặc dù nhà họ Đoàn lấy danh nghĩa thu mua, thực tế thì dùng tiền của Tiêu Nhất Thiên.
Đám người đi vào biệt thự Vân Đỉnh. Trên đường, Đỗ Tuyết Mai giới thiệu Tô Tử Lam cho Đỗ Thiết Sơn và Lâm Hoa, rất ăn ý không nhắc tới Tiêu Nhất Thiên.
Tới cửa nhà, Đỗ Tuyết Mai vẫn kéo tay Tô Tử Lam không buông, do dự mãi, vẫn không kìm được mà nói: "Tử Lam à, nếu cháu không chế, tối nay bà ngoại muốn ngủ cùng cháu."
"Có mấy lời rất quan trọng, bà ngoại muốn nói riêng với cháu..."
Nghe vậy, sắc mặt của Đỗ Thiết Sơn và Lâm Hoa khẽ thay đổi, trong lòng thầm kinh ngạc, đương nhiên bọn họ biết, Đỗ Tuyết Mai muốn nói chuyện gì với Tô
Tử Lam!
"Vâng."
Tô Tử Lam hồn nhiên không biết, cười gật đầu nói: "Đúng lúc một mình cháu cũng không ngủ được.”
Nói xong bèn đỡ Đỗ Tuyết Mai, cùng vào trong nhà...