Sói Săn Mồi

Chương 383: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (180)



Cười khổ vì bất lực không thể tránh thoát, Quách Ngoan nhắm mắt chờ chết và một lần nữa khi cái chết chỉ còn cách lão một sợi lông tơ thôi thì dị biến lại phát sinh, bằng cách nào đó cái đỉnh tháp đằng xa bị đánh bay đập đến chỗ Độc Cô Ngã.

“Chết tiết! Lại thêm một con ruồi!”

Bị chấn kinh bởi cái đỉnh tháp nặng cả mấy tấn bị người ta đánh đi như đá quả bóng nhưng Độc Cô Ngã tự tin vào thực lực bản thân mình, tay không còn lại lão ấn một chưởng muốn đánh bật cái đỉnh tháp ra.

“Oành!”

Tự tin mười phần nhưng đến khi chạm tay vào đỉnh tháp thì Độc Cô Ngã mới biết mình phán đoán sai lầm, lực đạo của đối phương mạnh hơn lão một bậc nên cho dù một chưởng đánh nát cái đỉnh tháp thì kình lực dội lại cũng khiến lão bị đẩy lùi ra sau mười bước và theo đó lưỡi kiếm cũng đã rời xa người Quách Ngoan cứu lại cho lão một mạng.
“Khục..... khục.....” Ho khan mấy hơi vì bên trong ngũ tạng nhộn nhạo, Độc Cô Ngã hai mắt đỏ máu vì hết lần này đến lần khác lại xuất hiện kỳ đà cản mũi.

“Phốc...... phốc........ phốc.....”

“Tham kiến Tam Lão Tổ!”

Đám võ giả Độc Cô gia lúc này cũng đến nơi, chúng đến lần này chi viện tổng cộng tám tên và đều là Cường Già ngủ cấp đến thất cấp, đội ngũ cường đại hết sức.

“Gϊếŧ!” Độc Cô Ngã gầm lớn dẫn đầu đám thuộc hạ nhào tới, không lấy được đầu Quách Ngoan lão thề không làm người.

“Gϊếŧ! Vù....... vù....... vù.........”

Không một cái chớp mắt chần chừ, tám tên võ giả Độc Cô gia như hình với bóng bám sát Độc Cô Ngã khiến Quách Ngoan khϊếp đảm.

“Gaooooo! Gaooooo!”

“Ầm! Ầm...... Ầm!”

Cứu tinh của Quách Ngoan rốt cục hiện thân, đầu gấu chó Bạo Hùng vậy mà xuất thủ, nó chính là tác giả cho các đỉnh tháp kia còn hiện tại mới là trò chơi chân chính, Bạo Hùng gào rú phẫn nộ giữa cơn mưa nặng hát và điên cuồng bẻ từng mảnh vỡ lớn trên tháp cao ném tới đám người Độc Cô gia chặn hậu cho Quạch Ngoan rút lui.
“Cẩn thận!”

Ăn một lần thiệt thòi khiến Độc Cô Ngã rút kinh nghiệm, lão cẩn trọng dặn dò thuộc hạ khi bản thân thi triển thân pháp di động tránh khỏi những mảnh vỡ bay đến trong ánh mắt không càm lòng nhìn hình bóng Quách Ngoan ngày một mờ ảo.

“Vù.... vù.... Oành! Oành! Oành!”

Độc Cô Ngã có thể dễ dàng tránh thoát nhưng thủ hạ của lão lại không như thế đặc biệt trong tình thế bị hạn chế tầm nhìn như lúc này, đụng một lần chúng còn chịu đựng được nhưng đến phát thứ hai là có kẻ đã bị đập bay rồi.

“Một lũ ngu ngốc! Độc Cô gia kiếm thuật vô song còn không biết sử dụng?”

Độc Cô Ngã thân hình nhẹ nhàng lả lướt không để mảnh vỡ nào đụng trúng, nhìn đám thuộc hạ chật vật còn đâu phong phạm của võ giả đại gia tộc mà lão tức điên gầm lên.

Bị quát khiến đám võ giả Độc Cô gia xanh mặt thầm mắng bản thân ngu ngốc, hơn tám thanh kiếm quét ra chặn đứng cơn mưa đất đá của Bạo Hùng.
“Đầu gấu chó ngu ngốc, may là lão tử kiếm được thứ này nếu không vinh quang bị ngươi cướp hết!”

Bạo Hùng đang hưởng thụ thành quả của mình thì một gã trọc đầu xuất hiện đập bay nó cắm đầu xuống mặt đất, thân hình hắn mập như quả bóng tròn và trên mặt hắn là nụ cười đầy vui vẻ, Phục Ma đại sư vô lo vô nghĩ cuối cùng cũng xuất chiến sau thời gian đắm mình trong ẩm thực tứ phương.

“Phục Ma tiểu tử! Ngươi cũng dám xuất hiện trước mặt lão phu?”

Độc Cô Ngã nhận ra Phục Ma vì có một lần gặp gỡ, lão trừng mắt quát.

“Hắc hắc, Độc Cô lão tiền bối hôm nay nên dừng bước tại đây thôi, đại ca ta đã có lệnh rồi nên bần đạo... à không... là thân tiểu đệ này phải nhận mệnh rồi.” Phục Ma cười cười xoa xoa cái đầu trọc lóc nói cười một cách ngây ngô, trong mắt hắn thì lời nói của Long là có trọng lượng hơn cả vì quảng thời gian này là hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.
“Không biết sống chết! Lão phu cũng muốn thử thân thể ngươi rốt cuộc có cứng rắn như lời đồn hay không! ” Độc Cô Ngã chân khí còn chưa đến hai phần nhưng tự tin có thể giải quyết một tên thất cấp mặc dù có chút quỷ dị như Phục Ma chỉ trong vòng vài ba chiêu.

“Khà khà.... Độc Cô tiền bối danh chấn giang hồ một cái dậm chân vạn người run thì Phục Ma này sao dám một đối một với tiền bối, có điều nhiệm vụ đại ca giao chỉ là chặn lại cao thủ nếu xuất hiện nên ta nghĩ món quà nhỏ này là đủ rồi.” Phục Ma đại sư cười khà bước tới một bước như thể lấy đà cho một động tác nào đó mà trông rất đỗi nặng nề khiến bàn chân hắn lún sâu như chôn xuống mặt đất.

“Trời đất, là hòn đá lớn trên núi, hắn vậy mà khiên nó đến đây!”

Một tên võ giả Độc Cô gia nhận ra thứ khổng lồ trên vai Phục Ma đại sư mà hét lên, cơn mưa nặng hạt khiến chúng ban đầu chỉ lờ mờ nhín thấy một cái bóng mở khổng lồ trên lưng Phục Ma nhưng giờ hai năm rõ mười rồi, hòn đá khổng lồ trên núi vậy mà bị hắn vác đến đây.
“Còn đứng đó... mau trốn!” Độc Cô Ngã cũng bị hòn đá to như quả núi nhỏ làm cho sợ hãi, bị hòn đá này đụng phải thì lão không nát người cũng tàn phế.

“Vù........... vù.........” Tiếng quát của Độc Cô Ngã rất nhanh nhưng vẫn chậm nửa nhịp so với cử động dứt khoát của Phục Ma, lời của lão phát ra khi quả núi nhỏ kia đã bay được nửa đường rồi.

“ẦMMMMM! ẦMMMMMM!”

Va chạm khiến mặt đất rung lên như động đất, đầu Bạo Hùng sức mạnh đã đủ quái dị thì đến thằng mập này quái dị đã phải đổi thành kinh dị, dĩ nhiên không đến loại quái nghiệt vô địch như Long rồi.

“Chó má Phục Ma thằng oắt con, lão phu không gϊếŧ ngươi không phải là người.”

Tám tên thủ hạ thoát kịp chỉ có ba, năm tên bị chôn dưới hòn đá khổng lồ không chết cũng còn được nửa cái mạng khiến Độc Cô Ngã râu tóc dựng ngược đầy phẫn nộ, lão hướng Phục Ma gào lên, kiếm trong tay không ngần ngại chĩa thẳng đến cổ họng gã muốn xuyên thủng qua.
“Hahaha! Không chơi với lão đầu ngươi nữa, ta đi kiếm thứ gì ngon đây.” Không để lưỡi kiếm của Độc Cô Ngã vào mắt, Phục Ma bình thản quay đầu phi thân rời đi còn đám người Quách Ngoan từ lâu đã cao chạy xa bay rồi

“Xuy..... xuy.... xịch..... xịch....”

Độc Cô Ngã thân pháp tinh diệu và nhanh như thiểm điện, lưỡi kiếm trong tay lão hiểm độc đâm vào gáy Phục Ma nhưng khuôn mặt lão co rúm vì không có âm thanh đâm vào da thịt, mũi kiếm của lão vừa chạm đến người gã lại bị một cỗ lực lượng quỷ dị chặn lại không thể tiến sâu thêm.

“Đã ngứa... thật đã ngứa... lần sau gặp lại Độc Cô Ngã tiền bối..... khà khà...” Phủi phủi cái gáy núc ních của mình, Phục Ma cười lớn đầy sảng khoái rời đi để lại Độc Cô Ngã cùng đám thuộc hạ bất lực đứng nhìn, kiếm đâm không xuyên thì bọn chúng có cách nào giữ lại thằng mập này?
“Ma Tôn! Mối hận này không giải sao lão phu có thể làm người?”

Nheo mắt nhìn hình bóng mập mạp dần khuất trong cơn mưa, Độc Cô Ngã gầm gừ đầy sát ý, không biết bao nhiêu năm rồi lại có kẻ dám khiêu khích Độc Cô gia đến mức này.

…..............

…......


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv