"Hôm nay con không đến xưởng à?"
Bà Lâm Trúc Linh dùng thanh lăn xanh ngọc lăn nhẹ lên xuống trên mặt mình, đôi mắt khép hờ hỏi Ninh Trúc Nhi.
Ninh Trúc Nhi đứng sau lưng xoa bóp vai cho mẫu thân, im lặng rất lâu cũng không trả lời. Nàng không phải biết nói gì, cũng không dám nói gì.
"Sao vậy? Sao không trả lời ta?"
Bà Lâm Trúc Linh hé mở đôi mắt, nhìn sang Tiểu Ái đứng bên cạnh, thăm dò.
"Tiểu thư..." Tiểu Ái lúng túng không biết nói thế nào, hết nhìn phu nhân rồi nhìn sang Ninh Trúc Nhi.
"Hôm nay con hơi mệt."
Ninh Trúc Nhi lên tiếng, nàng không muốn nhắc đến việc nàng và Dương Nhã Yên gặp ông Tần hôm qua.
Bà Lâm Trúc Linh lại nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được con gái xoa bóp hai vai.
"Con bé họ Dương làm gì khiến con không vui à?"
Ninh Trúc Nhi lại câm như hến, bà Lâm Trúc Linh không quay người ra sau nên không biết nàng đang bày ra vẻ mặt gì. Bà nói tiếp, "Nó bây giờ đang cai quản cả xưởng dệt lẫn vườn nuôi tằm, có lên mặt với con cũng không có gì lạ. Cứ để mặc cho nó hóng hách đi."
Ninh Trúc Nhi muốn nói mọi việc không phải như vậy, nhưng bà Lâm Trúc Linh lại lên tiếng trước, không để nàng kịp mở miệng, "Dù sao phụ thân con bắt nó phải chỉ dạy cho con việc ở xưởng, nó cũng không thể không làm. Chuyện quan trọng bây giờ là con phải thật cố gắng. Đi theo nó, học được bao nhiêu thì học."
Tiểu Ái bên cạnh lên tiếng giúp Ninh Trúc Nhi, "Tiểu thư rất cố gắng đó thưa phu nhân. Hai tháng nay tiểu thư đến xưởng không xót ngày nào, buổi tối còn xem sổ sách đến khuya."
Bà Lâm Trúc Linh gật nhẹ đầu vài cái, vẻ mặt hài lòng.
"Con cũng phải thường xuyên có mặt ở xưởng, để cho đám nhân công không nhầm lẫn ai mới là chủ nhân thực sự. Hiểu không?"
"Dạ." Ninh Trúc Nhi nhỏ giọng đáp.
Hai tháng học tập ở xưởng, hầu như là Ninh Trúc Nhi chỉ theo sau Dương Nhã Yên đi kiểm tra các khâu sản xuất vải. Ngày nào cũng vậy, buổi sáng nàng cùng Dương Nhã Yên đến xưởng dệt, buổi tối về xem lại sổ sách, lâu lâu lại đi gặp các đối tác giao thương. Các sổ sách mà Dương Nhã Yên giao cho nàng xem đều được ghi chú cẩn thận bên trong, đọc rất dễ hiểu. "Chỗ nào không hiểu thì đến hỏi ta." Dương Nhã Yên nói thế, nhưng Ninh Trúc Nhi chưa một lần làm vậy.
"Hiện tại con hãy cứ mặc kệ thái độ của nó. Cố gắng học tập là được rồi."
Ý nghĩa thật sự mà bà Lâm Trúc Linh muốn nói chính là bảo Ninh Trúc Nhi hãy gạt đi cái tôi, đừng để ý đến thái độ của Dương Nhã Yên làm gì, chỉ cần quan tâm đến đại cục thôi. Ninh Trúc Nhi đương nhiên hiểu rõ, nàng lại đáp, "Dạ, con biết rồi."
"Ừm, biết rồi thì tốt. Chiều nay đến xưởng như bình thường đi."
"Dạ."
Chiều nay không biết phải dùng bộ dạng gì để đến gặp Dương Nhã Yên đây, hôm qua Ninh Trúc Nhi đã nói ra những lời như thế.
Tất cả là do Dương Nhã Yên không thèm hỏi ý kiến của nàng nhiều lần mà tự ý quyết định các việc trong xưởng nên nàng mới nổi giận. Nghĩ vậy, Ninh Trúc Nhi cảm thấy tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.
Sau bữa trưa Ninh Trúc Nhi đến xưởng dệt tìm Dương Nhã Yên. Từ khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân và nàng cũng không dùng cơm với Dương Nhã Yên nữa.
Nhìn thấy Ninh Trúc Nhi đi vào, Mặc Tâm liền từ xa chạy đến chỗ nàng cúi chào, nói, "Nhị tiểu thư mới đến. Sáng nay đại tiểu thư chờ mãi mà không thấy cứ tưởng người đến xưởng trước rồi. Tới xưởng cũng lại không thấy người, đại tiểu thư hỏi nhưng nô tì không biết trả lời làm sao."
Bình thường ở nhà muốn báo với Dương Nhã Yên chuyện gì, Ninh Trúc Nhi đều để Tiểu Ái đi nói với Mặc Tâm nhờ nàng ta truyền lời lại cho Dương Nhã Yên.
Mặc Tâm nhớ đến thái độ không vui của Ninh Trúc Nhi lúc nàng theo lời Dương Nhã Yên đến gọi nàng ta dùng cơm ngày hôm qua, nên lúc này Mặc Tâm cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, nói hơi cao giọng, thái độ cũng hoà nhã hơn mọi ngày.
"Tiểu thư ngươi đâu?" Ninh Trúc Nhi đưa mắt tìm kiếm bóng dáng người kia.
"Đại tiểu thư vẫn còn đang kiểm tra lô hàng chuẩn bị xuất đi chiều nay. Nhị tiểu thư ở đây chờ một lát để nô tì đi báo với đại tiểu thư."
"Không cần, để ta tự đi vào."
"Vậy nô tì xin phép."
Nói rồi Mặc Tâm nhanh chóng quay người bước đi, có vẻ đang bận rộn việc gì đó. Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái cũng chậm rãi đi đến chỗ Dương Nhã Yên.
Dương Nhã Yên hơi cúi người, ánh mắt trầm tĩnh nhìn các khúc vải lụa trên bàn, dùng tay kiểm tra chất lượng. Ánh mắt nàng ta rất chăm chú, không để ý Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái đang đến gần. Hai người họ nhìn thấy Dương Nhã Yên nghiêm túc như vậy cũng không ai lên tiếng, sợ rằng ảnh hưởng đến nàng ta.
Khoé miệng Dương Nhã Yên đột nhiên cong lên, vẻ mặt vô cùng hài lòng, "Tốt, cho xuất lô này đi."
Ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái ở trước mặt, Dương Nhã Yên hơi bất ngờ sau đó thật nhanh lấy lại vẻ mặt bình thường, nàng cười hỏi, "Sao hôm nay đến trễ vậy?"
"Sáng nay ta hơi mệt trong người nên không đến."
"Nếu mệt thì cứ nghỉ ở nhà khi nào khoẻ hẳn rồi đến cũng không sao."
Ninh Trúc Nhi nhỏ giọng, "Bây giờ ta đã khoẻ rồi." Ở trong bụng nàng cầu trời khấn Phật mong là Dương Nhã Yên sẽ không nhắc gì đến chuyện hôm qua. Nếu không, nàng sẽ rất khó xử không biết phải phản ứng thế nào, đáp lại làm sao.
"Chờ ta một lát."
Dương Nhã Yên nói với Ninh Trúc Nhi xong rồi quay sang nhìn một nhân công đứng cách họ không xa, quắc tay một cái. Người nhân công đến gần bọn họ, Dương Nhã Yên dặn dò người đó một số chuyện liên quan đến lô vải dệt chuẩn bị xuất đi.
Thật may là sau đó Dương Nhã Yên cũng không nhắc gì đến chuyện hôm qua. Ninh Trúc Nhi thầm cảm tạ trời đất.
A Đạt, một nô tài làm việc trong xưởng đi đến chỗ ba người họ đang đứng, chào hỏi một lượt rồi nói với Dương Nhã Yên, "Mời đại tiểu thư dùng cơm, chúng nô tài đã hâm nóng thức ăn rồi, người dùng nhanh để không đồ ăn lại nguội."
"Ngươi ăn cơm chưa? Cùng ăn với ta."
Dương Nhã Yên nhìn Ninh Trúc Nhi nói rồi lại chợt nhận ra bây giờ đã là giữa giờ Mùi, Ninh Trúc Nhi chắc hẳn đã dùng cơm ở nhà rồi.
"A, đã trễ như vậy rồi sao? Ngươi hẳn là đã ăn rồi nhỉ?"
"Chưa, ta chưa ăn."
Tiểu Ái hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Trúc Nhi, tiểu thư lúc trưa đã dùng cơm với phu nhân, tuy ăn rất ít nhưng cũng là đã ăn rồi mà.
Bình thường Ninh Trúc Nhi sẽ ở xưởng từ sáng, đến giờ cơm trưa sẽ về nhà dùng cơm với mẫu thân. Sau đó đến đầu giờ Thân mới trở lại xưởng xem một chút. Nàng không biết Dương Nhã Yên ăn uống giờ giấc thế nào, cũng không nghĩ nàng ta làm việc đến nổi quên cả ăn như vậy.
Dương Nhã Yên ăn cơm rất chậm rãi từ tốn, khi ăn cũng không nói chuyện. Ninh Trúc Nhi ngồi đối diện nàng ta cũng im lặng theo, gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng. Nàng không có cảm giác thèm ăn, cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói dối là chưa ăn.
"Hôm nay vừa xuất đi một lô hàng lớn, hiện tại trong xưởng cũng không có việc gì để làm. Sắp tới cần sản xuất các loại vải mới, ta nghĩ sẽ đến trấn Thanh Hoa kiểm tra vườn tằm một chút."
Dương Nhã Yên nói sau khi dùng xong bữa.
Ninh Trúc Nhi từ khi đến xưởng dệt học hỏi cũng chưa từng đi đến thăm vườn nuôi tằm. Bây giờ nghe Dương Nhã Yên nhắc đến, hai mắt Ninh Trúc Nhi sáng lên.
"Bao giờ ngươi đi? Ta... có cần phải đến đó không?"
Thấy trong ánh mắt Ninh Trúc Nhi thể hiện rõ sự mong chờ, Dương Nhã Yên không khỏi mỉm cười, nàng nói, "Nếu như ngươi muốn, đến đó học hỏi một chút cũng tốt."
Ninh Trúc Nhi vui mừng khôn xiết nhưng vẫn hạ tông giọng, che đậy sự vui sướng trong lòng, "Được. Khi nào đi, để ta chuẩn bị?"
"Ngày kia."
"Được." Ninh Trúc Nhi hạ mi mắt, khẽ gật đầu.
"Bây giờ trong xưởng cũng không còn việc gì nữa, ngươi có muốn uống trà không? Ta biết một quán trà rất nổi tiếng."
Nghe lời đề nghị của Dương Nhã Yên, cảm thấy nếu bây giờ từ chối sẽ rất kỳ cục, Ninh Trúc Nhi gật đầu đồng ý.
Đứng trước quán trà, Ninh Trúc Nhi hơi bất ngờ, nhìn sang Dương Nhã Yên hỏi, "Ngươi đặt bàn trước rồi à?"
Dương Nhã Yên chỉ đáp lại "không có" sau đó bước vào trong, Ninh Trúc Nhi cũng bước vào theo.
Bạch Ngọc Lan là một quán trà lâu đời có tiếng ở trấn Vũ Giang, mọi người ở tầng lớp thượng lưu đều rất thích đến nơi này. Họ đến đây không chỉ bởi vì trà ở đây hảo hạn mà còn vì những tiếc mục múa đặc sắc của các vũ cơ của quán. Tuy rằng nổi tiếng như vậy nhưng ở đây không có quá nhiều bàn. Trong quán đặt những gian bàn nối nhau tạo thành một hình tròn lớn, chính giữa là một khoảng không gian rộng, các vũ cơ sẽ biểu diễn ở đó; giữa các gian bàn cũng được tách biệt nhau bằng những tấm bình phong cỡ lớn. Chính vì ít bàn và chỗ ngồi tách biệt như vậy nên tạo ra không gian khá riêng tư, mọi người đến đây ai cũng đều thích. Khách hàng nếu muốn đến mà có bàn ngồi ngay thì cần phải đặt trước.
Ninh Trúc Nhi là người trấn Vũ Giang nhưng cũng chưa bao giờ đặt được bàn ở đây.
Bọn họ được tiểu nhị dẫn đến ngồi vào bàn rồi mà Ninh Trúc Nhi vẫn không khỏi thắc mắc. Dương Nhã Yên là "khách xộp" ở đây sao?
"Lúc trước ta thường xuyên đến đây cùng phụ thân để gặp các đối tác nên bà chủ nhớ mặt, mỗi lần đến đều không cần phải đặt bàn trước."
Như nhìn ra được vẻ mặt đang thắc mắc của Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên nói.
Ninh Trúc Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ngồi đối diện Dương Nhã Yên như thế này cảm giác rất khác với lúc cùng ngồi ăn cơm, lúc ăn cơm Dương Nhã Yên không nói chuyện. Không hiểu vì sao lúc này Ninh Trúc Nhi cảm thấy hơi khẩn trương. Nàng chớp nhẹ mắt, thầm tức giận chính mình.
"Hồng trà ở đây rất thơm, ngươi thử đi."
Dương Nhã Yên đẩy ly trà tiểu nhị vừa rót đến gần Ninh Trúc Nhi.
"Thơm quá." Ninh Trúc Nhi cảm khái.
"Ngươi thấy không gian nơi đây thế nào?"
"Rất thoải mái, mùi trầm hương cũng dễ chịu."
"Thích không?"
Ninh Trúc Nhi nhẹ giọng, "Thích."
"Ở đây có các tiết mục múa hát rất hay, nhưng chỉ vào ban đêm mới có. Ban ngày quán chủ trương yên tĩnh, ban đêm thì náo nhiệt." Dương Nhã Yên nhấp một ngụm trà.
"Hình như... ngươi rất thích uống trà thì phải?"
Dương Nhã Yên nhìn Ninh Trúc Nhi một lúc mới mỉm cười đáp, "Rất thích."
Ngồi cùng Dương Nhã Yên uống trà thế này, Ninh Trúc Nhi cảm thấy thật kì quái, y như buổi tối nàng ở trong phòng nàng ta vậy.
"Nghe nói Ninh phu nhân là nghệ nhân trà đạo," Dương Nhã Yên lại nhấp một ngụm hồng trà, "Vậy chắc là ngươi cũng đã được học qua rồi?"
"Lúc nhỏ ta có học," Ninh Trúc Nhi nhẹ giọng, "Bây giờ không còn học nữa."
"Đã thành thạo rồi à?"
"Không có, chỉ là bây giờ ta có những sở thích khác."
Từ lúc Ninh Trúc Nhi mới mười một tuổi, bà Lâm Trúc Linh đã dạy trà đạo cho nàng. Có một khoảng thời gian nàng rất mê mẩn nhưng sau đó lại nói muốn học cắm hoa. Bà Lâm Trúc Linh khi ấy thấy con gái mình thích những thứ nữ công gia chánh như vậy đương nhiên rất vui vẻ mà chấp thuận. Chỉ là không ngờ rằng Ninh Trúc Nhi yêu thích cái gì cũng chỉ nhất thời. Trà đạo, cắm hoa, thêu thùa may vá,... cái gì nàng cũng biết, nhưng không thật sự quá thành thục thứ gì. Nếu nói thứ mà Ninh Trúc Nhi giỏi nhất thì chắc là đàn tranh, dù rằng trà đạo mới là môn mà nàng bỏ thời gian học nhiều nhất.
"Tuy là đã học trà đạo rất lâu nhưng cũng không thể giỏi như mẫu thân được."
"Vậy sao? Nhưng ta rất mong có thể thưởng thức qua trà mà Trúc Nhi pha."
Dương Nhã Yên nhìn thẳng vào mắt Ninh Trúc Nhi, nói rất chậm, nụ cười trên môi như có như không. Nghe Dương Nhã Yên gọi thẳng tên mình như vậy, Ninh Trúc Nhi cảm thấy rất kỳ lạ không được tự nhiên, nhất thời không biết nói gì. Nàng lại nhớ đến buổi tối hai tháng trước ở trong phòng Dương Nhã Yên, nàng ta cũng gọi tên nàng như vậy.
"Nhị tiểu thư không chỉ học mỗi trà đạo thôi đâu. Những thứ nữ công gia chánh, thứ gì cũng từng học qua. Đại tiểu thư biết không, nhị tiểu thư rất là giỏi giang đó." Tiểu Ái lên tiếng, nói với Dương Nhã Yên, sau đó quay sang Ninh Trúc Nhi, "Tính ra tiểu thư bỏ trà đạo lâu lắm rồi, mấy thứ trà cụ nô tì cũng không nhớ là đã cất đi đâu rồi nữa." Nàng ta vừa nói vừa cười tươi.
Ninh Trúc Nhi im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn Dương Nhã Yên thấy nàng ta đưa ly trà lên môi, không nhìn nàng.
"Chúng ta sẽ đi bao lâu?" Ninh Trúc Nhi cố tình nói sang chuyện khác.
"Khoảng hai ngày." Dương Nhã Yên lại đẩy dĩa bánh phục linh đến gần Ninh Trúc Nhi, "Sao nãy giờ không thấy ngươi động đến vậy. Không thích sao? Hay để ta gọi món khác?"
Ninh Trúc Nhi lắc đầu, "Không cần. Bây giờ ta không muốn ăn."
Đúng thật là Ninh Trúc Nhi không muốn ăn, vì nàng đã ăn cơm trưa tận hai lần.
Bầu không khí im lặng ập đến, tình cảnh thế này luôn khiến người ta cảm thấy ngượng nghịu mất tự nhiên. Từ khi bắt đầu hầu như chỉ có Dương Nhã Yên hỏi, Ninh Trúc Nhi trả lời. Giờ Dương Nhã Yên im lặng thưởng trà, nàng cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào. Quả thật hai người không có nhiều chủ đề chung để nói.
"Trông tiểu thư có vẻ hơi mệt. Người có muốn về nhà không?" Tiểu Ái cúi người nhìn sắc mặt của Ninh Trúc Nhi.
Ninh Trúc Nhi gật đầu với Tiểu Ái. Nô tì của nàng quả thật không ngốc, đôi lúc cũng rất thông minh, còn nhìn ra nàng đang muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện đầy ngượng nghịu này.
Dương Nhã Yên sắc mặt không biểu cảm, nhìn Ninh Trúc Nhi tay đang vân vê ly trà đã cạn.
"Nếu mệt rồi thì nên về nghỉ ngơi sớm. Ta nhớ ra còn một số chuyện cần giải quyết. Ngươi cứ về trước đi." Dương Nhã Yên nói không đợi Ninh Trúc Nhi trả lời, "Tiểu Ái, đưa nhị tiểu thư về cẩn thận."
"Dạ."
Tiểu Ái nhúng người chào Dương Nhã Yên rồi đỡ Ninh Trúc Nhi đứng dậy.
Trời đêm gió lạnh, Tiểu Ái đi bên cạnh hai tay nắm lấy hai bên cánh tay của Ninh Trúc Nhi, hơi dùng lực siết chặt thân hình gầy gò của nàng.
"Ban nãy nô tì cảm thấy rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ cái gì?"
"Đại tiểu thư thích uống trà như vậy chắc chắn không thể không biết các quy tắc trong trà đạo được."
Thấy Ninh Trúc Nhi im lặng trầm tư, Tiểu Ái nói tiếp, "Người và đại tiểu thư không thân thiết đến thế... Sao đại tiểu thư lại muốn thưởng thức trà đạo với người chứ?"
Tiểu Ái hầu hạ Ninh Trúc Nhi từ nhỏ, nàng học cái gì, làm cái gì, Tiểu Ái đều ở bên cạnh. Không ít thì nhiều, khi tiểu thư học trà đạo, Tiểu Ái nhìn thấy cũng hiểu biết đôi chút. Trong môn trà đạo có một quy tắc, chỉ những bằng hữu hay người thân đặc biệt mới có thể cùng ngồi uống trà. "Không phải ai cũng có thể ngồi nhâm nhi tách trà cùng với nhau. Chỉ có tri kỷ, tâm giao mới khiến vị trà trở nên "đậm đà", "ngọt chát" đúng chuẩn." Đó là những lời mà phu nhân đã từng nói.
Đến cả Tiểu Ái cũng nhận ra chẳng lẽ Ninh Trúc Nhi nàng không nhận ra sao? Chỉ là tâm trạng của nàng hiện tại rất phức tạp. Rõ ràng nàng không thích Dương Nhã Yên, mà Dương Nhã Yên chắc hẳn cũng biết được điều đó. Vậy mà nàng ta không bao giờ lớn tiếng hay tỏ vẻ ta đây với nàng, chẳng những vậy, lúc nào đối với nàng cũng rất nhẹ nhàng cười nói cứ như việc hai người họ là tỷ muội cùng cha khác mẹ cũng chẳng có gì phải bận tâm.
Tại sao Dương Nhã Yên lại giống như muốn trở nên thân thiết với nàng như vậy? Ninh Trúc Nhi mông lung nghĩ ngợi.
Thật ra Dương Nhã Yên đang tính toán điều gì? Hay nàng ta thật sự chẳng có toan tính gì? Dương Nhã Yên là một kẻ nham hiểm giỏi diễn kịch hay là một người con ngoan một lòng giúp phụ thân cai quản cơ nghiệp và thật lòng thật dạ chỉ dạy muội muội? Ninh Trúc Nhi chọn đáp án thứ nhất.
Sau khi Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái về đến nhà thì đã là giờ Dậu. Dù đã tối nhưng nàng vẫn đến phòng mẫu thân báo rằng ngày kia sẽ cùng Dương Nhã Yên đến trấn Thanh Hoa. Mọi chuyện ở xưởng nàng đều muốn nhanh chóng báo cho mẫu thân biết.
Hôm nay rõ ràng không hoạt động gì nhiều nhưng Ninh Trúc Nhi lại cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn thường ngày.
"Tiểu Ái, ngươi đi chuẩn bị bồn nước nóng, ta muốn ngâm mình một chút."
Một lúc sau Tiểu Ái đã chuẩn bị xong. Giúp Ninh Trúc Nhi cởi từng lớp y phục rồi đỡ nàng vào bồn nước.
Nước nóng vừa phải, Ninh Trúc Nhi nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy cơ thể như được hồi sinh.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, Tiểu Ái cũng dừng động tác xoa bóp hai vai Ninh Trúc Nhi.
"Để nô tì ra xem là ai."
Tiểu Ái nói rồi đi đến cánh cửa phòng, nói vọng ra để người ở ngoài nghe thấy, "Ai đó?"
"Là nô tì."
Nghe giọng của nữ nhân, Tiểu Ái mới mở cửa ra. Ninh Trúc Nhi ở phía sau tấm bình phong vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
"Tối rồi sao ngươi còn đến đây, có việc gì à?"
Mặc Tâm trên tay cầm một túi giấy gói thứ gì đó đưa cho Tiểu Ái, "Đây là nhung hươu đại tiểu thư kêu ta mang đến cho nhị tiểu thư tẩm bổ. Nhị tiểu thư hay mệt trong người, dùng nhung hươu ngâm mật ong hay nấu cháo là tốt nhất."
"Được rồi, nhị tiểu thư cảm tạ lòng tốt của đại tiểu thư." Tiểu Ái nhận túi giấy từ tay Mặc Tâm.
Mặc Tâm đi rồi Tiểu Ái mới đóng cửa lại. Nàng ta bước qua tấm bình phong đưa túi nhung hươu ra trước, nhìn Ninh Trúc Nhi.
"Để đó đi. Mau qua đây xoa bóp vai giúp ta."
Ninh Trúc Nhi không nhắc gì về thứ mà Dương Nhã Yên cho người mang đến, nàng giả vờ không để tâm nhưng Tiểu Ái lại để ý thấy ánh mắt Ninh Trúc Nhi lâu lâu lại liếc nhìn túi nhung hươu trên bàn, vẻ mặt tựa như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
"Tiểu thư có cảm thấy đại tiểu thư đối với người rất tốt không?"
Tiểu Ái nhìn túi nhung hươu, nàng ta nhớ lại vẻ mặt lo lắng của Dương Nhã Yên lúc bế Ninh Trúc Nhi từ phòng lão gia. Lúc đó không ai có mặt ở đó ngoài Tiểu Ái và Mặc Tâm. Mà Mặc Tâm là nô tì của Dương Nhã Yên, lại còn trông có vẻ khoẻ mạnh hơn nàng ta, không hiểu sao Dương Nhã Yên lại tự mình bế Ninh Trúc Nhi trở về phòng. Tiểu Ái nghĩ không có lý do gì để Dương Nhã Yên phải đóng kịch trước mặt mình. Với lại, vẻ mặt lo lắng đó của Dương Nhã Yên trông không hề có chút giả tạo nào.
Ninh Trúc Nhi không trả lời Tiểu Ái, nàng nhắm mắt, cố gắng không nghĩ đến Dương Nhã Yên.