“Tiến vào bằng cách nào đây? Chưa nói đến chúng ta không thể chịu đựng nổi đám sương mù quỷ dị kia, dư âm của cuộc chiến đã khiến chúng ta thế này thì liệu trước mặt người ta chúng ta có thể tiếp nổi một chiêu nửa thức hay không thì cũng đủ biết đáp án.”
Rốt cuộc cho dù tò mò cỡ nào thì ba người vẫn là ngoan ngoãn lùi ra xa cửa vào mật địa tiềm phục, đó cũng là việc duy nhất chúng có thể làm.
…...............trở lại với mật địa.........
Không thể nào là đối thủ về nội công so với một kẻ lõi đời như Bàn Cổ, toàn bộ ma long cũng chỉ có thể khiến chưởng ấn của Bàn Cổ yếu đi một nửa và dĩ nhiên Long phải trực tiếp hứng chịu bàn tay Hủy Diệt chi khí đập thẳng vào người rồi.
“Xuy........xuy...............xuy...........”
“Răng......... Rắc...........Răng..........Rắc.......”
Long có cảm giác như một cơn bão quét qua người mình, da thịt hắn cứ thế tróc ra từng mảng lớn rơi xuống đất nhưng vẫn không thấy xương trắng bên trong bởi vì vẫn còn đó một lớp màn mỏng bao quanh người.... Long biết đó chính là thứ kim loại bí ẩn đến từ Thần Giới, Hủy Diệt chi khí chỉ có thể từ từ hủ hóa nó một chút một.
“Thứ quỷ quái gì?” Bàn Cổ tức giận gào thét, hắn điên cuồng thôi động lực lượng khiến từng múi cơ trên thân thể tràn ngập lực lượng sau đó thân ảnh biến mất để rồi xuất hiện một cách đột ngột ngay trước người Long chỉ chưa tới một mét, hai tay ẩn thẳng lên ngực hắn.
“Cổ Phong! Ngươi cướp đi của ta người yêu, diệt của ta dòng họ chín đời, đánh ta trọng thương đánh rớt cảnh giới, thù hận này Bàn Cổ ta khắc cốt ghi tâm, vạn đời không quên........ Gϊếŧ ......Gϊếŧ.....Gϊếŧ...”
Bàn Cổ khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn gào lớn, đôi mắt gã là một màu huyết hồng như thể toàn bộ mạch máu đã vỡ tung..... phải thù hận cỡ nào mới khiến một kẻ tồn tại qua vô số tuế nguyệt như gã trở nên như vậy? Long không biết là ai gây ra cơ mà hắn biết Bàn Cổ đang xem hắn chính là kẻ thù của gã, có lẽ Hủy Diệt chi khí không chỉ đáng sợ với kẻ thù mà cũng có ảnh hưởng đến thần trí của gã không ít giống như ma khí của Long.
“TỊCH DIỆT CHƯỞNG!!!!”
Lần này Long đối mặt không phải là một mà là hai chưởng một lúc và ở một khoảng cách rất gần giống y hai cơn bão chứa đầy Hủy Diệt chi khí ập đến người hắn, tử vong đã lơ lửng trên đầu Long rồi.
“Hắc hắc......... mang trong mình một mảnh huyết hận lại không tìm cách trả thù mà trốn tránh ở cái xó xỉnh này duy trì tính mạng như một con chuột...... ngươi có tư cách để đứng trước mặt ta?..... NGƯƠI....... LÀ MỘT THẰNG HÈN!!!”
Trước uy hϊếp to lớn, Long không hề sợ hãi mà ngược lại khóe miệng còn nhếch lên một đường cong khinh bỉ dành cho Bàn Cổ, cánh tay lành lặn còn lại của hắn vậy mà đánh xuyên qua hai chưởng khí chụp thẳng đến cái cổ của Bàn Cổ mà bóp chặt nó trong ánh mắt kinh hãi tột cùng của gã...... hắn có thể làm vậy vì sao ư? Đơn giản thôi, hai Đại Ma Hồn đã dung nhập với hắn, cả người hắn chỉ trong một sát na đã tràn ngập lực lượng cùng ma khí dày đặc.
“Khặc.........khục......Răng........Rắc......... không...... không thể nào....Răng......Rắc.....”
Cổ bị bóp chặt khiến Bàn Cổ chỉ có thể phát ra từng tiếng khó nhọc, tiếng xương cổ đang nứt ra truyền vào tai hắn rõ mồn một làm mồ hôi lạnh úa ra sau gáy hắn như mưa, lúc này đây hắn còn không có thời gian để nổi điên nữa mà thập phần thanh tỉnh, hắn biết rằng so về khí lực cơ thể thì hắn không bằng đối phương..... mọi hy vọng của hắn đều dồn vào Hủy Diệt chi khí thế nhưng không biết bằng cách nào thằng nhóc kia lại bỗng nhiên tràn ngập lực lượng mà Hủy Diệt chi khí của hắn đang bị chặn lại không thể kích sát được đối phương ngay lập tức.
“Hủy Diệt chi khí của ngươi rất lợi hại....... tiếc rằng cơ thể ngươi lại không được mạnh như thế....”
Long cười lạnh không ngớt, hai Đại Ma Hồn của hắn vậy mà khô kiệt toàn bộ mới chống lại được hai chưởng kia của Bàn Cổ, cũng may hắn đã chiếm được tiên cơ khi chụp được cổ gã lúc gã chủ quan tới gần nếu không triền đấu kéo dài thì cho dù có mười hay một trăm Đại Ma Hồn thì kẻ nằm lại chắc hẳn là hắn..... hắn đã đánh một ván cờ và đã thành công với một bước đi khôn ngoan.
“Rắc........Rắc........Rắc.......”
“Rốp.........Rặc............Rốp........”
Bàn Cổ không phải đợi lâu để chết, cánh tay của Long như một cái gọng kìm cứng rắn nhất siết chặt khiến xương cổ gã không thể chịu nổi mà nát vụn ra thành từng mảnh nhỏ thành một đống nhão nhẹt, tiếc rằng hắn không có được ma thể như Long và cũng không có Phượng Chi Huyết để có thể dục hỏa trùng sinh, lúc này đây bí pháp hay võ công có cao siêu, có lợi hại thể nào đi nữa cũng vô dụng vì máu đã không thể chảy đến não hải gã được nữa....... đôi mắt Bàn Cổ vẫn trợn trừng như thể không cam lòng, một tồn tại khủng bố từ xa xưa cứ vậy nghẹo cổ chết đi một cách thảm hại.
“Hấp Tinh Đại Pháp!!!!”
Trước cái xác đặc thù trước mặt, Long sao có thể nhịn được mà thi triển bí pháp bắt đầu thôi động ma khí thẩm thấu vào thân xác gã bắt đầu cắn nuốt, hắn phải rất rất cẩn thận vì Hủy Diệt chi khí vẫn còn đó vô cùng nồng đặc.
“Xuy.........Xuy.......Uuuuuuuuuuu............Uuuuuuuuuuuu........ Xì.........Xì.........”
“Khốn kiếp!”
Tưởng chừng như cắn nuốt một cỗ thân xác "vô chủ" là hoàn toàn đơn giản cơ mà Hủy Diệt chi khí trong bản thể Bàn Cổ quá lợi hại, ma khí của hắn vừa mới tiến vào đã bị hủ hóa thành hư vô ngay tức khắc, Long đổ mồ hôi khi nghĩ đến ban nãy nếu không dụ được Bàn Cổ tới gần thì kết cục sẽ như thế nào.
Không thể bỏ qua ý định hấp thu thân xác Bàn Cổ, Long đưa mắt đến vùng đất ngổn ngang xung quanh, hắn nhìn thấy bên dưới Tế Đàn bị tàn phá là một hắc động nho nhỏ giống với một căn phòng được đào ra....... có chút tò mò hắn liền nhảy xuống thăm dò.
“Đây là?” Vừa tiến vào căn phòng, Long ngay lập tức bị thu hút bởi một viên hắc châu được đặt trang trọng ngay giữa phòng trên một cái giá vô cùng vô cùng tinh mỹ được chế tác hình dáng của bàn tay người, viên châu vô cùng tà dị tràn ngập Hủy Diệt chi khí bản nguyên lượn lờ bên ngoài..... sở dĩ gọi là bản nguyên vì Long cảm nhận được Hủy Diệt chi khí từ biên châu này là vô chủ, nó tràn ngập ham muốn hủy diệt thiên địa thế nhưng lại "trong trắng" như một tờ giấy đợi người đến viết.
Ngắm nghĩa viên hắc châu hồi lâu Long mới chịu dời mắt sang đồ vật khác, là một quyển số rất rất lớn và dày đặt trên một chiếc bàn cách viên hắc châu không xa.
Hiếu kỳ giở những trang sổ lên, đập vào mắt Long là những dòng chữ ngắn ngủi kèm theo ngày tháng năm viết lên nó, hắn suy đoán đây hắn là quyển nhật ký của Bàn Cổ, có lẽ như đây là cách duy nhất để hắn có thể giải tỏa tức giận trong người mình bởi những dòng chữ của hắn là hết sức cực đoan, cứ năm câu là có ba câu muốn hủy diệt hết thảy thế giới này.
Vô cùng tò mò về thân thế và câu chuyện của Bàn Cổ, Long ngay tức thì kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh lại và ngồi đọc chăm chú quyển nhật ký của một vị Vương Giả xa xưa, câu chuyện của Bàn Cổ cứ thế hé lộ trước mặt hắn.
Đúng theo suy đoán từ trước của Long, Bàn Cổ là tồn tại cùng thời đại với Lạc Long Quân, Nữ Oa hay Như Lai..... có thể nói ở Trung Hoa này nếu Nữ Oa là tồn tại tối cao nhất thì hắn Hủy Diệt Vương Giả – Bản Cổ chính là kẻ xếp thứ hai ở mảnh thiên địa này, là một kẻ đứng trên ngàn vạn ngươi như thế thì đương nhiên Bàn Cổ coi khinh hết thảy đàn bà trên thế giới này duy có một ngoại lệ và không ai khác chính là người xếp trên hắn – Nữ Oa nương nương.
Bản Cổ yêu Nữ Oa, yêu đến say đắm và trong vùng trời này thì ngoài hắn cũng không có kẻ thứ ba nào dám can dự vào điều đó...... Nữ Oa đương nhiên biết Hủy Diệt Vương Giả say mê mình thế nhưng thái độ của nàng lúc nào cũng mập mờ không rõ ràng khiến Bàn Cổ muốn nổi điên và việc gì đến cũng phải đến....... kẻ thứ ba rốt cục cũng xuất hiện.
Cổ Phong, một vị Thần bị trọng thương trốn chạy khốn Thần Giới đã đến và lấy đi trái tim Nữ Oa ngay trước mặt Bàn Cổ, hắn điên cuồng giận dữ tìm mọi cách tiêu diệt tình địch từ việc chiếm lấy Long Chi Huyết đến hạ độc thế nhưng Nữ Oa sao có thể để hắn làm điều đó, đại chiến nổ ra và phần thua đương nhiên thuộc về Bàn Cổ..... hắn bị Nữ Oa phong ấn lực lượng trong vòng một trăm năm.
Một trăm năm nói thì dài nhưng đối với những tồn tại chung cực như Bàn Cổ lại chỉ như một giấc ngủ không hơn cơ mà một giấc ngủ đó cũng đã đủ để gia tộc hắn bị Cổ Phong tàn sát toàn bộ không còn một mống, trong lúc bị phong ấn lực lượng hắn cũng tao ngộ ám sát khiến cảnh giới từ Vương Giả viên mãn rớt xuống Cường Giả cửu cấp đỉnh không thể nào khôi phục.......may sao ngày đó Nữ Oa nhân từ đã cứu lại cho hắn một mạng.
Không lâu sau, Nữ Oa nhờ có Cổ Phong trợ giúp đã đột phá Bán Thần phi thăng Thần Giới, Bàn Cổ mất đi lá chắn cuối cùng phải tự mình ẩn trốn tại nơi đã tạo ra Hủy Diệt Vương Giả và cũng chính là hòn đảo này.
Lại nói về mảnh đất này, Bàn Cổ chính là nhờ nó mà tiến lên một bước Vương Giả, Hủy Diệt chi khí cũng không phải do hắn tự bản thân ngộ ra mà là nhờ quả hắc cầu kia hay nói chính xác là chủ nhân của nó và cũng là một Thần cấp đến từ Thấn Giới, bí mật này có lẽ trong thiên địa chỉ có một mình Bàn Cổ biết được.
Ngay cả Bàn Cổ cũng không biết lai lịch tên Thần cấp này, hắn lúc lên mười cùng với ông nội đi đánh cá tình cờ phát hiện ra hòn đảo này, cơ duyên của hắn không tệ vậy mà đánh bậy đánh bạ tìm ra được tế đàn này và quả cầu hắc ám kia, ở cạnh đó là một bộ xương khô tràn ngập một cỗ khí tức khủng bố..... phải đến mười năm sau, sau khi trở thành một tên võ giả thì Bàn Cổ mới nhớ lại hòn đảo năm xưa và hắn tìm trở về...... ròng rã tám mươi năm lăn lộn với quả hắc cầu, Bàn Cổ rốt cuộc cũng thành công chứng Hủy Diệt đạo và có thể hấp thu Hủy Diệt chi khí, từng quá trình một đều được hắn khi chép cẩn thận trong nhật ký khiến Long chẳng khác nào kiếm được chí bảo.