………….
“Hử? Đó là?”
Long lúc này lại không quan tâm đến toan tính của Thiếu Lâm, hắn là bị chú ý bởi một nữ nhân tuyệt đẹp mà còn là ai ngoài Địch Lệ Nhiệt đây, nàng quyến rũ đến độ hắn không thể dời mắt đi.
“Chủ nhân ánh mắt tinh chuẩn vô cùng, nàng là Địch Lệ Nhiệt trước là thánh nữ Đào Hoa Đảo và chính là con gái của Hứa Tình phu nhân a.”
Đoàn Dự sao có thể không nhận ra Địch Lệ Nhiệt nên cười đáp, hắn thầm chúc phúc cho nàng vì trong ấn tượng của hắn thì chưa có nữ nhân nào lọt vào mắt Long mà thoát khỏi ma trảo của hắn.
“Nàng là Địch Lệ Nhiệt?”
Long có chút bất ngờ vì đây không phải lần đầu mà là lần thứ hai hắn gặp lại Địch Lệ Nhiệt nhưng lần đầu tiên thì hắn trước mặt Hứa Tình là quá yếu ớt nên không dám thả ra bất cứ suy nghĩ xấu xa nào…
… lần này thì khác, Long trực tiếp để ý đế Địch Lệ Nhiệt nữ minh tinh này, quả không hổ là con gái Hứa Tình, nàng thật vô cùng xinh đẹp khiến bản tâm hắn nhộn nhạo muốn sở hữu lấy nàng.
Nhắc đến Địch Lệ Nhiệt thì bỗng dưng Long lại nhớ về đại chiến ngày đó các thế lực phục kích hắn có một tên cường giả danh xưng Thánh Vương cũng là chồng của Hứa Tình, giang hồ đồn thổi hắn đã chết nhưng Long rõ ràng hắn cùng một nữ đệ tử Hoa Sơn phái bị giam giữ ở địa lao.
“Không tốt…”
Ở bên cạnh Địch Lệ Nhiệt, Dương Dương nhận ra ánh mắt của Long hướng đến mỹ nhân bên cạnh mình mà chấn kinh, hắn cũng biết phẩm chất đức hạnh của Ma Tôn nên luống cuống không biết xử lý ra sao, với hắn thì chuyện Đại trưởng lão vì hắn muốn lấy le với gái mà trọng thương còn không quan trọng bằng Địch Lệ Nhiệt người đẹp nóng bỏng này bị kẻ khác nhòm ngó.
“Lại gặp lại, Nhiệt nhi vẫn khỏe chứ?”
Không để ý đến một gã điển trai nhưng tu vi lại yếu ớt như Dương Dương, Long trực tiếp tiến đến trước mặt Địch Lệ Nhiệt chào hỏi một cách thân thiết đến ‘lạ thường’ làm Dương Dương mắt trợn lớn muốn nứt ra.
Địch Lệ Nhiệt nãy giờ ánh mắt cũng không hề rời khỏi người Long, từ ban đầu gặp gỡ thì nàng đã chán ghét cùng khinh thường kẻ này đến cực điểm nhưng sau đó không lâu nàng không thể tin được Đào Hoa Đảo trong mắt nàng luôn cao cao tại thượng lại hàng phục hắn và… mẹ nàng, người mà duy nhất nàng kính sợ lại không biết liêm sĩ trở thành đàn bà của một gã đàn ông xa lạ.
“Không dám, còn mời Ngụy đại nhân gọi tên Lệ Nhiệt đừng để người ta hiểu nhầm quan hệ của chúng ta.”
Địch Lệ Nhiệt kìm nén bấy lâu ngay tức thì bộc phát ra có điều nàng vẫn còn lý trí không dám quá mức mà cười nhẹ đáp nhưng chừng đó cũng đủ để toàn bộ đám người xung quanh thay nàng đổ mồ hôi lạnh.
Dương Dương dù run lẩy bẩy nhưng đã sẵn sàng liều mình đứng ra nếu Ma Tôn thật động thủ đến Địch Lệ Nhiệt.
“Hahaha… đã lâu rồi ta không được nghe những lời như vậy…”
Sau giây phút sững sờ, Long cười lớn đầy sảng khoái, nếu không có Địch Lệ Nhiệt thì hắn thật đã quên đi lúc trước mình cũng phải nhìn đến sắc mặt người ta mà sống, từ khi nắm trong tay lực lượng đủ cường thì trước mặt hắn chỉ còn những cái cúi đầu nơm nớp lo sợ.
“Vậy sao? Ngụy đại nhân là cũng muốn ra tay với ta?” Địch Lệ Nhiệt giương khuôn mặt đầy đanh đá nói, nàng không sợ.
“Hừ…”
“Chủ nhân đương nhiên sẽ không tính toán với một tiểu cô nương nhưng ta lại khác, đến cùng là ai cho ngươi lá gan dám lên mặt ở chỗ này?” Long là cười không đáp nhưng đã có người thay mặt hắn, Dương Mịch tiến đến tung một cái bạt tai đến gương mặt mỹ lệ của Địch Lệ Nhiệt.
“Đỡ hay không đỡ?”
Dương Dương gương mặt co quắp lưỡng lự, ăn một cái tát này Địch Lệ Nhiệt không chết được nhưng nếu hắn ra tay ngăn cản thì rất có thể hắn sẽ chết.
“Pặc…”
Cảm giác được gió lạnh quật vào mặt, Địch Lệ Nhiệt theo bản năng nhắm nghiền hai mắt nhưng đợi hồi lâu không có cảm giác đau đớn khiến nàng nghi hoặc hé mắt, bàn tay của Dương Mịch thật là bị cản lại mà không tưởng tượng được người cản Dương Mịch lại là Ma Tôn.
“Bỏ qua, không tính toán với nàng… haha…”
Thả bàn tay Dương Mịch xuống, Long cười lớn ôm hai người đẹp rời khỏi chỗ Địch Lệ Nhiệt mà bước đến cầu thang trong vô vàn những ánh mắt nghi hoặc từ quan khách, Ma Tôn nếu là dễ nói chuyện như thế thì chữ Ma kia cũng là tháo xuống được rồi.
Địch Lệ Nhiệt đứng hình đến khi Long đã đi xa mới bừng tỉnh, nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại cản lại cái tát kia, cứ tưởng đã hiểu thấu Ma Tôn nhưng Địch Lệ Nhiệt lại chợt nhận ra nàng với hắn không biết một chút gì.
“Thánh Vương… trong tay ta…”
Đang mông lung suy tư, bỗng dưng một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng thoáng qua tai Địch Lệ Nhiệt khiến nàng run lên, nàng quay cuồng tìm kiếm kẻ phát ra âm thanh kia nhưng hoảng hốt nhận ra không có ai đang nhắm đến mình, chợt Địch Lệ Nhiệt đưa mắt nhìn đến thân ảnh Ma Tôn…
… là hắn, chính là hắn.
Nhìn nụ cười tà dị trên môi cùng ánh mắt đầy trêu đùa của Ma Tôn với mình, Địch Lệ Nhiệt không biết sao từ khoảng cách xa như thế hắn có thể bằng một cách nào đó truyền âm thanh đến tai nàng nhưng nàng xác định được tung tích của cha nàng nếu còn sống là nằm trong tay hắn..
Thánh Vương - Địch Phá chính là cha Địch Lệ Nhiệt, cho dù ấn tượng của Đào Hoa Đảo với vị Thánh Vương này là không hề tốt một chút nào nhưng với Địch Lệ Nhiệt thì khác, cha nàng với nàng là cưng chiều có thừa, nếu với mẹ nàng thì tình cảm của nàng là kinh sợ thì với cha nàng lại là yêu thương, khi biết tin cha mình chết dưới tay một thế lực gọi là Thập Lục Tháp thì nàng đã đau buồn đến mức trầm cảm trong một thời gian dài.
“Nàng không sao chứ?”
Cảm nhận được sắc mặt Địch Lệ Nhiệt không tốt, Dương Dương tiến đến hỏi thăm.
“Không… không sao, chúng ta cũng lên lầu đi thôi…”
Địch Lệ Nhiệt lắc đầu nói, chuyện cha nàng còn sống hay chết chắc chắn nàng phải hỏi rõ tên ác ma kia, bằng bất cứ giá nào.
………………
Lại qua một tiếng, rốt cuộc quan khách đã đến đầy đủ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ngồi tại hàng đầu cùng với Thiếu Lâm Tự chỉ có Long với tư cách Chấp Pháp trưởng lão của Thập Lục Tháp và đám thuộc hạ của hắn.
Phía sau hàng ghế thứ hai lần lượt là Hoa Sơn, Minh Giáo hai phái, Dịch Cân Kinh trọn bộ dù là cực cường nhưng bản chất vẫn là võ học dành Thiếu Lâm Tự võ tăng, hơn nữa lần này Thiếu Lâm Tự đã lớn tiếng tuyên bố bằng mọi giá phải thu về Dịch Cân Kinh nên các thế lực lớn cũng phải cho Thiếu Lâm Tự mặt mũi này, đương nhiên không thể tính đến kẻ điên như Ma Tôn.
“Chào mừng các vị khách nhân hôm nay đến tham dự buổi đấu giá này, quy tắc hôm nay rất đơn giản là ai ra giá cao nhất sẽ nhận được bảo vật, không có ngoại lệ.”
MC buổi đấu giá cũng không tầm thường là một tên võ giả tán tu có tu vi thất cấp, coi bộ Xuyên gia chuẩn bị khá kỹ.
“Khoan đã, bản tọa là muốn hỏi Dịch Cân Kinh hiện tại đang ở đâu?” Từ phía sau hàng ghế thứ tư, một lão giả lên tiếng.
“Vị lão nhân này hỏi rất hay, kính thưa quý vị, Dịch Cân Kinh toàn bộ đều đã được Băng Thần lão nhân gia cất giữ và ngay khi buổi đấu giá kết thúc sẽ giao cho người thắng cuộc, uy tín của Băng Thần lão nhân gia hẳn các vị ở đây cũng rõ.” Gã MC lớn giọng tuyên bố.
“Hỏi cái gì, mau tiến hành đi.” Long mất kiên nhẫn mở miệng làm toàn trường im bặt, có thêm vài người muốn chất vấn MC nhưng là thành thật ngoan như cún khóa chặt miệng, MC cũng là chảy mồ hôi hột.
“E hèm… các vị, tại hạ xin tuyên bố đấu giá chính thức bắt đầu, Xuyên gia Xuyên Thẩm lão gia ai có thể giúp kéo dài tuổi thọ xin hãy lên tiếng.” MC tuyên bố.
“Tại hạ Phạn Vân Bá một tên tán tu, mười năm trước tại hạ tình cờ thu được một cây thuốc quý đã trải qua giám định dồi dào sinh khí, khẳng định có thể kéo dài tuổi thọ cho Xuyên lão thêm ít nhất 3 tháng.”
Một tên tán tu ở hàng ghế cuối cùng đứng dậy nói, kỳ trân dị bảo trên thế giới này không phải không có, ở chỗ này đều là các thế lực có máu mặt nên cũng không có người nghi ngờ lời nói của gã vì trừ khi gã muốn chết mới dám dở trò lừa gạt.
Ở cách đó không xa, Xuyên Thâm đôi mắt già nua lóe sáng đầy hưng phấn, chỉ cần có thể cho lão thêm 3 tuần đã là đáng quý chứ đừng nói là 3 tháng.
“Được, Phạn Văn Bá tiên sinh thuốc quý được chấp thuận hợp cách, các vị còn lại ai có thể buông bỏ được bảo vật có giá trị hơn?” Nhận được cái gật đầu của Xuyên Thâm, tên MC tuyên bố.
“A di đà phật, Thiếu Lâm Tự xấu hổ cũng có một kiện bảo vật muốn đổi lấy Dịch Cân Kinh trong tay Xuyên gia.”
Không đợi thêm nữa, Vô Danh Thánh Tăng mở miệng làm toàn bộ ánh mắt hướng đến chỗ Thiếu Lâm Tự và ngay tức thì một tên võ tăng đưa ra một chiếc khay vàng, trên đó là một bức tượng phật tổ tọa thiền trên hoa sen được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
“Bức tượng này được chính Đạt Ma sư tổ chạm khắc, trải qua thời gian dài bên cạnh các vị tổ sư của Thiếu Lâm đã thấm nhuần phật tính và chứa đựng phật khí là không thể đo đếm, chỉ cần Xuyên Thâm thí chủ ngày ngày cùng tượng phật này thành tâm niệm kinh chắc chắn tử khí sẽ bị đẩy lui, hấp thu phật khí chuyển hóa sinh khí tăng cường thọ nguyên, cái này tính toán chính xác có thể tăng tuổi thọ cho thí chủ là bao nhiêu năm rất khó nhưng ắt hẳn không ít hơn 3 năm.”
Vô Danh Thánh Tăng giải thích làm toàn trường thất kinh, thọ nguyên chính là ràng buộc của tự nhiên với con người, đi trái với tự nhiên phải đánh đổi một cái giá không nhỏ, điển hình cây thuốc của Phạn Văn Bá có thể tăng cường thọ nguyên cho Xuyên Thâm là nhờ nó dùng chính sinh khí của đất trời mà nó hấp thu hàng nghìn hàng vạn năm chỉ để đánh đổi lấy chút ít thọ nguyên cho lão.
Bức tượng này của Thiếu Lâm duy chỉ có một điểm là phải thành tâm niệm phật nhưng nếu không biết chừng may mắn có thể không chỉ là ba năm mà có thể kéo dài đến năm năm, mười năm nữa cho lão, ắt hẳn chỉ có Thiếu Lâm Tự nội tình hùng hậu mới có thể đưa ra loại bảo vật này, về chuyện lai lích của nó như thế nào không ai quan tâm đến rồi.
Dĩ nhiên Xuyên Thâm là vô cùng mừng rỡ, lão không chút nghi ngờ lời nói của Vô Danh Thánh Tăng, chỉ cần nhìn đến tượng phật kia thôi mà thân thể lão cũng đã có chút ít chuyển biến tốt lên chứng tỏ nó không hề tầm thường một chút nào. Có điều Xuyên Thâm vẫn cố gắng trấn tĩnh nhìn đến chỗ cạnh Thiếu Lâm, chính là hắn, hắn đến đây chắc hẳn không định trơ mắt nhìn Thiếu Lâm thu về Dịch Cân Kinh dễ dàng chứ?
Không chỉ Xuyên Thâm mà toàn bộ ánh mắt ở đây là đều hướng đến Ma Tôn, tên này đến gây sự thì phải có bản lĩnh của kẻ gây sự…
… và chúng rất nhanh được thỏa mãn.
“Hắc hắc… cái chó gì bảo vật bản tọa không có, có điều ta có thể tặng cho lão già ngươi thêm 10 năm thọ nguyên, ắt hẳn đủ để các ngươi Xuyên gia có thêm không ít con cháu.”