Cửu Âm sư thái biết chuyện gì sắp xảy ra! Hai giọt lệ bi thương chải dài trên gò má mụ...... Giang hồ là đây sao?
“Hahaha.............Hahaha...........Hahaha.......”
Từng tiếng cười dài khỏa lấp không gian, Long cười lớn khi toàn thân hắn bao trùm trong ma vụ đen kịt, từng đầu ma long bay vụt ra rít gào quấn chặt lấy từng tên Cường Giả đang vây công hắn.
“SÁT!!!!”
Không gian và thời gian như dừng lại bởi sát ý kinh thiên sau tiếng rống hung tợn, bầu trời chợt tối sầm lại như màn đêm phủ xuống khi một cơn bão ma khí bắt nguồn từ chỗ Long đang đứng quét ra bốn phương tám hướng chẳng khác nào cơn thịnh nộ của quái thú hồng hoang.
“Bùm!.......... Bùm!......Bùm!.........Bùm!.........”
Bão tới, người vong.......hơn năm mươi tên Cường Giả như cùng một lúc nổ tung thành bột phấn trước mặt Cửu Âm, mụ có thể nhìn rõ những gương mặt sợ hãi, tức giận hay không cam lòng của họ trước khi bị ma khí nhấn chìm......... Cửu Âm cũng không thoát khỏi số phận bị cơn bão khủng bố kia quét qua nhưng mà tưởng chừng như phải chết thì khi mở mắt ra mụ vẫn còn là thấy tên ác ma kia.
“Uuuuuuuuuuuu..........uuuuuuuuuuu............”
Bão tan, ma khí trở lại người Long như đại quân thắng trận trở về ăn mừng, thực lực của hắn cứ vậy lại tăng lên vùn vụt không ngừng.
“Sao........ sao ngươi không giêt ta?” Cửu Âm lão thái bà gương mặt thất thần ngã khụy xuống đất mỏi mệt hỏi.
“Sao vậy? Ngươi muốn chết sao?” Long cầm Giáng Ma Giới Đao rút ra khỏi cổ mà vứt sang một bên vì hắn không thể sử dụng thứ vũ khí thấm nhuần phật tính như nó, thân ảnh ảnh lóe lên, chỉ sát na sau đó hắn đã đứng ngay trước mặt Cửu Âm mà cười hỏi.
“Haha...... làm người ai lại muốn chết? Ta chỉ đang nghi hoặc là tại sao một đại ma đầu lại tha cho mình......... khục....... khục........ để ta đoán xem....... khục...... nhan sắc thì không thể nào vì ngươi chắc chắn không có hứng thú với một lão bà như ta......... khục...... vậy chỉ còn là thực lực, ngươi muốn ta trở thành tay sai cho ngươi?” Cửu Âm vừa nói vừa phun ra những búng máu lớn.
“Hắc hắc....... đoán đúng lắm, lão bà ngươi là một người thông mình mà ta thì đang cần một người như thế......” Long cười tà nói.
“Haha....... khục....... ngươi nghĩ là ta sẽ trở thành tay sai cho ngươi sao khi ngươi vừa đồ diệt tám vị sư tỷ sư muội của mình sao?” Cửu Âm sư thái như thể gặp phái truyện buồn cười nhất thế gian.
“Ta tin rằng ngươi sẽ đồng ý.”
“Vì sao?”
“Vì quyết định của ngươi cũng liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của Nga My.”
Cửu Âm lão thái bà hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Long, nếu câu nói này là từ một kẻ nào khác thì mụ chắc chắn sẽ cười thật to vì sự ấu trí của gã đó rồi thế nhưng người đang đứng đối diện mụ lại khác hoàn toàn đấy.......Cửu Âm đã được chứng kiến thủ đoạn máu tanh của Ma Tôn, mụ biết hắn nói được thì sẽ làm được, Nga My chắc chắn sẽ máu chảy thánh sông dưới sự trả thù của hắn, có thể hiện tại hắn còn chưa có thực lực làm được chuyện đó nhưng hai năm, ba năm hay mười năm sau thì sao?
“Ngươi chỉ còn ba nhịp thở để quyết định.” Long thiếu nhẫn nại nói.
“Ta........ta đồng ý...... nhưng ngươi thật bỏ qua cho Nga My?” Cửu Âm sư thái gấp gáp nói, so với chết đi một cách lãng nhách trên tay hắn thì tại sao không lựa chọn cứu môn phái của mình và quan trọng nhất là vẫn còn được sống.
“Hừ! Bản tọa không phải loại người lật lọng, đương nhiên nếu bọn chúng vẫn tiếp tục động tới ta thì.......” Long cười lạnh nói.
“Không....... ta bảo đảm sẽ không bao giờ có chuyện đó!” Cửu Âm quả quyết nói, lần này trở về nhất định mụ phải giáo huấn thật nghiêm trong phái để không có đệ tử nào đui mù chọc tới tên sát tinh này.
“Thả ra tâm thần và trở thành nô bộc của ta!”
Cửu Âm sư thái xoắn quít do dự nhưng mà ánh mắt lập lòe sát khí của hắn khiến mụ kinh hãi ngay tức thì làm theo, ma khí tà ác nhanh chóng nhấn chìm mụ bên trong.
….......
“Cửu Âm bái kiến Ma Chủ!” Chưa đầy vài phút, Cửu Âm lão thái bà đã quỳ một chân trên đất hành lễ trước mặt Long, mụ có thể cảm nhận rõ ràng trong não hải mình đang có một cái gì đó cực độ tà ác tồn tại, nó không ảnh hưởng đến mụ nhưng mụ biết kể từ nay sinh tử của mụ đã nằm trong tay Ma Tôn..... ngẫm lại thật nực cười mụ đến đây để gϊếŧ hắn mà giờ lại trở thành một trong những bề tôi trung thành nhất của hắn.
“Hahaha......... hay........ quá hay, quá đặc sắc, thật không thể tin vào mắt mình với những gì đang diễn ra. Cửu Âm muội tử mà ta biết luôn cao ngạo khó ai bằng lại cam chịu thần phục một đại ác ma mà mình lĩnh đội đến tru diệt!” Huyền Phong chân nhân đến rối, lão nhìn Cửu Âm đang quỳ trên mặt đất mà cười hả hê.
“Vậy sao? Ta lại cho rằng Cửu Âm lão bà đây vẫn còn là một con người trọng tình trọng nghĩa và có chút cốt khí chứ không phải như ai đó bất tình bất nghĩa vì tư lợi mà sẵn sàng hại chết đồng bọn đấy.” Long mỉa mai khiến Huyền Phong gương mặt khó coi vô cùng.
“Ma Tôn đúng là Ma Tôn! Ta nghe nói ngoài thực lực thì ngươi vẫn còn mồm mép khá tốt, sao hả? Thắng đám võ giả ngu ngốc kia rồi thì tự cho mình là vô địch sao?” Huyền Phong chân nhân hướng Long khinh bỉ.
“Ô...... Ta thật đang cảm thấy mình vô địch con bà nó thiên hạ rồi đây......” Long trợn mắt nói với khuôn mặt chân thật nhất như thể đó là điều hiên nhiên.
“Ngươi........ “ Huyền Phong cứng họng muốn nói gì lại nghẹn không phát ra được, đối mặt với Ma Tôn hắn thấy mình như một kẻ ngốc...... Khương Bât Phàm là có đồng bạn rồi.
“Hừ! Cần gì phải nhiều lời với hắn như vậy? Chỉ là nhãi ranh chưa hiểu sự đời mà thôi.” Thêm một lão già mặc sắc phục Võ Đang hiện thân.
“Đúng vậy! Gϊếŧ người của Võ Đang ta thì hắn phải chết.” Lại thêm một lão giả xuất hiện, khí thế mạnh mẽ khôn cùng.
“Hấp.........Hấp.......” Hai lão giả khác cũng xuất hiện, năm Võ Đang chân nhân xếp thành một vòng tron vây lấy Long ở giữa.
“Mọi người! Dù sao chúng ta cũng phải nể mặt Thánh Tử một hai.” Huyền Phong lên tiếng chấn an đồng bọn rồi quay sang Long cười gằng.
“Ma Tôn ngươi giờ chỉ có một con đường, hàng phục trở thành một con chó của Võ Đang ta hoặc chết!” Huyền Phong bá đạo nói.
Long ngưng trọng không nôn nóng vì hắn có cảm giác kỳ lạ với năm lão giả này, khí thế bên ngoài của năm lão vẫn chỉ là Cường Giả thất cấp đỉnh nhưng sao hắn lại ẩn ẩn tin rằng đó không phải là cảnh giới chân thật của chúng.
“Hắc hắc........ Huyền Phong chân nhân phải không? Ngươi là muốn bản tọa làm một con chó trước năm tên thất cấp sao?” Đẩy bay Cửu Âm lão thái bà ra xa, Long cười lớn đáp Huyền Phong.
“Thất cấp? Ngươi sai rồi..... chúng ta Võ Đang không phải đám võ giả phế vật mà ngươi vừa đồ diệt....... Oành!”
Huyền Phong chân nhân cười lạnh, khí thế như rồng mạnh mẽ cường hãn của lão thế mà kéo cao vượt qua thất cấp đỉnh vọt thẳng lên bát cấp mà còn là bát cấp hậu kỳ mới chịu dừng lại, so với uy áp từ lão thì uy áp của Thánh Vương chỉ là trò đùa trẻ con.
“Thật mạnh! Nhưng mà chưa đủ đâu!” Long vẫn nở nụ cười trên môi khinh bỉ Huyền Phong.
“Như thế này thì sao? Oành! Oành! Oành !Oành!”
Bốn luồn uy áp bát cấp thâm sâu xuất hiện cùng đè lên người Long, không thể ngờ Võ Đang chân nhân lần này xuất động lại là năm tên bát cấp mà còn là bát cấp lâu năm, thực lực cường hãn không thể đoán định.
“Hắc hắc......... vậy mà năm tên bát cấp, uy áp khổng lồ thật khiến người ta khó chịu vô cùng........ Võ Đang các ngươi cũng là che dấu đủ sâu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Cửu Âm thì có lẽ các ngươi hao tổn không ít tâm tư để bịt mắt thiên hạ về thực lực của bản thân.” Long cười tà nói, cỗ khí thế bát cấp từ người hắn bàng bạc tỏa ra đối chọi gay gắt với năm luồng khí thế xung quanh.
“Haha.... nếu không có thực lực thì bọn ta sao dám tọa sơn quan hổ đấu đây?” Huyền Phong cười lớn đầy khoái chí.
“Ô.....ý ngươi là các ngươi năm người rất tự tin có thể diệt sát được ta?” Long trừng mắt nhìn Huyền Phong như thằng ngu.
“Ngông cuồng!” Năm lão giả tức giận khi bị sỉ nhục, kẻ nào cũng lực lượng toàn thân bùng nổ tung liền một chưởng đến chỗ Long.
“Võ Đang chung cực vũ kỹ - Bát Quái Chưởng! Roẹt..........roẹt...........roẹt......”
Hình đồ bát quái ẩn hiện dưới chân năm lão giả chân nhân, chưởng lực biến ảo khôn cùng gồm tám hình thái tương ứng với tám quẻ bát quái là Càn – Thiên, Đoài – Trạch, Ly – Hỏa, Chấn – Lôi, Tốn – Phong, Khảm – Thủy, Cấn – Sơn, Khôn – Địa........ tám loại hình thái của lực lượng hội tụ lại một chưởng xé toang không gian thành mảnh vụn nơi nó đi qua.
“Graooooooooooooo.........Rầm! Rầm!......Rầm!”