Sói Cạnh Nhà

Chương 8: Lý Do Phía Sau



Sáu năm chờ đợi để tiến thêm một bước đến mối quan hệ yêu đương, kết quả lại bị Mạc Nhiên Nhiên cho vào ngăn tủ, Từ Tuấn Vỹ không hài lòng ra mặt trước những ý nghĩ vô lý của cô.

"Hẹn hò với anh, em mất mặt lắm sao?"

"Không phải, chỉ là chưa đến lúc thích hợp để cho bố mẹ biết" Mạc Nhiên Nhiên khổ tâm giải thích, cô không thể nào nói cho Từ Tuấn Vỹ biết mẹ cô trước đây đã thẳng thắng nói với cô, bà không muốn cô tiến tới với anh vì gia đình anh phức tạp.

Bố mẹ Từ Tuấn Vỹ ly hôn, anh trai theo bố, anh theo mẹ, mẹ anh lại không giàu có hay quyền cao chức trọng, anh luôn ở trong tư tưởng gánh vác gia đình che chở cho mẹ. Mọi chuyện càng trở nên tệ hơn khi Từ Tuấn Vỹ và mẹ anh chuyển nhà đến không lâu thì bố anh đến muốn giành quyền nuôi dưỡng anh, vì thương mẹ anh đã trở mặt với bố, mẹ Mạc Nhiên Nhiên tận mắt chứng kiến nên không mong con gái mình sẽ gả vào một gia đình rối loạn như vậy.

Từ Tuấn Vỹ không nói gì, anh đứng dậy xoay người ra cửa ban công về phòng, đi được vài bước Mạc Nhiên Nhiên đã níu tay giữ anh lại.

"Anh đừng giận, đợi một thời gian nữa hãy cho người lớn biết được không?"

Từ Tuấn Vỹ không đáp hất tay Mạc Nhiên Nhiên ra, anh đi thẳng một mạch trèo ban công trở về phòng đóng cửa tắt đèn.

Mạc Nhiên Nhiên bước ra ban công nhìn căn phòng tối bên cạnh, cô thở dài chán nản chính bản thân mình, cô đã đợi rất lâu để chính thức bên cạnh người mình thương nhưng lại không dám đứng ra để bảo vệ tình yêu đó.

Đã sáu năm trôi qua, Mạc Nhiên Nhiên không muốn chỉ vì một câu nói không quá bốn giây lại phá hỏng đi mọi thứ. Mạc Nhiên Nhiên căng thẳng trong lòng, vẫn quyết liều mình trèo qua ban công nhà Từ Tuấn Vỹ.

Đứng trước phòng Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên lo lắng gõ cửa, qua khe trống giữa hai tấm màn, cô nhìn thấy anh lạnh lùng xoay lưng lại phía cô.

Vừa giận bản thân vừa giận anh, Mạc Nhiên tức đến nghẹn khóc đập mạnh cửa: "Em cũng đâu muốn vậy, anh một chút kiên nhẫn cũng không có còn nói thích em"

Hành động và lời nói của Mạc Nhiên Nhiên cuối cùng cũng tác động được đến Từ Tuấn Vỹ, anh ra mở cửa nhưng thái độ vẫn cáu gắt giận dữ lớn tiếng: "Nếu anh không kiên nhẫn, anh hà cớ gì phải thích em suốt sáu năm? Em đã không muốn người khác biết chúng ta hẹn hò thì còn đồng ý tiến tới làm gì?"

"Anh đã không tin tưởng em, thì chúng ta tiếp tục bên nhau để làm gì?"

Trong giọng nói của Mạc Nhiên Nhiên thể hiện rõ sự bất lực, một bên là mẹ, một bên là người con trai cô thương, cô không phải thần tiên dùng một chút phép thuật đã có thể khiến họ hiểu ra tất cả, thứ cô cần là thời gian.

Mạc Nhiên Nhiên vừa xoay người định trở về thì Từ Tuấn Vỹ giữ cô lại, dáng vẻ tức giận trước đó cũng không còn, đổi lại là sự bình tĩnh giữa cơn bão vừa thổi qua.

"Anh phải đợi bao lâu?"

"Em sẽ không để anh phải đợi lâu" Mạc Nhiên Nhiên thật lòng khẳng định, việc duy nhất cô cần làm là thay đổi quan điểm của mẹ cô, để bà hiểu và chấp nhận chuyện của cô và Từ Tuấn Vỹ.

"Được, anh tin em"

Từ Tuấn Vỹ chấp nhận thực tế, anh thầm nghĩ Mạc Nhiên Nhiên có nỗi khổ riêng nên mới phải che giấu chuyện của cả hai, nguyên nhân xuất phát anh chỉ có thể đoán là từ mẹ cô.

Thắt lưng Mạc Nhiên Nhiên bỗng bị ôm chặt lấy, hơi thở nóng bỏng của Từ Tuấn Vỹ càng lúc kề cận môi cô. Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy ngực anh ra, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Làm chuyện người lớn" Từ Tuấn Vỹ nhếch môi cười, vừa dứt câu đã nhấc bổng Mạc Nhiên Nhiên quay người vào phòng anh đặt lên giường.

Bị Từ Tuấn Vỹ chặn dưới thân anh, Mạc Nhiên Nhiên hoảng loạn huơ tay múa chân ra sức ngăn cản anh: "Không được, sáng mai em có tiết"

Từ Tuấn Vỹ không bận tâm lời khẩn khiết của Mạc Nhiên Nhiên, anh cởi áo vứt sang một bên, túm lấy hai tay cô nhấn chặt xuống giường giữ yên.

"Vậy thì ngày mai viết đơn xin nghỉ vì đánh nhau suốt đêm với bạn trai trên giường"

Mạc Nhiên Nhiên nhăn nhó phản kháng, co rút người khi Từ Tuấn Vỹ hôn vào cổ. Cô rối loạn tìm cách phân tán hành vi suồng sã của anh: "Phòng em chưa tắt đèn, cửa vẫn chưa đóng"

Từ Tuấn Vỹ thở ra hậm hực, buộc phải xuống giường sang phòng Mạc Nhiên Nhiên tắt đèn đóng cửa, nếu không cô sẽ không tập trung vào việc chính.

Lúc Từ Tuấn Vỹ trở về thì cửa phòng anh đã bị khóa trái từ bên trong, Mạc Nhiên Nhiên đứng ngay cửa tươi cười vẫy tay: "Anh sang phòng em ngủ đi, ngủ ngon"

Thông báo xong Mạc Nhiên Nhiên kéo rèm lại mặc kệ Từ Tuấn Vỹ ở bên ngoài ngỡ ngàng không thốt nên lời. Anh gõ cửa, không cam tâm đe dọa: "Em không mở cửa anh sẽ ngủ ngoài đây cho cảm lạnh luôn đấy"

Bên trong truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Nhiên Nhiên: "Kệ anh"

Gõ cửa một lúc lâu vẫn không lay chuyển được Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ ngậm ngùi qua lại phòng của cô ngủ. Đặt mình trên giường của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ như một kẻ say không cưỡng lại mùi thơm dịu nhẹ vương lại trên chăn gối của cô.

Bất chợt nảy ra suy nghĩ, Từ Tuấn Vỹ lấy điện thoại của Mạc Nhiên Nhiên nhắn tin qua điện thoại anh, anh không tin cô sẽ dễ dàng mặc kệ những gì anh sắp làm.

"Nhiên Nhiên, giường em vừa êm vừa thơm, anh giải quyết trên đây chắc em không tính toán đâu nhỉ?"

Vốn không định xem tin nhắn trong điện thoại của Từ Tuấn Vỹ nhưng lại thấy tên người gửi là mình, Mạc Nhiên Nhiên nhanh chóng mở ra xem, đọc xong có chút choáng váng, cô phẫn nộ gửi cho anh một tin nhắn đáp trả.

"Anh dám làm bẩn giường em thì sau này đừng có động vào em"

Vài giây sau có tin nhắn mới, Mạc Nhiên Nhiên đọc xong nội dung liền run tay đến rơi điện thoại vào mặt. Đáp lại lời cảnh cáo vô nghĩa của cô, Từ Tuấn Vỹ đáp: "Anh còn làm em bẩn được thì nói gì đến giường?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv