"Thật hết đau?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên tâm tư trêu chọc, cố ý dùng ngón tay chọt chọt gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Hết rồi..." Cảnh Tiểu Lang nghẹn ngào một tiếng,
"Sau này chị sẽ thường xuyên cắt móng tay."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình,
"Thật ra không cần..."
Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng liếc trộm Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Hửm?" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng giọng tò mò hỏi,
"Tiểu Lang đều đúng hạn cắt móng tay..."
Cảnh Tiểu Lang cọ đầu nhỏ vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, nhỏ giọng lầm bầm.
"Hay cho vật nhỏ có lòng gì hả!" Ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ quẹt lên gò má cô.
"Ô ô chị Trấp Thủy không muốn để Tiểu Lang ăn sao?"
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang lộ ra ai oán.
"Không chọc em."
"Chị liền cung kính đợi đại giá, đợi Tiểu Lang Lang tới ăn chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn ung dung nhìn cô.
"Có điều bây giờ phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ thở dài, sau khi tỉnh lại cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, rất buồn ngủ.
"Dạ, Tiểu Lang sẽ ngủ với chị Trấp Thủy."
Nạp Lan Chỉ Thủy kéo chăn, cả hai nằm xuống, cô một tay ôm Cảnh Tiểu Lang. Cả hai nằm sát bên nhau ngủ, chỉ chốc lát sau Nạp Lan Chỉ Thủy liền ngủ.
Cảnh Tiểu Lang lắng nghe tiếng cô thở,
"Chị Trấp Thủy, cả đời Tiểu Lang sẽ luôn canh giữ bên cạnh chị, bất luận là hình dạng nào."
Cảnh Tiểu Lang ngắm nhìn dung nhan ngủ của Nạp Lan Chỉ Thủy, nhẹ nhàng nói.
Đến ngày thứ hai, Nạp lan Chỉ Thủy mới khôi phục một chút tinh thần. Lúc cô thức dậy, Cảnh Tiểu Lang còn đang ngủ. Vì để không đánh thức cô bé, cô cố ý rón rén xuống giường.
Trong ký ức, cô nhớ cuối cùng hình như là Giản Niên đã cứu cô. Nhưng cô làm sao cũng không nhớ nổi Giản Niên đã làm cách nào, trong căn nhà lớn trống rỗng chỉ có mình cô, ngay cả người giúp việc cũng không thấy một ai.
Nạp Lan Chỉ Thủy đoán chừng các cô vẫn còn đang nghỉ, vì vậy quyết định trước làm một ít thức ăn. Cô với Giản Niên dù trong tối xem như là tình địch, nhưng Giản Niên đã cứu cô một lần là sự thật, ân tình này Nạp Lan Chỉ Thủy nhất định sẽ trả.
"Bình phục lại cũng không tồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy đang bận rộn trong phòng bếp, thì giọng Giản Niên vang lên sau lưng.
"Chuyện ngày hôm qua cảm ơn cô." Nạp Lan Chỉ Thủy trịnh trọng nói,
"Tôi là vì Tiểu Lang Lang."
"Tôi nợ cô một lần." Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục nói,
"Không cần." Giản Niên cố ý xoay mặt đi,
"Tôi sợ thân thể Tiểu Lang Lang không chịu nổi, mới ra tay giúp cô."
Thời điểm Giản Niên nói những lời này dường như có chút tức giận, Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt,
"Vì Tiểu Lang, tôi cũng phải nói lời cảm ơn với cô."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô xong chưa!" Giản Niên nặng nề gõ lên mặt bàn,
"Tôi làm tất cả chẳng qua chỉ hy vọng Tiểu Lang Lang vui vẻ. Nếu cô không thể bảo vệ tốt cho chị ấy, vẫn là vừa hay nhân dịp này sớm rời khỏi chị ấy đi."
"Tôi yêu Cảnh Tiểu Lang."
Tầm mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nhìn chằm chằm Giản Niên,
"Yêu? Ha!"
"Hôm qua nếu không phải cô đi theo Lâm Quốc Đống, Tiểu Lang Lang cũng sẽ không bị người ta ức hiếp ngã xuống nước."
"Biết rõ Lâm Quốc Đống dụng ý không thể dò, cô còn sơ ý, kết quả bị trúng kế hắn lại để Tiểu Lang Lang tới làm thuốc giải!"
"Nạp Lan Chỉ Thủy, hết thảy những chuyện cô làm chẳng phải đều là gây tổn thương cho chị ấy?" Giản Niên chất vấn,
"Cô nói Tiểu Lang Lang bị người ta ức hiếp ngã xuống nước?!"
Vẻ mặt Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ biến, thật ra Giản Niên cũng hiểu tất cả mọi chuyện đều không thể do Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng đáy lòng cô chính là tức giận, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ là một người bình thường, dựa vào cái gì làm chỗ dựa che chắn cho Cảnh Tiểu Lang, dựa vào cái gì Tiểu Lang Lang vì cô ta mà hy sinh tất cả. Dù cách suy nghĩ như vậy rất nhỏ mọn, nhưng trước mặt tình cảm, lý trí Giản Niên cơ bản vẫn tan vỡ.
Xem như hôm nay cô thuyết phục bản thân độ lượng tiếp nhận việc các cô ấy ở bên nhau, nhưng chỉ duy việc liên quan tới Cảnh Tiểu Lang bị tổn thương, là thần kinh cô sẽ lại căng thẳng.
"Chuyện này là lỗi của tôi." Nạp Lan Chỉ Thủy nắm chặt quả đấm, cúi đầu nói.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô có hiểu không!"
"Cái tôi muốn không phải lời xin lỗi sáo rỗng của cô!"
"Tôi chỉ cần Cảnh Tiểu Lang được tốt!"
Yên lặng một chốc, bầu không khí khẩn trương giữa cả hai tràn ngập gian bếp, giằng co không ngừng.
Trứng luộc trong nồi sớm đã cháy, nhưng cả hai vẫn yên lặng bất động.
"Mùi gì vậy?" Nguyệt ngửi một chút,
"Ối!" Cô sợ hãi kêu lên, chỉ về cái nồi.
Nạp Lan Chỉ Thủy chậm rãi hồi thần, nhanh chóng đổ trứng trong nồi ra.
"Mới sáng sớm, hai người cũng không thể thôi một chút sao?"
"Bằng không lại đánh thức Tiểu Lang Lang?" Nguyệt nhướng mi nhìn cả hai.
"Tôi không có khẩu vị, ra ngoài một chút." Giản Niên cầm áo khoác tới cửa chính.
"Tôi nấu lại."
Nạp Lan Chỉ Thủy nói nhỏ một câu, xoay người tiếp tục bận bịu.
"Giản Niên chẳng qua chỉ quá quan tâm đến Cảnh Tiểu Lang thôi." Nguyệt ngồi trước bàn ăn, không có chút để ý nói.
"Vậy tại sao cô ta không nói với Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy ném cái nồi đi, đã chẳng còn tâm tình.
"Haha!"
"Nạp Lan, cô cho rằng cô ấy chưa từng thử sao?"
Nguyệt từ trên bàn cầm lấy bánh mì, xé một miếng cho vào miệng.
"Lời này có ý gì?" Chân mày Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu chặt,
"Trong lòng con sói ngu ngốc đó từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình cô, đây là điều đã định trước."
"Cô có phải có chuyện gạt tôi?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi vào trước mặt cô,
"Nạp Lan, thật tốt quý trọng mọi người bên cạnh." Nguyệt chẳng qua thản nhiên nói,
"Thật ra tôi luôn hoài nghi, tôi và cô gặp nhau sớm đã nằm trong dự liệu của cô." Nạp Lan Chỉ Thủy men theo ánh mắt Nguyệt,
"Giờ này Tiểu Lang Lang hẳn đã thức dậy." Nguyệt gãi đầu, nhìn căn phòng trên lầu một.
"Cô không muốn nói tôi sẽ không ép cô, bởi vì tôi biết cô là đang giúp đỡ tôi."
Quả nhiên, Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy, nhấc chân muốn đi lên lầu một.
"Nạp Lan, cô dựa vào gì mà cho rằng như vậy?" Nguyệt hỏi một câu,
"Trực giác."
"Nói đến thật buồn cười, tôi luôn có cảm giác hình như cô từng có quen biết với tôi."
"Thôi được, từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị một giấc mơ kỳ dị làm cho khốn khổ."
"Có lẽ chúng ta đã biết nhau từ kiếp trước." Nạp Lan Chỉ Thủy giống như đang lẩm bẩm.
Nhìn theo bóng lưng cô, Nguyệt hơi kéo cong khóe miệng.
"Vật nhỏ, em dậy rồi?"
Đứng ở cửa, Nạp Lan Chỉ Thủy trông thấy tiểu tử đang xoa mắt lim dim buồn ngủ.
"Dạ chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang ngồi trên giường giang hai tay, tỏ ý ôm một cái.
Nạp Lan Chỉ Thủy đi tới vài bước, kéo cô vào lòng, hôn trán cô một cái.
"Đói bụng chưa?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhéo mũi cô, cưng chiều cười nói.
"Vẫn tạm."
So với ăn cơm, bây giờ Cảnh Tiểu Lang có vẻ càng thích ỷ lại trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy hơn.
"Mới sáng sớm vật nhỏ đã liền sờ mó ngực chị rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy cầm móng vuốt sói của cô, đặt bên mép hôn hôn.
"Nơi này của chị Trấp Thủy thật mềm mại."
Cảnh Tiểu Lang rầm rì, cái đầu nhỏ càng dùng sức cọ vào ngực cô hơn.
"Heo lười nhỏ mau dậy rời giường ăn điểm tâm." Nạp Lan Chỉ Thủy nắm bả vai cô, cùng cô kéo ra khoảng cách.
"Ô ô ô Tiểu Lang muốn cọ cọ!"
Cảnh Tiểu Lang vẫn còn trong trạng thái mộng du, chỉ muốn vùi trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục ngủ.
"Vật nhỏ coi chừng chị cắn em nghe."
Đối với Cảnh Tiểu Lang làm nũng, Nạp Lan Chỉ Thủy rất hưởng thụ.
Cô há miệng, hung hăng cắn lên mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô!" Cảnh Tiểu Lang bị đau, rốt cuộc thanh tỉnh.
"Chị Trấp Thủy, chị làm chi cắn em!" Cảnh Tiểu Lang xoa xoa gò má, ủy khuất chớp mắt.
"Ai kêu em ỷ lại giường!" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô ngồi vào bắp đùi mình, tựa vào trên cổ cô.
"Chị Trấp Thủy, thân thể chị còn khó chịu chỗ nào không?" Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn vào mắt cô,
"Đã không còn gì đáng ngại, đây thế nhưng may nhờ có Tiểu Lang Lang của chị." Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu cười nói.
"Tiểu Lang Lang thật sự là "liều thuốc giải" tốt nhất trên đời!"
Nạp Lan Chỉ Thủy gặm cổ của cô, không kềm được lại gieo một cái ô mai lên đó.
"Ui da! Chị Trấp Thủy, lại cắn em rồi! Đau quá à!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, lại bị Nạp Lan Chỉ Thủy vững vàng ôm lấy.
"Suỵt đừng lộn xộn chị đang đóng dấu cho Tiểu Lang Lang mà."
"Dấu?" Cảnh Tiểu Lang ngây thơ hỏi,
"Ừm, khắc lên con dấu của riêng chị." Nạp Lan Chỉ Thủy hài lòng nhìn kiệt tác của mình, trên chiếc cổ trắng nõn nổi lên một khối dấu hồng hồng. Nạp Lan Chỉ Thủy dùng ngón tay lặp đi lặp lại vuốt ve, chọc Cảnh Tiểu Lang một trận run run.
"Hihihi! Chị Trấp Thủy, nhột quá!"
"Khắc lên dấu, Tiểu Lang đời này đều là người của chị." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nói.
Đời này đều là người của ta!
"Ô ô!" Cảnh Tiểu Lang bỗng dưng ôm lấy đầu, thống khổ rên rỉ một tiếng.
"Tiểu Lang, em sao vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương hỏi,
"Đầu thật đau... chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang vẫn ôm đầu,
"Tiểu Lang, Tiểu Lang!"
"Nhìn chị!"
Lòng Nạp Lan Chỉ Thủy như lửa đốt, lập tức chỉ đành ôm chặt lấy cô.
Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy trong đầu giống như bị vô số dòng điện chạy qua, theo tới chính là vô số hình ảnh hỗn loạn.
"A!!!!!!!" Cảnh Tiểu Lang ngã ngồi ra đất, lăn lộn.
"Tiểu Lang!!!" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy thân thể run rẩy không ngừng của cô,
"Ta phải giết ngươi..."
Trong chớp mắt, vẻ mặt Cảnh Tiểu Lang kịch biến, giống như biến thành người khác, sắc mặt dữ tợn. Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn ra, đó là một Cảnh Tiểu Lang cô chưa bao giờ trông thấy,
"Giết ngươi!!!!"
"Đồ lường gạt!!!"
"Đồ lường gạt!!!"
Hai tay Cảnh Tiểu Lang nắm chặt không ngừng đấm lên đất,
"Đừng như vậy!!!"
Nạp Lan Chỉ Thủy sắp điên rồi, ngay trước mắt lại không thể làm được gì, cô chỉ có thể ôm lấy thân thể Cảnh Tiểu Lang, phòng ngừa cô ấy lại làm ra hành động quá khích.
"Cô ấy?!"
Nguyệt ở dưới lầu kinh động, phát giác khác thường. Lúc cô mở cửa, nhìn thấy Cảnh Tiểu Lang lúc đó, liền sợ hết hồn.
"Mau dùng máu của cô!" Nguyệt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy nói,
"Máu?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn bốn phía, nhanh chóng mở ngăn kéo tủ đầu giường, tìm được cây kéo bên trong.
Không chút suy nghĩ, cô dùng cây kéo làm rách bàn tay, máu tươi chậm rãi chảy thành dòng theo lòng bàn tay, dần dần rơi vào miệng Cảnh Tiểu Lang.
Nếm thấy mùi máu riêng biệt Cảnh Tiểu Lang dần dần yên tĩnh lại, hai mắt cô trợn to, thất thần nhìn về trước.
Nạp Lan Chỉ Thủy thở phào nhẹ nhõm, cũng không cầm máu, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Tiểu Lang, rất sợ cô lại phát điên.
"Hết thảy những thứ này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"
Nạp Lan Chỉ Thủy đưa mắt về phía Nguyệt, Nguyệt không nói gì, ngược lại xoay người rời đi.