Sói Săn Mồi

Chương 374: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (171)



“Hắc hắc... chúng ta không trị được hắn cũng chưa chắc là người khác không trị được, Độc Cô gia chúng ta tích lũy hùng hậu vượt xa tầm tưởng tượng của ngươi.” Hàn Sơn quét mắt đến Khai Lượng tên ngu ngốc này răn dạy xong bước đến chỗ Lâm Chí Linh.

“Tiểu thư, chuyện lần này tiểu thư cũng đã chứng kiến, kẻ này nếu còn để hắn phát triển thì sợ rằng có ảnh hưởng đến đại kế của Độc Cô gia các vị lão giả, mong rằng tiểu thư trực tiếp báo lên đại lão tổ để ngài ấy nhanh chóng làm ra quyết định.” Hàn Sơn chắp tay nói với Lâm Chí Linh đầy cung kính.

“Chuyện này là đương nhiên.”

Lâm Chí Linh lạnh lùng đáp, ánh mắt nàng không kìm được liếc về phía con đường mà đoàn xe vừa biến mất với một tia ý nghĩ lạ lùng, thế nhưng rất nhanh nàng lắc đầu xóa tan nó đi để trở về cái vẻ lạnh lùng đầy khô khốc của một tên võ giả sau đó thân hình lóe lên biến mất.
….............

…........

Trở lại đoàn xe, sau khi đã an tọa tại một chiếc Roll Royce sang trọng khác, Long gạt bỏ bộ mặt bất cần đời vừa thể hiện ra trước mặt ba tên tôn giả mà nhíu mày suy tư chuyện vừa diễn ra.

Khai Lượng xuất hiện khiêu khích, Truy Tiên tôn giả tập kích đánh lén và cuối cùng là Bất Động tôn giả ra tay trấn an cục diện, mọi chuyện đều diễn ra rất khớp và chắc chắn là theo kịch bản của Hàn Sơn lão già kia vậy nhưng Long vẫn thực không hiểu tại sao Khai Lượng cùng Truy Tiên lại hợp tác chấp nhận trở thành con tốt thí trong ván cờ này, nói là vì vợ của Hàn Sơn mang họ Độc Cô thì quá miễn cưỡng và suy đi tính lại vẫn chỉ có một đó chúng ba kẻ này đều thuộc về một phe, một thế lực nào đó và tám chín phần mười là có dính dáng đến Độc Cô gia.
“Chấn Thiên! Mệnh lệnh của các vị Tổ lão khi điều động ba tên tôn giả do Hàn Sơn cầm đầu là như thế nào?” Quét mắt đến Chân Thiên tôn giả, Long lạnh giọng hỏi

Dù nghi hoặc không hiểu, Chấn Chiên lão già vẫn còn cơ trí biết gì nói ngay:

“Các vị Tổ lão ban bố mệnh lệnh thông qua đại tôn giả, nội dung cụ thế thuộc hạ không nhớ hết nhưng đại khái là để họ giữ gìn trật tự Bắc Kinh, nếu không làm được thì cũng không cần trở về.... cái này cũng đủ lạ, trước giờ các vị Tổ lão phát ra mệnh lệnh đều theo dạng chiếu chỉ vô cùng uy nghiêm nhưng lần này lại tùy tiện và ngôn từ có chút... hơi côn đồ một chút....hà hà...”

“Hắc hắc” Long cười nhạt không nói, Chấn Thiên lão già này không phát hiện nhưng hắn đã tiếp xúc qua mấy lão già bất tử kia, đã hiểu được mong muốn của chúng còn không hiểu sao, Hàn Sơn lần này nếu là hắn không ra tay cũng sẽ không thể trở về được Thập Lục Tháp được nữa, coi bộ mấy lão già trong tháp tựa theo hắn quấy động phong vân giang hồ sẵn chuẩn bị một đợt thanh tẩy Thập Lục Tháp, máu đã định chắc chăn phải đổ.
“Nguyên Thủy tôn giả! Ngươi cùng mười tên Thần Vệ trực tiếp giám sát hành động của Hàn Sơn ba tên kia.” Long lạnh nhạt nói.

“Đã rõ.” Nguyên Thủy tôn giả cúi đầu nhận mệnh.

“Đến Lâm gia!”

Đoàn xe trực chỉ Lâm gia phủ đệ tiến đến.

…......................

…....... Lâm gia.............

Toàn cảnh Lâm gia có thể nói đã khác xưa rất nhiều, từ sau khi đầu nhập vào một chủ tử lợi hại thì Lâm gia phát triển như diều gặp gió không một chút trở ngại, con cháu trong gia tộc có đầy đủ tài nguyên nên thực lực tăng mạnh trên diện rộng, đạo pháp càng lúc càng tinh thâm và cứ đà này thì sợ rằng chỉ vài năm nữa Dương gia là triệt để bị Lâm gia vượt mặt.

“Đứng nghiêm trang vào, các ngươi nếu kẻ nào dám làm chủ nhân phật ý thì cũng không cần cái đầu trên cổ nữa biết không?”
Tiếng quát của Lâm lão gia tử vang vọng Lâm gia đại môn, đứng xếp hàng nghiêm trang ở hai bên cửa chính là hai hàng dài con cháu Lâm gia, kẻ nào trên mặt cũng đầy lo lắng như trẻ con lần đầu vào lớp một vậy.

“Haha! Lâm gia quả nhiên đạo môn gia tộc, vừa nhìn thấy hai chữ lớn trên đại môn đã khiến bản thiếu gia hâm mộ không thôi.”

Bước vào trước là Đoàn Dự, con hàng này một khi gặp chuyện thì núp rất nhanh và những lúc thế này lại xuất hiện đầu tiên, vẫn là cái dáng vẻ tay cầm quạt phe phẩy của một tên công tử bột, hắn nghênh ngang dẫn một đám võ giả Đoàn gia bước vào Lâm gia trước để làm tiền trạm xem gia tộc này tiếp đãi chủ nhân như thế nào.

“Đoàn đại nhân hảo, chỉ cần ngài muốn thì ngay ngày mai Đoàn gia trên cánh cổng sẽ xuất hiện hai chữ còn to và khí thế hơn nhiều so với bản tộc.” Lâm lão cười tươi nịnh nọt Đoàn Dự, lão biết dưới trướng Ma Tôn thì tên thanh niên này là một trong những thân tín và nắm giữ quyền lực nhất nên ra sức lấy lòng.
“Đoàn huynh!” Lâm Phàm bước ra khỏi hàng mỉm cười cúi đầu chào Đoàn Dự, không biết từ khi nào hai tên này đã xưng huynh gọi đệ rồi.

“Hắc hắc.... ta nghe nói Lâm lão đệ vừa lấy thêm một mỹ nhân về làm tứ thϊếp, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao khiến lão ca đây không thể không cam bái hạ phong.” Đoàn Dự cười lớn đưa một ngón tay cái lên trêu đùa Lâm Phàm, tên này còn trẻ mà đã một vợ, bốn nàng thϊếp ngày đêm ra sức cày cấy không biết mệt mỏi.

“Nào có, nào có.... đúng rồi Đoàn huynh.... chủ nhân?” Lâm Phàm xấu hổ đỏ mặt, hắn lấm la lầm lét tiến đến hỏi nhỏ Đoàn Dự.

“Xảy ra ít chuyện nhưng đã xử lí xong và sẽ đến đây ngay, tính tình của chủ nhân ngươi không phải không biết cho nên Lâm gia các ngươi chỉ cần lập đại công sẽ được thưởng, chuyện thâu tóm xã hội đen Bắc Kinh đến đâu rồi?” Đoàn Dự nhắc đến công việc là quét ngay cái bộ mặt cợt nhã của mình đi mà thay vào đó là vô cùng nghiêm nghị.
“Kể từ khi "sự kiện" kia xảy ra thì Đoàn huynh cũng biết Bắc Kinh triệt để hỗn loạn, các băng nhóm lớn nhỏ mọc ra như nấm không thể kiểm soát nổi, Lâm gia cùng Huấn gia đã huy động toàn lực cũng chỉ mới ổn định và nắm chặt trong tay hai phần ba địa bàn.” Lâm Phàm cười khổ nói, làm chủ được hai phần ba địa bàn Bắc Kinh hiện tại cũng là thành công lớn của Lâm gia nhưng hắn biết vị chủ nhân kia chắc hẳn sẽ không hài lòng còn "sự kiện" mà hắn nhắc tới chắc chắn là cuộc giao chiến của Long cùng Cửu Tiêu chân nhân rồi.

“Hai phần ba? Chẳng lẽ Truy Mệnh bên kia không phối hợp với các ngươi?” Đoàn Dự nhíu mày nói, chuyện nhỏ nhặt này nếu Lâm gia còn làm không được thì quá là yếu kém rồi.

“Đương nhiên là không phải, Truy Mệnh các vị sát thủ là hỗ trợ lớn nhất giúp chúng ta làm chủ được hai phần địa bàn thế nhưng phần còn lại rất chi là phức tạp, dường như là người của Độc Cô gia...” Lâm Phàm thấp giọng nói.
“Độc Cô gia? Ngươi chắc chứ?” Đoàn Dự hai mắt trừng lớn quát khẽ.

“Chín phần mười chắc chắn là có liên quan, ta là không muốn vọng động nên muốn gặp chủ nhân thăm dò ý kiến của ngài ấy ra sao?” Đoàn Dự cười khổ, so với Độc Cô gia con quái vật này thì Lâm gia nhỏ bé chỉ như con kiến, người ta thở một hơi là Lâm gia sẽ bốc hơi ngay lập tức.

“Hắc hắc... lại là Độc Cô hai chữ này....”

Giọng nói đầy bá đạo và sát khí truyền tới làm Đoàn Dự cùng hai ông cháu Lâm lão lạnh run, cả ba thất kinh xoay người nhìn Long bước vào, hắn vẫn còn chưa bước qua cổng mà giọng đã lọt vào tai hai người cách xa hơn trăm mét.... ông cháu Lâm Phàm trong đầu đều lóe lên cùng một ý nghĩ... hắn.... lại mạnh lên rồi.

“Ma Chủ đại nhân!”

Là thuộc hạ thân cận, cả Đoàn Dự và ông cháu Lâm lão đều có tư cách cúi đầu xưng hô một cách cung kinh nhất trước Long.
“Tham kiến chủ nhân!”

Tiếng hô rầm trời và đầy khí thế đến từ hai hàng Lâm gia cùng Huấn gia con cháu, toàn bộ đều quỳ một chân xuống chắp tay bái kiến Ma Tôn – đại chủ nhân và cũng là kẻ nắm trong tay vận mệnh của chúng.

Nhìn đám người đầy cung kính lo sợ trước mặt mình, lần đầu tiên trong đời Long cảm giác được trong đầu hắn vừa xuất hiện được một thứ mới mẻ, nó hấp dẫn và lôi kéo hắn làm hắn cứ vậy đứng ngẩn ra như trời trồng trước đại môn Lâm gia, đôi mắt sáng theo đó cũng bị ma khí hắc ám che kín thành một đôi tà nhãn vô cùng vô cùng âm u và đáng sợ.

“Thình.... thịch..... thình..... thịch.....”

Tiếng tim đập càng lúc càng to, hơn ba trăm tên con cháu Lâm gia và Huấn gia càng lúc càng sợ hãi, mặt mũi tên nào cũng tái mét, mồ hôi tuôn ra như mưa, chúng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì nhưng lại không dám ngước đầu lên mà cố gắng cúi đầu xuống hết cỡ sợ phải đối diện với ánh mắt khϊếp hãi kia.
“Đoàn ca... đây là?” Lâm Phàm đứng cùng chỗ với Đoàn Dự cũng sợ đến hoa dung thất sắc, là kẻ chứng kiến được Ma Tôn cùng đám tay chân của hắn hung tàn như thế nào nên hắn sợ Lâm gia là rơi vào họa diệt môn.

“Không cần lo lắng, chủ nhân là đang đốn ngộ....”

Đoàn Dự cười nhạt ra thủ thế im lặng đối với Lâm Phàm, hắn thật cũng không biết vì sao Long lại đột nhiên như thế nhưng nhìn hai vị lão giả Đào Hoa Đảo lão tổ cung kính đứng đằng sau Long không một chút lo lắng thì chợt nhớ ra cảnh tượng võ giả rơi vào trạng thái vong ngã khi đột nhiên ngộ ra một thứ gì đó huyền diệu, chuyện này hắn cứ ngỡ chỉ là điển tịch trong truyền thuyết nhưng thực không ngờ hôm nay lại gặp phải.

…..


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv