Quân Tiểu Du cũng không ngồi chờ chết, chân dậm mạnh xuống đất lấy đà lùi nhanh ra sau né cú chém……..chỉ trong sát na tay chưởng biến thành tay đấm tung một quyền vào thân hình Vũ Lập Kiếm vừa mới rơi xuống đất sau khí chém hụt.
“Oành!” Ăn một quyền vì khinh địch, Vũ Lập Kiếm lùi ra sau chục bước mới đứng vững, cả người khí huyết nhộn nhạo vì kình lực đối phương.
“Phốc!” Cơ mà không để hắn thở dốc, Quân Tiểu Du động……..hắn thân hình không uyển chuyển như Vũ Lập Kiếm nhưng cũng nhanh cực kỳ áp sát gã, tay quyền biến thành tay trảo.
“Bách Độc Xuyên Tâm” Quân Tiểu Du trảo thế kỳ dị nhắm thằng vào trái tim Vũ Lập Kiếm.
“Mơ tưởng!” Vũ Lập Kiếm gương mặt vặn vẹo tức giận, thân pháp hắn lóe lên cấp tốc lách sang một bên tránh đòn trảo hiểm độc……. ngay sau đó là một cú chém trả vào người Quân Tiểu Du.
“Hắc! Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng chả có gì đặc biệt!” Quân Tiểu Du nhẹ nhàng lách người né cú chém của Vũ Lập Kiếm, hắn lại tiếp tục áp sát hướng gã trảo tới……lần này là cổ của gã.
“Phốc! Keng”Vũ Lập Kiếm chật vật nghiêng đầu né cú trảo hiểm hóc, dù chưa tiếp xúc nhưng hắn cũng đã cảm giác được nguy hiểm chí mạng từ độc trên cánh tay của Quân Tiểu Du……..ăn một quyền lúc nãy làm cho hắn còn chưa tịnh tâm lại được mà đối phương lại cứ tấn công dồn dập.
“Bách Độc Xuyên Tâm” Quân Tiểu Du như u linh bám theo Vũ Lập Kiếm không tha, trảo hắn hiểm hóc chộp tới người Vũ Lập Kiếm, hắn tin tưởng trảo trúng chỗ nào cũng sẽ khiến gã khóc thét vì độc của hắn.
“Phốc!” Vũ Lập Kiếm chật vật né khỏi liên hoàn trảo, trên ngực áo hắn đã lộ ra một tầng da thịt vì trảo đi qua……hắn đây là may mắn vì chỉ còn cách vài milimet nữa thôi hắn sẽ được đi chầu ông bà.
“Hấp! Để mạng lại đi Vũ Lập Kiếm…..” Quân Tiểu Du không buông bỏ, trảo hụt con mồi hắn ngay tức thì phi thân tới tiếp tục vung trảo độc nối tiếp hướng đối phương đánh tới.
“Kiếm Phi Kinh Thiên…….Keng!!!!!!!” Vũ Lập Kiếm kiếm trong tay rung động, gã dậm chân lấy đà quay ngược người quét một đường kiếm vào tay Quân Tiểu Du ý định chém bay tay trảo nguy hiểm kia.
“Hắc” Quân Tiểu Du khóe miệng nở nụ cười dữ tợn, tưởng chừng trảo của hắn sẽ bị lưỡi kiếm chặn lại nhưng không……….ngay khi sắp va chạm thì cánh tay hắn tà dị rung lên.
“Độc Cốt Quỷ Diện Trảo…..” Dưới sự kinh hãi của Vũ Lập Kiếm, cánh tay của Quân Tiểu Du cứ thế mà quỷ dị vòng qua lưỡi kiếm hắn rồi trảo tới mặt hắn.
“Phốc…..” Trảo quỷ dị mang theo kình độc để lại trên mặt Vũ Lập Kiếm ba đường vết thương ghế rợn, từ miệng vết thương còn đang rỉ ra khói độc cùng máu đen nhiễm độc ghê tởm……hắn cũng đã chia tay một con mắt của mình……….nói thì chậm nhưng tất cả nhanh đến không tưởng.
“Tốt lắm một cái Ngũ Độc phái……” Dưới đài, lão giả trưởng lão Võ Đang phái khuôn mặt dữ tợn nhìn Quân Tiểu Du hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống……….đường đường là thủ tịch đệ tử của Võ Đang lại bị một gã đệ tử của một môn phái tam lưu đả thương nặng quả là sự sĩ nhục.
Vũ Lập Kiếm đau đến run rẩy nhưng không hề phát ra một tiếng kêu, con mắt còn lại của hắn vẫn với vẻ lạnh tanh nhìn chằm chằm đối thủ……..cả người hắn lúc này khí thế kéo cao chẳng khác nào một cây kiếm lạnh lẽo vô tình làm Quân Tiểu Du rùng mình…….thằng này còn chưa chịu thua? Phải biết độc của hắn nếu không mau cứu trị thì Vũ Lập Kiếm sẽ đi gặp tổ tiên trong ít phút.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất – Tam Hoàn Thao Nguyệt….” Đột nhiên Vũ Lập Kiếm động, hắn khí thế mãnh liệt xông tới chỗ Quân Tiểu Du……kiếm trong tay rung lên tung liền ba đường kiếm uốn lượn ma mị trong không gian nhắm thẳng vào cổ, bụng và mi tâm Quân Tiểu Du với tốc độ kinh người chỉ để lại tàn ảnh theo sau.
Quân Tiểu Du lông tóc dựng đứng, bản năng của hắn mách bảo hắn không đỡ nỗi chiêu kiếm này rồi…….cơ mà hắn không hề nao núng mà nhếch mép nói:
“Ta nhận thua!”
Ba chữ ra làm ai nấy cũng sững sờ, Vũ Lập Kiếm cũng bất ngờ nhưng kiếm chiêu trong tay hắn vẫn không hề dừng lại………..không sao, đã có người giúp hắn dừng.
“Kengggggg! Oanh!” Một bàn tay sắt đột ngột xuất hiện trước mặt Quân Tiểu Du chặn lại ba đường kiếm hiểm hóc của Vũ Lập Kiếm một cách nhẹ nhàng………đứng trước mặt Vũ Lập Kiếm lúc này là một vị lão giả mặc kim y có thêu chữ Kim Sơn to ngay trước ngực tượng trưng cho trọng tài của Kim Sơn đại hội.
“Tỷ thí trận này Vũ Lập Kiếm của Võ Đang thắng!” Lão giả nói xong liếc nhìn Vũ Lập Kiếm một cái cảnh cáo rồi lại tiêu thất trên sàn đấu như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Kiếm nhi! Mau trở về giải độc!” Sát na sau, lão giả trưởng lão Võ Đang phái phi thân tới quát Vũ Lập Kiếm.
Vũ Lập Kiếm biết giờ mình không còn cơ hội động thủ nữa, nội khí của hắn cũng tiêu hao chín thành, vết thương trên mặt đau rát……..dù không cam lòng nhưng hắn cũng phải theo trưởng lão lùi về chữa thương, lúc rời đi hắn còn không quên cho một cái liếc lạnh lùng kèm theo sát ý đối với Quân Tiểu Du đang đứng khinh khỉnh đằng xa……..thù này không báo không phải nam nhân.
…….sàn đấu số bốn………..
“Trận đấu tiếp theo của Tổ bốn, Thập Lục Tháp – Dâʍ Ma trưởng lão cùng Ngô gia Ngô Kình Ngư….” Vị lão giả trọng tài dõng dạc tuyên bố.
“Hà hà! Phen này hấp dẫn, nghe bảo Lục trưởng lão Dâʍ Ma thủ đoạn có chút bạo lực……”
“Ngô Kình Ngư cũng không tệ, hắn từ ngày đầu tiên đến bây giờ chưa thua một trận nào……thậm chí là chiến thắng chỉ với một chiêu mà thôi, ta không cho rằng Dâʍ Ma sẽ dễ dàng vượt qua cửa ải này…..”
Xung quanh các võ giả sôi nổi bàn tán, tuy ai nấy cũng cho rằng Dâʍ Ma sẽ chiến thằng vì dù sao thực lực của gã cũng được chứng minh trong ngày tuyển chọn trưởng lão của Thập Lục Tháp nhưng đa phần mọi người tin tưởng Ngô Kình Ngư cũng không hề đơn giản cho dù hắn không được xếp vào hạt giống.
Mặc kệ tiếng sôi nổi bàn tán càng ngày càng râm ran nhưng nhân vật chính của chúng ta chẳng hề quan tâm vì hắn đang……….ngủ.
“Khò……..khò……….” Long ngủ say sưa trên ghế, đêm qua cùng ba người đẹp lên đỉnh vu sơn xong hắn tu luyện đến sáng giờ rãnh rổi nên ngả lưng ngủ một giấc ngon lành.
“Đại nhân!” Một tên Hộ Pháp thấy trọng tài cùng võ giả đang chờ nên không nhịn được lại gần thấp giọng gọi Long.
“Khò……..khò…..” Vẫn là tiếng ngáy đều đặn, xem ra hắn là ngủ rất say à.
“Đại nhân!” Tên Hộ Pháp cao giọng một chút gọi, hắn đây là đổ mồ hôi hột thầm mắng mười tám đời sáu tên kia……..làm không tốt chọc giận tên ác ma này thì cô vợ đẹp của hắn ở nhà chắc phải tìm người chồng khác rồi.
“Hửm?” Long ngái ngủ hơi nhíu mày nhìn tên Hộ Pháp ý hỏi chuyện gì làm gã giật bắn người.
“Đại nhân! Là trọng tài thông báo trận đấu của ngài bắt đầu cho nên tiểu nhân mới mạo nguội đánh thức đại nhân” Tên Hộ Pháp cung kính bẩm báo.
Long quả thật là đang có ý định xử lý thằng làm mình mất giấc ngủ nhưng hắn cũng biết phân biệt phải trái, hắn đưa ánh mắt lên võ đài số bốn, nơi tên lão giả trọng tài tuy không nhìn nhưng thi thoảng lại liếc về bên này với khuôn mặt ửng đỏ xem ra tức giận không nhỏ.
“E hèm! Ta muốn nhắc lại một lần nữa quy củ…….” Lão trọng tài nói như hét vào cái micro, nếu là võ giả thông thường thì lão đã thẳng thừng loại bỏ tư cách của gã rồi cơ mà đây lại là Trưởng lão Thập Lục Tháp….lão không muốn nể mặt cũng phải nể, tuy thật sự tức giận nhưng lão chỉ có thể nói quanh co nhắc nhở gã một chút.
“Được rồi lão già, đối thủ của ta đâu?” Đúng lúc này Long thân hình quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh lão giả trọng tài, hắn ngáp ngáp vài cái rồi lên tiếng hỏi xem bộ rất thiếu kiên nhẫn.