“Chủ nhân………cái này là trước đây sư phụ lão nô có chỉ điểm qua, như người biết người luyện võ cho dù có khắc khổ cố gắng đến mấy đi chăng nữa thì nội lực đến một thời điểm nào đó cũng sẽ không thể tịnh tiến hơn được nữa do cơ thể không thể nào chịu đựng nổi……..theo sư phụ lão nô thì đó gọi là ‘giới hạn phàm nhân’…….bất cứ kẻ nào thân thể do tự nhiên tạo thành đều có giới hạn này, mà một khi đột phá giới hạn này biểu thị cho kẻ đó đã thoát khỏi phạm trù võ giả bình thường…….bọn họ được giới cao tầng trong võ lâm gọi là Cường Giả, thành Cường Giả sẽ không bị tự nhiên ảnh hưởng……..sinh, lão, bệnh, tử bốn chữ không còn trói buộc được họ như trước nữa………mà nói về năng lực của Cường Giả thì Vực – chính là năng lực đặc trưng của họ”
“Cường Già? Vậy Bất Tử Lão Nhân chính là?” Long trầm mặc.
“Lão chính là Cường Giả!” Hồng Túy Hoa quả quyết.
“Còn Độc Cô Cầu Bại?” Long hỏi.
“Lão nô không biết nhưng có thể khẳng định nếu là Cường Giả thì hắn cũng đã đạt đến Cường Giả cấp cao nhất hoặc thậm chí là cao hơn nữa!” Hồng Túy Hoa suy đoán.
“Cường Giả cấp cao nhất? Ý ngươi là Cường giả có chia ra cấp bậc?”
“Đương nhiên rồi thưa chủ nhân……..Cường Giả phân chia cấp bậc theo Vực……..Vực càng mạnh thì Cường Giả cấp bậc càng cao! Như Vực của chủ nhân là khoảng một trăm mét, có thể được xác định là Cường Giả cấp hai.” Hồng Tuy Hoa nói.
“Nhị cấp? Có bao nhiêu cấp bậc?” Long tò mò.
“Mười ba cấp tổng cộng, Cường Giả nhất cấp có Vực khoảng năm mươi mét, mỗi cấp Cương Giả lại tăng lên gấp đôi!” Hồng Túy Hoa nói.
“Có bao nhiêu Cường Giả?” Long nghi vấn.
“Ít……..Cực ít kẻ có thể đạt được Cường Giả, đa số là những lão quái vật của các đại gia tộc cùng môn phái, chỉ khi nào có việc nguy cấp thì loại mặt hàng này mới xuất đầu lộ diện.” Hồng Túy Hoa cười.
“Ta đã tận mắt chứng kiến vài lão quái vật ra tay nhưng chưa hề cảm nhận được Vực! Tại sao lại thế ?” Long nghĩ lại mình đã chứng kiến vài lão quái vật trong đó có Bất Tử Lão Nhân ra tay vài lần cơ mà chưa bao giờ cảm thụ được Vực của lão.
“Hắc ! Cái này chủ nhân không biết, Vực chính là dùng nội khí mạnh mẽ của bản thân khống chế một vùng không gian vì thế tiêu hoa một lượng nội lực khổng lồ, chính vì thế không lão quái nào lại tùy tiện sử dụng Vực vì cái được bù không nổi cái mất đi thì rất có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục nha, các thế lực luôn cành cựa lẫn nhau từng chút một…….chỉ cần đối phương sẩy chân một cái thì sẵn sàng bỏ đá xuống giếng.” Hồng Túy Hoa nói.
“Cường Giả! Thú vị, hahaha!” Hiểu chuyện, Long ngửa đầu cuồng tiếu, Bất Tử Lão Nhân…..Độc Cô Cầu Bại…….lão tử lại đến gần hơn với các ngươi một bước rồi.
“Phốc!” Thu lại tử khí trong không gian, Long phẩy tay ra ra hiệu đuổi mọi người đi……….hắn bất đầu trọng tổ thân thể.
…………
“Ù…….ù………ù……..” Tử khí bạo liệt tạo thành một lốc xoáy đen ngòm quanh khung xương của Long, chỉ ít giây sau, trong lồng ngực hắn………tử khí đột ngột ùa vào rồi cô đọng lại hình thái trái tim.
“Tim!” Long thì thào, tử khí cô đọng thành hình thái trái tim hắn.
“Gan!” Tử khí cô đọng thành là gan của hắn.
“Phổi……..”…..
Hình thành xong lục phủ ngũ tạng, toàn bộ tử khí còn ở bên ngoài Long ào ào xâm nhập vào cơ thể hắn tạo nên thịt và da……..chỉ ít phút sau, một nam nhân uy vũ thân hình tuyệt đối cân xứng vô cùng hiện ra…….hắn có chín phần giống với trước đây chỉ là cao to hơn và…….nguy hiểm hơn……..chỉ một cử động nhỏ của hắn cũng khiến lớp đất đá dưới chân không chịu nổi mà lắc lư theo, đây cũng là do hắn chưa hoàn toàn làm quen khống chế năng lượng trong cơ thể.
Sau vài hơi thở, Long một lần nữa cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình khiến hắn an tâm nhưng cũng vào chính lúc này dị biến phát sinh.
“Oanh!”
Ngay trước mặt Long, một tia sáng lóe lên……….hắn hai mắt trừng trừng nhìn vào giọt chất lỏng màu vàng vừa xuất hiện, nó mặc kệ tử khí bạo liệt xung quanh hắn mà cứ thế xuất hiện đương trường một cách bá đạo…………… nó chính là Long Chi Huyết ban đầu hắn hấp thu.
“Oanh!”
Không cần xin xỏ, không cần cầu khẩn…….Long Chi Huyết sát nhập vào nội thể Long, dung nhập vào khiến toàn bộ nội phủ hắn lại trở lại màu vàng óng ánh, làn da hắn lại nhiều thêm một lớp vảy………Long vẻ mặt bất đắc dĩ, vị đại gia này cũng quá bá đạo đi thôi.
………..
Một tuần sau……..
Hợp Hoan Phái ngoại môn mở cửa trở lại nhưng cánh cửa nội môn vẫn giới nghiêm toàn phần…….ngồi trên ghế chưởng môn nhân ở chính điện lúc này là Hồng Thanh Sương đang cùng hai vị lão tổ cùng các trưởng bối và các vị trưởng lão bàn bạc một số chuyện trong môn phái…….về phần Long…….sau khi trở thành Cường Giả hắn một mực giam minh trong một căn phòng ở phía sau để hoàn toàn nắm rõ cảnh giới mới.
“Chưởng môn………chưởng môn…….” Đột nhiên trong lúc đang bàn bạc công chuyện, Hồng Thanh Sương nhiu mày vì tiếng la thất thanh của một nữ đệ tử đang hướng chính điện chạy tới.
Ít giây sau, một nữ tử xuất hiện ngay cửa chính điện hướng Hồng Thanh Sương.
“Chưởng môn! Chưởng môn! Thanh Nhi……..Thanh Nhi…….nàng…….nàng…….” Nữ đệ tử vừa chạy vừa khóc, mặt mày trắng bệch như vừa gặp phải chuyện gì kinh khủng.
“Tuân Dao! Bình tĩnh lại!” Là một chưởng môn nhân, không có Long ở đây Hồng Thành Sương vẻ mặt nghiêm nghị quát, khí thế mạnh mẽ toát ra làm nữ đệ tử tên Tuân Dao đang hốt hoảng lấy lại được vài phần thanh tỉnh, nàng ngẩn người nhớ ra mình đang ở chỗ nào vội quỳ xuống.
“Chuyện gì?” Hồng Thanh Sương hỏi.
“Chưởng môn! Là Thanh Nhi………nàng……….nàng chết rồi……..” Tuân Dao hai mắt đẫm lệ nói năng đứt quãng.
“Nói rõ?” Hồng Thanh Sương hàng lông mày nhăn lại hỏi, Thanh Nhi và Tuân Dao này đều được tính là đệ tử tinh anh trong nội môn, đâu thể nói chết là chết được.
“Là……..là……..cấm địa……..” Tuân Dao lắp bắp, cả người run lẩy bẩy.
“Hít……………”
Toàn bộ nữ nhân trong chính điện nghe thấy đều hít lên một hơi lạnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuân Dao.
“Nói một lần từ đầu đến cuối chuyện gì xảy ra!” Hồng Thanh Sương lạnh giọng tra hỏi.
Dưới lời kể của Tuân Dao, hôm qua là ngày mà nàng cùng Thanh Nhi được phân công đi tuần quanh cửa vào Cấm địa ở phía sau núi, theo lệ hai nàng chia nhau ra hai ngả rồi hẹn sáng sớm gặp lại nhau rồi trở về nhưng sáng nay Tuân Dao lại không thấy Thanh Nhi tới điểm hẹn………đợi mãi nên nàng sốt ruột đi ngược lại kiếm đồng bạn…….càng tiến vào sâu nàng lại càng có cảm giác ớn lạnh……..đến khi nhìn thấy Thanh Nhi lúc này chỉ còn là một thi thể lạnh tanh nàng hoảng sợ tột độ chạy một hơi về.
“Sư phụ, sư bá……..chúng ta đi xem thế nào!” Hồng Thanh Sương sau một hồi suy tính nói với hai lão bà đứng cạnh.
“Cấm địa? Là chuyện gì?” Đúng lúc này, trong chính điện một bóng đen xuất hiện……….hắn kéo theo một cái không khí lạnh lẽo đên làm ai nấy thân hình cũng phải run khẽ lên……..là Long, hắn xuất quan sau một tuần làm quen với cảnh giới hiện tại.
“Một đệ tử chết ở cửa Cấm địa! Nô gia đang định đi xem, không biết ý tứ chủ nhân thế nào?” Hồng Thanh Sương thấy Long xuất hiện vội hỏi ý kiến.
“Cấm địa? Là nơi nào?” Long tò mò hỏi.
“Là một nơi đã tồn tại rất lâu trước cả khi tổ sư gia thành lập môn phái, nghe nói chính tổ sư gia đã tiến vào sau khi trở về đã ban hành cấm lệnh không cho ai tiến vào!” Hồng Kim Vạn nói.
“Thú vị! Đi!” Long nheo mắt suy nghĩ chốc lát rồi thân hình lóe lên biến mất, theo sau hắn là hai lão bà bà và Hồng Thanh Sương.
Nửa tiếng sau…………
Trước một thi thể nữ tử là bốn bóng hình.
“Xem ra trước khí chết Thanh Nhi đã rất hoảng sợ!” Hồng Thanh Sương đau lòng khi chứng kiến thảm trạng của nữ đệ tử, gương mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng lồi ra như biểu hiện trước khi chết nàng đã hoảng sợ đến nhường nào.
“Hừm!” Nhìn chằm chằm thi thể, Long nhíu mày vì hắn cảm nhận được một thứ……..một thứ khá quen thuộc từ thi thể nữ tử.
“Phốc!”
Nghĩ ngợi chốc lát, bàn tay Long xòe ra chụp vào thi thể Thanh Nhi trong ánh mắt ngạc nhiên của ba nữ nhân bên cạnh, đến khi từ trong thi thể nữ tử……..một sợi khí đen kịt bay ra rồi nằm gọn trong lòng bàn tay Long thì cả ba sắc mặt biến đổi………là tử khí.
“Chủ nhân!” Hồng Thanh Sương nghi vấn hỏi, chẳng lẽ là do hắn làm?
“Không phải ta! Ta là lần đầu tiên tới nơi này, sợi tử khí này cũng không phải là của ta!” Long trầm mặc, sợi tử khí trong tay hắn chính xác không phải của hắn vì nó yếu ớt hơn và ở nó một ‘mùi vị’ xa lạ.
Nghe được câu trả lời, Hồng Thanh Sương cùng hai lão bà bà thở dài một hơi……….nếu hắn làm thì quả thật quá nguy cấp cho Hợp Hoan Phái rồi, vị Cường Giả này vừa có sở thích dâʍ ɭσạи vừa thích gϊếŧ người mua vui thì hỏng bét.
“Thanh Sương! Nơi này đã có tình huống đệ tử chết như thế này lần nào chưa?” Đột nhiên Long lên tiếng.
“Chưa nha! Nô gia nhớ là từ khi lên làm Chưởng môn chưa hề có chuyện này? Sư Phụ, còn người thì sao?” Hồng Thanh Sương trả lời quả quyết rồi quay sang Hồng Túy Hoa nghi vấn.
“Ta……..”
“Con chuột nhắt ở đâu tới quấy phá!” Hồng Tuy Hoa chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng gầm của Long làm giật mình, bà và Hồng Kinh Vạn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bóng hình Long bên cạnh đã tiêu thất tử lúc nào không hay.
……..Trong rừng……..
“Ra đây!” Tay Long biến thành trảo đánh về phía một gốc cây cổ thụ to……..tử khí bạo liệt xé toang không gian tạo thành một tàn ảnh tối tăm cắt ngang qua thân cây.
“Oanh!”
“Vù………vù”