“Xuy… xuy…. xuy…”
Minh Giáo cao thủ vừa rời đi không lâu thì 11 tên Cường Giả phá không mà đến chính là Ga-In cùng mười tên tôn giả.
“Khí tức này? Chúng ta là đến muộn, bọn chúng vừa rời đi không lâu, mau truy đuổi.”
Đi đầu là một lão giả, khí thế cực cường, nhìn qua cửa động sập đổ lão tức giận cảm nhận không gian dị động rồi gầm lên.
“Oanh… Oanh….”
Đột ngột một nắm đấm kinh thiên đập đến làm lão giả rợn tóc gáy, thân ảnh lão na di lùi về sau, tay hóa chưởng đón đỡ.
“Cuồng đồ lớn mật… Ầm….”
Chưởng đụng quyền tạo thành chấn động không nhỏ đẩy lùi hai bên vài bước, kẻ vừa đánh lén là Dương Kiên.
“Thập cấp? Thất Sát Đao Vương ta hạnh ngộ được gặp lão bằng hữu nào đây?”
Lão giả cười nói với Dương Kiên, Thập Lục Tháp đệ nhị tôn giả - Thất Sát Đao Vương là lão, tu vi thập cấp vô cùng mạnh nhưng giang hồ thế hệ này ít ai biết đến lão.
“Khặc khặc… Thập Lục Tháp vây mà phái ra đệ nhị tôn giả làm lão phu có chút bất ngờ đấy, có điều các ngươi là ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Dương Kiên biến giọng thành khàn khàn nói.
“Đao Vương chặn lão, chúng ta truy đuổi đám người kia.” Ga-In lên tiếng, nàng thật lo lắng bọn chúng đã thu được hài cốt Hình Thiên từ tay Đoàn Dự, đáng lẽ nàng đã đến từ sớm nhưng đám tôn giả này một hai lằng nhằng làm chậm trễ thời gian không ít.
“Quá nguy hiểm, rất có thể bọn chúng còn có thập cấp, chúng ta tốt hơn hết là vẫn trợ trận cho Đao Vương.” Một tên tôn giả liếc nhìn Ga-In nói, bọn chúng đến đây đã là cho Ma Tôn bên kia đủ mặt mũi rồi, nghĩ có thể sai sử bọn chúng thì nàng nhầm to.
“Các ngươi… chuyện này ta sẽ thuật lại với Chấp Pháp trưởng lão…”
Ga-In khuôn mặt lạnh lùng xen lẫn phẫn nộ âm trầm nói, thân ảnh nàng mờ ảo rồi biến mất, tự biết bản thân có đuổi theo đám cao thủ kia cũng không làm nên trò trống gì, đám tôn giả chết tiệt này cũng nhất định sẽ không liều chết với lão già kỳ bí trước mặt nên nàng lựa chọn rút lui.
“Hừ, nghĩ mình là ai cơ chứ? Cho dù là Ma Tôn cũng còn chưa thể ra lệnh cho chúng ta.” Một tên tôn giả dõi theo bóng hình Ga-In khinh bỉ nói, đám người liên tục gật đầu đồng tình.
…………….
…….
Nửa giờ sau, Dương Kiên cùng Thất Sát Đao Vương đã qua trăm chiêu nhưng đa số vẫn là thăm dò, không kẻ nào muốn người sống ta chết ở chỗ này vì không ý nghĩa.
“Sát Thần Thất Thức, đệ tam thức - Liệt Toàn Phong.”
Thất Sát Đao Vương đao trong tay vũ loạn, đao đến cực mạnh nhưng lại nhìn qua nhẹ nhàng như một cơn gió từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy Dương Kiên.
“Kim Giáp Thần Công - Hoang Kim Thiền”
Dương Kiên cười lạnh vận công hộ thể, không thể xuất sử võ công Minh Giáo nhưng lão vẫn nhẹ nhóm đón đỡ đao trong tay Thất Sát Đao Vương.
Kim Giáp Thần Công là võ công do một đại cao thủ thời Đông Hán sáng tạo ra, lâý ngũ hành làm căn bản, cự thạch ra thổ, sơn hải ra thủy, nguyên dương ra hỏa, lạc diệp ra mộc, hoàng kim ra kim dựa theo đối phương phát chiêu mà tùy biến chiêu thức, thần diệu khó đoán, uy lực kinh người.
Hoàng Kim Thiền vừa ra toàn thân Dương Kiến lớp da ánh lên kim quang, phòng ngự với kim loại tăng lên ngàn lần.
“Keng…. Keng… Keng…”
Đao chạm da như chạm vào kim loại, Thất Sát Đao Vương bị sức phòng ngự cưỡng hãn của đối phương làm cho kinh hãi, đao trong tay lão là một kiện bán thần binh nhưng nãy giờ chưa thể làm đối phương chảy máu.
“Khặc khặc… lão phu không chơi với các ngươi nữa, Thất Sát Đao Vương hẹn ngày tái ngộ.” Dương Kiên lại thêm trăm quyền ép Thất Sát Đao Vương lùi về sau rồi thân ảnh đột ngột na di biến mất để lại một câu nói vang vọng lại.
“Hừ.”
Thất Sát Đao Vương hừ lạnh thu đao, lão thừa biết không có khả năng truy đuổi đối phương.
“Đại nhân, theo lời nữ nhân kia thì đám cao thủ này là Minh Giáo nhưng võ công của lão già này hoàn toàn không phải thần công của Minh Giáo.” Một tên tôn giả đến cạnh Thất Sát Đao Vương lên tiếng.
“Không ngoại trừ là che dấu thân phận, nếu vậy thực lực của lão e là đã vượt qua ta.” Thất Sát Đao Vương gật gù đáp.
“Dù sao cũng không có bằng chứng là Minh Giáo làm, chúng ta trở về thôi.” Một tên tôn giả khác nói.
“Được rồi, trở về để bề trên định đoạt đi, chúng ta đã tận lực.” Thất Sát Đao Vương đồng tình, lần này xuất sơn lão đã vô cùng khó chịu rồi nên kết quả bây giờ là tốt nhất.
……………….
……
Ngày hôm sau…
Ba Sơn trấn đã hoàn toàn đúng với ngữ cảnh vườn không nhà trống, tình cảnh xơ xác tiêu điều vô cùng.
Một đám người đã đến Ba Sơn trấn thật sớm phụ trách dọn dẹp chính là Cổ Mộ phái.
“Ngươi nói Đoàn gia võ giả đã toàn diệt? Rốt cuộc kẻ nào đã ra tay?”
Trước võ đường, Tửu Lão Quỷ ngạc nhiên hỏi.
“Vâng thưa tiền bối, khi chúng ta đến thì máu đã nhuộm thành sông, xác chết la liệt khắp nơi, sáng nay Đoàn gia vừa phái đến không ít người đang trong núi tìm tòi gì đó.”
Trả lời là một lão giả và cũng là Cổ Mộ chưởng môn Ngụy Vô Thường, một thân công lực Cường Giả thất cấp cũng coi là có danh tiếng trên giang hồ.
Lần này Tịch Liên lão bà nhờ nhanh trí ngay khi cảm giác có biến liền đưa Vương Thu Hân lẳng lặng trốn ra khỏi Ba Sơn trấn nhờ thế thoát khỏi một kiếp còn Cổ Mộ cao tầng ngay khi nghe tin Tịch Liên báo cáo đều hoảng hốt kéo đến đây, tin tức vẫn được phong tỏa khiến giang hồ chưa dậy sóng.
“Có thể trong thời gian ngắn điều động cao thủ xử lí nghìn võ giả cao thủ, lại còn dám động đến thuộc hạ thân tín của Ma Tôn coi bộ thế lực này cùng hắn có thù hận không nhỏ a?” Tửu Lão Quỷ nói.
“Chính là như vậy… vị kia… là không thể dùng thói thường để suy đoán, ta sợ tiền bối cũng sẽ nằm trong tầm ngắm của hắn…”
Ngụy Vô Thường cười khổ nói, lão là muốn nói tên kia là một tên điên thực thụ, một tên điên có tu vi khủng bố.
“Ta không sợ, quan trọng là Cổ Mộ thật là muốn từ bỏ nha đầu kia?” Tửu Lão Quỷ khoác tay nói, lão nhìn chằm chằm Ngụy Vô Thường đợi một câu trả lời.
“Lão tổ đã có lệnh, chúng ta cũng đã nhất trí, chuyện này nếu Ma Tôn đại nhân tính toán đến thì Cổ Một thật sẽ bỏ Huân nhi.”
Ngụy Vô Thường khổ sở nói, Vương Thu Hân tên thật là Ngụy Thu Hân cháu ruột lão nhưng vì lợi ích Cổ Mộ phái lão không thể không từ bỏ nàng, nói gì thì nói vì Ngụy Thu Hân mà hai vị cửu cấp bị cầm chân không thể cứu nguy cho Đoàn gia.
“Các ngươi cũng sợ hắn?” Tửu Lão Quỷ cười nhạt.
Ngụy Vô Thường không trả lời nhưng ai cũng rõ ý lão..
Cổ Mộ không có bản lĩnh như Độc Cô gia hay Thiếu Lâm Tự, Cổ Mộ thật sợ
……….
“Ầm… Ầm…”
Cửa vào hang động tổ mộ Hình gia, một đám người đang đào bới mà dẫn đầu là một đầu gấu và một gã trọc đầu, hai tên này như quái vật không cần dùng đến xẻng mà bằng tay trần đào với tốc độ nhanh không tưởng, chúng chính là Phục Ma cùng Bạo Hùng.
Để tìm xác Đoàn Dự, Ga-In điều động hai con hàng này đến đây đào bới mà chúng quả thật rất giỏi việc này, chỉ sau vài giờ cửa động một lần nữa đã khai thông một lối đi nhỏ.
“Tỷ, ta cảm giác được có người còn sống.” Phục Ma dưới lớp đất đá gào lên, đầu Bạo Hùng cũng tru tréo đồng tình.
“Lôi bọn chúng ra đây.” Ga-In lạnh giọng ra lệnh, đứng sau nàng hai tên Ma Tướng cúi gằm đầu không dám thở mạnh, chúng biết mạng sống của mình phụ thuộc vào lời nói của nữ nhân này.
“Rầm… Rầm… Rào… Rào…”
Phục Ma cùng Bạo Hùng nhận lệnh xới tung đất đá nhào thẳng vào động, sau một lúc tìm tòi chúng quăng ra ba thân ảnh còn đang thoi thóp trong đó có Đoàn Dự.
“Hình… Hình nhi” Ở xa xa, Hình Ngạn vốn đã tuyệt vọng vì con trai độc nhất tử nạn bỗng dưng vui sướng nhào đến, bên cạnh Đoàn Dự là Hình Vọng tuy cũng đã bị thương nặng ngất đi nhưng vẫn còn có hơi thở, hắn vẫn còn sống.
“Tên còn lại là ai?” Ga-In chỉ tay vào kẻ bị thương nặng nhất nhìn qua nội ngoại thương trầm trọng, hơi thở mong manh có thể tắt lịm bất cứ lúc nào mà hỏi.
“Thưa Ma Hậu, đó là Đoàn Lạng, tổ trưởng đội số 1 hôm nay.” Một tên Đoàn gia trưởng lão nhận ra Đoàn Lạng nói.
“Tổ trưởng đội số 1 sao lại ở đây? Hắn liều chết lao vào đây báo tin?” Ga-In nghi hoặc không thôi.
“Cứu chữa bọn hắn, chuyện ở đây các ngươi tự xử lí, mọi chuyện sau này đợi Ma Chủ quyết định.”
Sau một hồi tìm kiếm đã không còn người sống sót, Ga-In cùng hai tên Ma Tướng phá không rời đi, lúc đi ánh mắt nàng không quên liếc thật sâu đến Đoàn Dự.
……………..