Tôi sinh năm 1997, vào niên đại của tôi nước Anh đã phát sinh ra một sự kiện lớn, Vương phi Diana lúc trước của xứ Wales gặp tai nạn ô tô đã mất mạng, người phụ nữ đã được người dân nước anh yêu mến này đã ra đi vào ngày 31 tháng 8 năm 1997. Trong một năm này mọi người đã dùng đủ mọi cách thức để tưởng nhớ bà ấy, năm này rất nhiều người dân Anh đã đặt tên cho đứa trẻ mới vừa sinh ra của họ là Diana, tôi chính là một trong những Diana đó.
Tôi tên Diana, có cùng tên với cố vương phi nước Anh, năm nay tôi vừa tròn mười sáu tuổi, là kiểu con gái London điển hình tới từ giai cấp tầng trên điển hình. Quần áo thời thượng, chú trọng dáng vẻ có ưu thế khá mạnh và có nhận thức rõ ràng.
Mẹ của tôi là một bác sĩ, ba của tôi là một thương nhân rượu vang. Dùng nghề nghiệp của họ mà so sánh thì rất dễ nhận thấy họ đạt được điểm rất thấp. Bác sĩ cần phải có đầu óc đủ lý trí nhất, mà thương nhân rượu vang cần phải có nhận thức nhất định trước mặt khách hàng của anh ta đối với các loại lãng mạn của phương tây, có thể hợp với tình hình nơi đó chẫm rãi mà nói.
Từ tấm hình của ba mẹ lúc còn trẻ tôi có thể xác nhận họ đã từng rất yêu nhau, lúc sáu tuổi chúng tôi đã đi tới vùng nông thôn nghỉ ngơi, khi họ hôn nhau tôi đã tò mò đứng ở một bên quan sát, ba đã chìa tay ra quay mặt tôi qua chỗ khác. Nụ hôn đó dài tới nỗi làm cho sự chú ý của tôi bị con sâu nhỏ trên cỏ hấp dẫn, vào lúc đó ở trong mắt của tôi họ là đôi nam nữ yêu nhau nhất, giống như là nhân vật nam nữ chính trong truyện cổ tích vậy. Hạnh phúc mãi mãi.
Theo thời gian từ từ trôi qua họ trở nên rất ít nói chuyện, dần dần chỉ vào ngày lễ họ mới hôn nhau, kiểu hôn đó nhìn ở trong mắt của tôi càng giống như là kiểu ứng phó.
Có người nói tôi trưởng thành sớm. Không, tôi một chút cũng không cho rằng như vậy, tôi chỉ là mẫn cảm hơn một chút thôi. Những mẫn cảm đó tôi nghĩ là do cô đơn mang lại, cha mẹ của tôi đúng là người quá bận rộn, ở cùng tôi cũng chỉ có từng đời bảo mẫu, những bảo mẫu vừa mới thân quen với tôi thì lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rời đi.
Năm tôi mười hai tuổi ba đã quen với một người phụ nữ khác, cho dù tình yêu của ông và người phụ nữ ấy chỉ duy trì một tháng, nhưng hành vi của ba đã làm lòng mẹ tổn thương. Ở phương diện tình cảm đại đa số phụ nữ đều là người yếu đuối, đây là tôi nhìn thấy từ chuyện của ba mẹ.
Mẹ đã đưa ra đề nghị ly hôn với ba, cuối cùng không nhận được sự đồng ý của ba, sau đó mẹ đã trở thành một bác sĩ không biên giới. Bà đã đi tới một nơi rất xa. Tôi hiểu bà, vì vậy mỗi lần bà gọi điện cho tôi tôi đều chủ động trêu đùa cho bà vui vẻ, tôi thể hiện một loại trạng thái tinh thần khá tốt để cho mẹ cảm thấy cuộc sống của tôi trải qua vẫn tốt. Tôi biết mẹ sẽ thỏa hiệp với cha tôi mà nguyên nhân chủ yếu nhất là vì tôi, bà không nỡ bỏ tôi.
Sau khi mẹ rời đi lúc này cha mới bắt đầu học làm một người chồng tốt, một người cha tốt, nhưng đã muộn rồi. Một vài ám ảnh đã hình thành hơn nữa còn phát triển ngày càng kiên cố, tôi mãi mãi nhớ buổi tối ngày hôm đó lúc mẹ vắng nhà ba đã mang người phụ nữ kia vào trong nhà, thậm chí còn mang vào phòng ngủ của ông ấy và mẹ.
Ba của tôi là một thương nhân rượu vang thành công, dựa vào dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng cùng với mấy kiểu có sẵn như trong phim kinh điển ông ấy kiếm được nhiều tiền hơn bạn cùng ngành của ông ấy. Cuộc sống của tôi rất tốt, cho dù thành tích học tập bình thường nhưng mấy trường học quý tộc vẫn mở rộng vòng tay đối với tôi. Xung quanh tôi đều là nam nữ xấp xỉ với tôi, khi tụ tập cùng một chỗ chúng tôi rất ít khi thảo luận về bài học, chúng tôi thích thảo luận về đề tài thời trang hiện nay hơn sau đó nói lên cái nhìn của mình, để thể hiện sự giáo dục xuất sắc của mình. Đương nhiên chúng tôi cũng dựa vào tinh thần giải trí tối cao với những xoi mói cuộc sống cá nhân của minh tinh, ngôi sao bóng đá, danh nhân kia.
Theo đuổi ngôi sao cũng là một kiểu hiện tượng khá phổ biến trong cuộc sống của chúng tôi, đương nhiên thần tượng chúng tôi theo đuổi là mấy ngôi sáo khá tuyệt vời. Nói chung thần tượng được chúng tôi theo đuổi phải có những điều kiện như gương mặt đủ làm người ta hài lòng, không có sở thích xấu, phải có khả năng ngôn ngữ tốt ở nơi công cộng.
Tôi không theo đuổi ngôi sao, bởi vì tôi biết đằng sau sự vẻ vang đẹp đẽ những người này cũng giống như người bình thường khi ngồi toilet cũng chơi điện thoại thôi. Chơi điện thoại quá say mê tới nỗi quên cả rửa tay, sau đó trực tiếp cầm khoai chiên mà bỏ vào trong miệng. Lúc họ ngủ có lẽ cũng sẽ ngáy, sẽ xì hơi, sẽ khạc nhổ tùy tiện, sẽ móc mũi. Còn có người sẽ vì lúc say bí tỉ mà làm ra các loại chuyện xấu hổ làm trò hề cho thiên hạ. Vì vậy tôi không có hứng thú lắm đối với mấy minh tinh, ngôi sao bóng đá kia.
Ngược lại với tôi chính là Nicole khá là thân thiết với tôi, Nicole là một thành viên theo đuổi ngôi sao cuồng nhiệt. Ngôi sao bóng đá Goetze nước Đức mà cô ấy thích bị chụp ảnh lúc đang đi tiểu ở sau biển quảng cáo ở sân bóng, cô ấy đã nhanh chóng từ bỏ anh ta. Gần đây Nicole mê mẩn cuồng nhiệt một người đàn ông Châu Á, cô ấy điên cuồng sưu tầm tư liệu và tranh ảnh của anh ấy ở khắp nơi, Cô ấy cầm bức ảnh của người đó lập lời nguyền: Lần này sẽ không di tình biệt luyến nữa, cô ấy muốn yêu anh ấy mãi mãi, mãi mãi đi theo anh ấy.
Người đàn ông Châu Á mà Nicole say mê tên là "Jude", người tình nước Anh trong mắt đám con gái thế hệ mới. Vì để cho vị "Jude" này càng mê người hơn các cô ấy còn lấy cho anh ấy một cái tên khác.
"Người Tình Hennessy?" Không sai, chính là người tình Hennessy! Nhưng mà làm cho tôi vô cùng kinh ngạc chính là các nhà truyền thông cũng thừa nhận danh hiệu này, chuyện này nhìn ở trong mắt tôi là một chuyện khá bất ngờ. Phải biết rằng người Anh đối với người Châu Á, đặc biệt là người Trung Quốc không có bao nhiêu thiện cảm tốt.
Người tình Hennessy tôi đã nghe qua trong miệng của cô bé này mấy lần, có điều nếu như lúc trước người tình nước Anh được thổi phồng chỉ có trên trời không có dưới đất như vậy thì tôi ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Ngày đó, buổi trưa ngày chủ nhật không có việc gì tôi đã bị Nicole lải nhải không ngớt làm cho phát phiền, cô ấy đang nhìn vào màn hình điện thoại của mình ấy gọi Jude trông cực kỳ si mê.
Cậu đã làm phiền mình đấy, Tôi nói với Nicole.
Cô gái Châu Úc này căn bản là chẳng hề để lời cửa tôi vào mắt, cô ấy thậm chí còn quảng cáo niềm vui mới với tôi, cô ấy nói Diana cậu cũng sẽ bị anh ấy mê hoặc thôi, Jude không giống với bất kỳ ai.
Mẹ nó chứ, người này lần nào cũng đều nói như vậy.
Nicole đem điện thoại của cô ấy ép vào trong tay tôi, điện thoại S4 vừa mới được bán ra trên thị trường Âu Mỹ, trên màn hình di động 3.5 inch là một gương mặt của một người đàn ông trẻ, người đàn ông trẻ đang đứng dưới hàng rào mọc đầy cây thường xuân, nụ cười lặng lẽ, ánh mặt trời hắt vào trong đáy mắt anh, trong veo rạng ngời. ánh mắt của chàng trai giống như nụ cười yên lặng của anh, trong yên lặng toát ra sự kiên định, cứ giống như là truyền đạt sự tốt đẹp và khát khao với mỗi người đang nhìn anh ấy chăm chú.
Tôi say đắm trong đáy mắt của anh ấy, đã tin câu nói ấy của Nicole rồi: Cậu sẽ bị anh ấy mê hoặc, Jude không giống với bất kỳ ai.
Tên của Jude là Trình Điệp Qua, ở cung điện Buckingham nằm ở trung tâm thành phố London làm cho lòng của rất nhiều cô gái Anh quốc hoặc ít hoặc nhiều cũng tiềm ẩn về giấc mơ công chúa. Cho dù tướng mạo của hai vị hoàng tử tạm được, nhưng không gây trở ngại tới giấc mơ đang lên men trong lòng của các cô ấy.
Trình Điệp Qua là hoàng tử trong lòng của tôi.
Khi biết Trình Điệp Qua là năm tôi mười lăm tuổi, năm mười lăm tuổi này tôi đã làm một chuyện giống y chang Nicole. Tôi điên cuồng thu thập tư liệu và tin tức về Trình Điệp Qua, điều đáng tiếc chính là tin tức tôi thu thập được rất ít, nhiều hơn thì đều là tin tức đã được đăng lên trang web chính thức. Đề cập tới cuộc sống riêng tư của người đàn ông này ngoại trừ mấy tấm ảnh trong khuôn viên trường, còn có mấy tấm hình không rõ anh ấy đi ra từ cửa hàng tiện lợi, mà mấy tấm này dần dần không cách nào thỏa mãn được tôi.
Tôi nghĩ tôi nhất định còn điên cuồng hơn cả Nicole, mỗi tối khi vừa nhắm mắt tôi đã ảo tưởng đủ loại tình cờ được gặp và yêu đương với anh ấy. Mỗi ngày tôi đều trang điểm cho mình thật xinh đẹp để chờ đợi gặp được anh ấy, nhưng trên thực tế một lần tôi cũng chưa được gặp qua anh ấy, cho dù tôi đã đi tới một số nơi anh ấy có thể xuất hiện.
Khi ảo tưởng lên tới cao trào tôi đã làm một chuyện, tôi đã thuê thám tử tư chụp một số ảnh của anh ấy. Tôi đã công khai ảnh trên trang mạng xã hội cá nhân của mình, tôi nói tôi đã thực hiện thành công việc theo gót toàn bộ hành trình hai mươi bốn giờ của Trình Điệp Qua. Tôi nghĩ cứ như vậy thì Trình Điệp Qua sẽ chú ý tới tôi, tôi còn tưởng tượng anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi, vì thế tôi đã dương dương tự đắc.
Trên thực tế hành động của tôi quả thực đã làm cho Trình Điệp Qua chú ý, nhưng mà xuất hiện trước mặt tôi không phải là anh ấy mà là luật sư của anh ấy. Từ giọng điệu nhắc nhở của luật sư của anh ấy tôi có thể thấy được hình như là tôi đã chọc giận Trình Điệp Qua rồi, luật sư còn liên lạc với ba mẹ của tôi. Họ đã từ một nơi ngàn dặm xa xôi chạy tới London.
Đối với hành vi của tôi ba mẹ đã tỏ ra tự trách rất lớn, họ cảm thấy sở dĩ tôi có thể làm như vậy là do thời gian dài họ không để mắt tới tôi.
Hành vi của tôi không khiến cho tôi gặp được Trình Điệp Qua, ngược lại làm cho mẹ tôi quay về London, ba cũng từ chối không ít chuyện làm ăn. Sau khi họ trải qua một đêm nói chuyện đã quyết định thiết lập lại mối quan hệ vợ chồng với nhau một lần nữa.
Mà tôi cũng vì hành vi như vậy mà nhận được một tờ lệnh phục vụ công ích suốt một trăm bốn mươi tiếng đồng hồ. Tôi không vì vậy mà hối hận, bời vì tôi đã thông qua lời của mấy thám tử tư tôi đã biết được một vài chuyện liên qua tới cuộc sống cá nhân của Trình Điệp Qua: Không mang con gái về nhà qua đêm, không cùng con gái tới thuê phòng ở khách sạn, không duy trì quan hệ mập mờ với bạn đồng tính, phần lớn thời gian đều là làm việc, thỉnh thoảng vào thời gian nghỉ ngơi sẽ ra biển, có lúc sẽ lái xe đi tới khu phía tây London, sẽ dùng thời gian một buổi chiều ở lại thư viện, không đi dạo quán ăn đêm thỉnh thoảng sẽ đi dạo nhà sách, thỉnh thoảng sẽ đi xem một buổi hòa nhạc hoặc là đi xem thi đấu bóng, thời gian thích hợp xẽ tụ tập cùng bạn bè, chưa bao giờ xả rác lung tung.
Điều này càng làm cho tôi yêu thích anh ấy hơn! Nỗi lòng của tôi cũng bị mẹ nhìn ra được, bà nói với tôi: Diana nếu như con thật sự thích cậu ấy thì hãy để cho mình trở thành một cô gái biết vươn lên, đám con trai đều sẽ bị những cô gái có chí tiến thủ tích cực hấp dẫn.
Tôi cảm thấy mẹ nói rất có lý. Chỉnh đốn lại tâm tình tôi bắt đầu sắp xếp cho mình thời gian biểu cực kỳ lành mạnh, tôi vừa thi hành lệnh phụ vụ công ích vừa học, dùng một phương thức khác quan tâm Trình Điệp Qua. Nhưng thời gian Trình Điệp Qua ở Manchester càng nhiều thì tôi có thể nhận được tin tức của anh càng ít.
***
Mùa hè năm 2012 Trình Điệp Qua liên tục bị chụp được ảnh hẹn hò cùng với một cô gái, cô gái đó là thực tập chủ trì của đài truyền hình Manchester. Giống như là rất nhiều người hâm mộ luôn luôn không thể nào chấp nhận được tin tức yêu đương của thần tượng của mình vậy, tôi coi thường sự tồn tại của những bức ảnh này, tôi nói với chính mình Trình Điệp Qua và cô gái kia là mối quan hệ bạn bè bình thường.
Đầu thu, tôi chào đón sinh nhật mười sáu tuổi của mình, nhận được sự đồng ý của ba mẹ tôi từ London đi tới Manchester. Tôi chỉ là muốn gặp mặt Trình Điệp Qua, muốn chia sẻ sinh nhật mười sáu tuổi với anh ấy. Trong cảm cảm nhận của tôi người tốn một buổi chiều ở trong thư viện phải có trái tim rất dịu dàng.
Dưới sự giúp đỡ của bạn của ba tôi đã tới bãi đậu xe Vip ở Old Trafford rất sớm, trước lúc tới tôi đã nhận được tin tức chính xác biết đêm nay Trình Điệp Qua sẽ xuất hiện ở chỗ ngồi khách Vip ở Old Trafford. Tôi tô son môi đỏ mà mẹ đã tặng cho tôi, tôi đã tự mình làm bánh kem.
Tôi đợi Trình Điệp Qua khoảng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi đã nhìn thấy xe của Trình Điệp Qua lái vào bãi đậu xe. Sau khi kích động tôi đã làm rất nhiều việc mà Fan hâm mộ điên cuồng sẽ làm, xông lên ngăn cản xe của anh ấy, tôi giang tay ra.
Nhưng cô gái ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế đã dập tắt nhiệt tình của tôi. Cho dù từ trước tới nay chưa từng gặp qua Trình Điệp Qua nhưng thích và theo đuổi đã làm cho anh ấy trở thành người rất gần gũi ở trong lòng tôi. Biết Trình Điệp Qua biết nói tiếng Trung lưu loát tôi còn học tiếng Trung, tôi dùng tiếng Trung không quá lưu loát gọi về phía Trình Điệp Qua: Trình Điệp Qua em đặc biệt từ London tới đây gặp anh, Trình Điệp Qua hôm nay là sinh nhật em, em là Diana, anh có thể nói một tiếng Diana sinh nhật vui vẻ với em không?
Dường như Trình Điệp Qua không nghe thấy lời của tôi vậy, anh ấy liên tiếp làm động tác mau tránh ra với tôi. Cô gái ngồi ở chỗ kế bên ghế lái nói không ngừng với Trình Điệp Qua, tình cảnh thế này coi ở trong mắt tôi biến thành như vầy, nhất định là Trình Điệp Qua nghe lời cô gái nên mới vô tình như vậy.
Tôi cầm bánh kem vốn là mang cho Trình Điệp Qua ném về phía cô gái, kết quả như vậy làm cho tôi bị mời tới phòng an ninh, tôi đã lén cầm con dao gọt trái cây ở trong phòng an ninh trốn thoát. Khi đó thái độ bướng bỉnh phạm tội của tôi, tôi thế nào cũng phải gặp mặt Trình Điệp Qua, hơn nữa là gặp một mình. Nhân viên an ninh rất nhanh đã tìm được tôi, tôi cầm dao đặt trên cổ tay mình thương lượng với nhân viên an ninh, tôi phải gặp mặt Trình Điệp Qua.
Old Trafford là khu nổi danh của Manchester, tôi tin những người này sẽ thỏa mãn tôi. Như tôi dự liệu thế là họ gọi điện cho Trình Điệp Qua.
Cuối cùng tôi đã gặp được Trình Diệp Qua, tôi dùng con dao gọt trái cây để có được cơ hội gặp mặt một mình với Trình Điệp Qua. Dao còn đặt trên cổ tay tôi, khoảng cách của chúng tôi cách khoảng ba mét, trước tiên tôi bày tỏ xin lỗi đối với việc thuê thám tử tư theo dõi Trình Điệp Qua hai mươi bốn giờ.
Anh dùng giọng nói mà tôi yêu thích nói anh không hề để những chuyện đó ở trong lòng.
"Trình Điệp Qua, em yêu anh". Tôi nói, câu nói tiếng Trung này tôi đã nói đến vô cùng lưu loát.
"Đối với người đàn ông lần đầu gặp mặt tình yêu của cô từ đâu mà có?" Anh nhàn nhạt nói.
Tôi nói với Trình Điệp Qua chuyện đã xảy ra vào buổi sáng năm ngoái, tôi dùng rất nhiều lời nói tốt đẹp để miêu tả tâm tình lúc ấy. Thật giống như trên màn hình điện thoại Trình Điệp Qua bằng xương bằng thịt đứng ở trước mặt tôi vậy.
"Như vậy đã yêu rồi? Chỉ bằng một bức ảnh?"
Tôi gật đầu, để nhấn mạnh sự yêu thích của tôi đối với anh tôi lại gật đầu, hơn nữa tôi còn khai ra nguyên nhân liên quan tới tư liệu của anh. Anh nhìn tôi một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ đó không phải là yêu, cô chỉ bị hấp dẫn bởi tôi trong bức ảnh, giống như là đám con trai dễ dàng bị cô gái xinh đẹp tên màn ảnh hấp dẫn".
"Em không theo đuổi ngôi sao". Tôi đáp lại đồng thời kiên trì quan điểm của mình.
"Vậy nói thử xem, trên người tôi có đặc điểm gì thu hút cô".
Tôi nhất thời á khẩu không trả lời được, sau đó tôi lắp bắp trả lời: "Rất rất nhiều".
Anh cầm lấy con dao gọt trái cây trên tay tôi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, thật giống như muốn từ trong mắt tôi nhìn ra được rất rất nhiều mà tôi nói tới đến tột cùng là chỉ cái gì. Trong lòng của tôi có chút rõ ràng, thực ra là tôi bị khuôn mặt anh tuấn cùng với khí chất tốt đẹp của Trình Điệp Qua hấp dẫn nhiều hơn, đối với người đàn ông này đúng là tôi không biết gì cả.
Tôi gấp đến độ đã khóc lên, bởi vì lo lắng, bởi vì tức giận. Tôi khóc nói với anh "Trình Điệp Qua, dù thế nào em cũng biết em yêu anh, em chỉ biết vậy".
Đưa cho tôi khăn tay màu cà phê, anh nói với tôi "Tôi hiểu tình yêu không chỉ dựa vào một bức ảnh".
"Vậy tình yêu mà anh hiểu là như thế nào". Tôi cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt.
"Tôi cũng không biết". Anh nói, ánh mắt rơi vào một nơi không xác định: "Tôi đã từng vì một chiếc khăn mà vượt qua ba bang với mười mấy nghìn dặm, có một cô gái vốn là dự định tặng chiếc khăn cho tôi đã đưa cho một một bà lão nước Anh xử lý, bà lão nước Anh này trước khi đi du lịch đã giao chiếc khăn cho bạn của bà ấy bảo quản, người bạn này của bà ấy là một nhà truyền giáo, nhà truyền giáo này trong một năm rất ít khi ở nhà. Tôi cũng không biết vì sao luôn cảm thấy nếu như tôi không tìm được cái khăn đó thì nó sẽ mất, mang theo tâm tình như vậy tôi từ châu Âu tới châu Mỹ, từ châu Mỹ lại tới Châu Phi, từ châu Phi lại tới châu Á. Sau đó cuối cùng tôi đã tìm được nhà truyền giáo kia, cuối cùng lấy được chiếc khăn đó. Đó là một chiếc khăn gần giống với màu của hoa oải hương, cô ấy nói với tôi mùa đông khá thích hợp với màu sẫm. Khi tôi lấy được chiếc khăn đó tôi phát hiện ra là mình rất nhớ cô ấy, tôi càng nhớ cô ấy hơn bất cứ lúc nào".
"Tôi không biết loại nhớ nhưng ấy có gọi là tình yêu không, tôi chỉ biết loại nhớ nhung ấy bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể ngấm vào xương cốt xông thẳng vào trong tim, hình dáng của cô ấy ngày càng rõ rệt, khuôn mặt ấy có thể thông qua tưởng tượng biến thành hàng nghìn loại biểu cảm, lúc cười là dáng vẻ gì, lúc không cười lại là dáng vẻ gì, lúc nào cũng được ghi nhớ rõ ràng".
Tôi nghe, nghe tới mê mẩn ngây ngốc. Ngày đó sinh nhật mười sáu tuổi của tôi hình như tôi đã hiểu được vài thứ gì đó, giống như rõ ràng anh ấy có thể thông qua mắt của tôi mà nhìn thấy linh hồn của tôi vậy, như tôi cũng thông qua mắt của anh ấy nhìn thấy được tâm hồn của anh ấy vậy.
Tôi nghĩ loại nhớ nhung ấy hoàn toàn là tình yêu.
Nếu như trước đó đối với người đàn ông này còn là một loại say mê vẻ đẹp bên ngoài của anh ấy vậy thì thời khắc hiện tại tôi nghĩ tôi đã thật sự thích anh ấy rồi, hơn nữa loại thích ấy đã có chiều hướng thành tình yêu.
Nhưng tình yêu này đã định trước là vô vọng rồi.
Dấu son của tôi hôn lên vị trí trái tim của anh ấy.
Phía bắc nước Anh, phụ nữ hôn lên vị trí trái tim của đàn ông đại biểu là mãi yêu và vĩnh biệt.
Son môi đỏ rực của tôi in lên vị trí trái tim của anh ấy.
Tạm biệt, người hùng của tôi.
Tôi rời khỏi Manchester quay lại London, sự trưởng thành của tôi có liên quan tới một người đàn ông tên Trình Điệp Qua, người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mỹ đã từng trang trí cho những năm tháng thanh xuân của tôi.
Tôi như những người đột nhiên lớn lên bắt đầu học cách suy nghĩ thỏa hiệp với hiện thực, tôi cũng sẽ dùng cách của tôi tiếp tục quan tâm Trình Điệp Qua.
Còn tiếp!