Sói Săn Mồi

Chương 300: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (97)



“Đi mà ông! Cổ hóa thân này của ông cũng đâu có xài được ba thứ đồ này, thôi thì thành toàn cho cháu….. cháu phải mạnh mới thủ hộ nơi này thay ông được chứ…..” Long rầu rĩ nói.

“Cút ngay….. ngươi tu lên được Vương Giả đi rồi tính tiếp, tuy cổ hóa thân này của lão đã yếu đi nhiều nhưng thủ hộ nơi đây thêm mười năm nữa là vẫn dư sức……” Ông lão nhìn Long quát.

“Hừ….. ông đừng có lừa cháu, để bọn chúng có thể tiến sâu vào như thế này thì chắc chắn tình thế của ông đã không ổn rồi…… cái gì mà mười năm chứ, cháu nghĩ còn chưa tới năm năm đâu…..” Long quẹt miệng không phục.

“Ngươi……. ngươi có biết kính trọng người già là gì không hả?” Ông lão chỉ vào mặt Long quát, đậu má cái thằng này sao mới lúc này còn ông ông cháu ngọt xớt mà trở mặt khinh thường mình nhanh như vậy……… có điều Long là nói đúng, cỗ hóa thân này của lão đã tới tình trạng báo động rồi.
“Sao lại không kính trọng người già chứ, ông không thấy cháu lo lắng sức khỏe của ông không tốt nên mới sốt sắng muốn sử dụng ba loại đồ vật này để tăng cao thực lực từ đó thay ông bảo hộ nơi đây để ông tranh thủ thời gian ngao du thiên hạ một lần cuối trong đời còn gì……. biết đâu ông còn gặp được tình yêu sét đánh mà lưu lại hậu duệ không chừng!” Long cười nói.

“Câm mồm, đây chi là một cỗ hóa thân…… một cỗ hóa thân thôi ngươi hiểu không? Lão phu còn không có chết đâu mà dùng cái giọng điệu đó…… ngươi còn mở mồm nói nữa ta đạp bay trở về luôn….” Ông lão mặt giận đến đỏ ửng nói như quát.

“Ông, sao mà cháu thấy ông lại rất giống với người ông ngoại quá cố của mình nha….phải chăng là duyên phận đê chúng ta gặp nhau…… không bằng ông làm ông ngoại cháu luôn đi, ba món này…..” Long không nản lòng mà tiếp tục giở bộ mắt vô sỉ ra.
“Cút………. Ông ngoại ngươi mất từ lúc ngươi mới 2 tuôi, thấy giống cái chó gì……Cút ngay….”

“Ông………….”

“Cút…………………..”

“………..Ông……..Ông……..”

“Cút………cút ngay cho ta……..”

“Ông………..”

“………..”

Không biết Long đeo bám đến lúc nào, chỉ biết mặt trời đã xuống núi đến hai lần từ khi hắn đến nơi đây……… cuối cùng……. trên tay hắn đã là ba thứ đồ vật lúc trước, bên cạnh là ông lão với bộ mặt khó coi vô cùng…… chưa bao giờ ông gặp tên nào khó chơi như thằng nhóc này.

“Hắc hắc…… cũng đã muộn, chắc cháu phải trở về thôi….. ông cứ an tâm mà an hưởng tuổi già, mấy năm nữa cháu sẽ trở lại thăm……” Nắm được đồ ngon, Long sợ ông lão đòi lại nên kiếm cớ chuồng.

“Ta đã đáp ứng cho thì không bao giờ đòi lại, ngươi cũng không cần phải thế……. khối kim loại kia ngươi định thế nào? Ăn à?” Ông lão liếc Long nói.
“Ặc! Cái này….” Long xấu hổ gãi đầu, hắn quên mất món đồ khó chơi này không biết phải sử dụng thế nào.

“Thôi thôi……. giúp người thì giúp cho trót, coi như việc cuối cùng lão giả này có thể làm cho mảnh đất này…….. nhớ lời ngươi đã hứa với ta, bản thể ta nếu trở về mà thấy quê hương của hắn tan hoang thì ngươi cũng không sống tốt được đâu……” Ông lão cười nói nhưng không quên cảnh cáo Long.

“Chuyện này thì ông yên tâm rồi!” Long thu lại vẻ mặt cợt nhả mà nghiêm mặt nói, hắn lại có thêm một thứ để bảo hộ…….quê hương mình.

“Được rồi…. đưa nó đây!” Ông lão gật gù tỏ ý tin tưởng rồi xòe bàn tay khô gầy lấy lại khối kim loại.

“Thứ đồ chơi này cứng rắn đến không tưởng, muốn sử dụng nó ngoài cách nung chảy thì không còn biện pháp nào cả……. để nung chảy được nó thì bản thể ta đã phải nghiên cứu mất 200 năm mới tìm ra được, trên thế gian này cũng chỉ có một ngọn lửa làm được điều này……. may cho ngươi là cỗ hóa thân này của ta vẫn giữ được một chút bản nguyên của ngọn lửa ấy, hy vọng là vẫn đủ để đun chảy được nó…..Đạo Hỏa! Ra đi!”
Ông lão vẻ mặt ngưng trọng nói, toàn thân khí thế hội tụ lại nơi cánh tay……. khí thế mạnh mẽ khiến toàn bộ không gian lắc lư theo trong đó có Long, hắn kinh hãi cố gắng đứng vững nhưng toàn thân cứ như vô lực trước thứ khí tức kia……. hắn tin tưởng chí một ý niệm thôi hắn hay cả vùng không gian này sẽ biến thành tro bụi…….. thật quá đỗi mạnh mẽ, rõ ràng sức mạnh này đã vượt ra khỏi tự nhiên của thế giới này.

“Phực!” Đột nhiên một ngọn lửa nho nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay ông lão làm Long lau mắt mà nhìn, hắn đã từng tiếp xúc với một ngọn lửa bỏng cháy chính là huyễn hóa từ Phượng Chi Huyết mà thành nhưng trước ngọn lửa này Long tự nhận mình còn không có tư cách nhìn thấy nó chứ đừng nói là đứng trước mặt nó mà hoa ngôn xảo ngữ……… may mắn thay lần này có ông lão, Đạo Hỏa cháy trong tay lão một cách êm đềm nhẹ nhàng như một cô gái e thẹn trước người yêu……
Ông lão cũng là nhìn ngọn lửa trong tay với gương mặt đầy vẻ hồi ức tưởng niệm….. Long đoán rằng lão với nó hay người nào đó liên quan với nó đã có không ít kỷ niệm, chính vì thể bản thể của lão lúc rời đi cũng là phân ra một phần Đạo Hỏa đưa cho lão để lão vơi bớt cô đơn……. giờ đây lại vì chính hắn mà ông lão chịu bỏ đi thứ yêu thích thật khiến Long cảm động hết mực, không cần thề nữa bởi hắn biết ân tình này hắn dù tan xương nát thịt cũng phải báo đáp.

“……..Giúp ta……” Qua một hồi đắn đo không nỡ, ông lão cuối cùng vẫn là cắn răng nhẹ nhàng nói với ngọn lửa để rồi sau đó đưa khối kim loại đến cạnh nó.

“Phực……..phực…….phực……” Cảm nhận được tinh thần của ông lão, ngọn có linh tri thoát khỏi bàn tay rồi bay vòng quanh lão như nhớ thương, nó lại dừng chân nơi khuôn mặt lão hồi lâu rồi cái gì đến cũng phải đến……. nó dứt khoát rời khỏi gương mặt lão bay vụt xuống dung nhập vào khối kim loại.
“Chuẩn bị! Ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội, đừng làm ta mất mặt!” Ông lão hướng tới Long rống lên, lần đầu tiên Long được chứng kiến bộ mặt hung dữ đến vậy của lão nhưng hắn không hề tức giận mà vận chuyển toàn bộ ma khí trong cơ thể sẵn sàng cho quá trình dung hợp, nếu thật bại hắn cũng không có mặt mũi mà nhìn lão.

“Xì…….xì…….xì…….” Đạo Hỏa hoàn toàn dung nhập vào khối kim loại cũng là lúc những tiếng xì xì từ trong nó vang lên, chỉ vài hơi thở sau khối kim loại đã mềm đi trông thấy…….những ngọn khói đen kịt từ nó bắt đầu bốc lên nghi ngút cho đến khi nó triệt để tan chảy như một bãi nước.

“Chính là lúc này!” Ông lão đã chuẩn bị từ trước…… đã từng nung chảy một mảnh nhỏ khối kim loại này nên lão biết ngay sau khi tan chảy thì chỉ một cái chớp mắt thôi nó sẽ cứng rắn trở lại, muốn nung chảy nó một lần nữa cần gấp đôi số Đạo Hỏa ban nãy cơ mà trong tay lão đã không còn chút nào, cái này đồng nghĩa với việc khối kim loại sẽ trở thành đồ bỏ đi…… lựa chọn tin tưởng Long, lão ấn một chưởng đem dòng kim loại tan chảy đánh thành hàng vạn giọt nhỏ sau đó quét toàn bộ thẳng đến chỗ hắn.
“Dung nhập chúng vào cơ thể ngươi! Sẽ có đau đớn nhưng phải cố chịu đựng!” Ông lão gằn giọng nói.

“Đau đớn sao? Từ lâu trong từ điển của cháu đã không có hai chữ này rồi!” Long cười sảng khoái nói, toàn thân hắn bùng nổ toàn bộ lớp da bên ngoài để cả người chỉ còn lại một lớp thịt nhỏ bao phủ sau đó đợi những giọt nhỏ kim loại tan chảy dính vào thì toàn bộ ma khí xuất động cuốn lấy chúng cưỡng ép dung nhập……..nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình từ lúc ông lão tung chưởng đến khi những giọt kim loại dính vào người Long còn chưa đầy nửa cái chớp mắt.

“Aaaaaaaaaaaa!!!!!” Cứ ngỡ đã quên được cảm giác đau đớn nhưng Long đã nhầm……. một giọt….hai giọt rồi trăm giọt ngàn giọt cho đến hàng vạn giọt dính vào lớp thịt khiến hắn đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, cả người run lên bần bật mà ngã khụy xuống mặt đất lăn lộn……… quá trình dung nhập phải hoàn thành trước khi kim loại cứng rắn trở lại đồng nghĩa với việc Long phải chịu đựng Đạo Hỏa ngọn lửa kinh thiên kia đốt cháy…….. hắn đau, nỗi đau từ thân xác là một thì linh hồn lại đau gấp một trăm lần…. Đạo Hỏa là ngọn lửa chí cực trong thế giới này, ngọn lửa thai nghén từ chính đạo của tự nhiên vì thế nó đốt là đốt cái bản chất, đốt cái linh hồn bên trong hơn là đốt cái bên ngoài của vạn vật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv