Trạng thái của Mạc Nhiên Nhiên chuyển từ vui vẻ sang đanh mặt, cô không những không mắng Từ Tuấn Vỹ như mọi khi, ngược lại còn lên mặt thách thức anh: "Anh nên dành sức lực để làm chuyện có ích hơn đi"
Từ Tuấn Vỹ thong thả nhếch môi cười khiêu khích, thừa nhận sự thật không thể chối cãi: "Không phải là anh không thể, quan trọng là em có dám để anh làm hay không"
"Từ Tuấn Vỹ, anh không thể nghĩ đến chuyện trong sáng một chút sao?"
"Liên quan đến em đều không thể"
Mạc Nhiên Nhiên bất lực nhìn Từ Tuấn Vỹ, cô hít một hơi nuốt cơn phẫn nộ vào bụng, vờ tươi cười chuyển sang chủ đề tươi sáng khác: "Em có mang đồ ăn đến cho anh"
"Anh có thể ăn em trước không?" Từ Tuấn Vỹ thong thả buông lời gạ gẫm, người ngoài nhìn vào dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh khó có thể đoán được những lời anh vừa nói.
Mạc Nhiên Nhiên tự dặn lòng phải cam nhịn, Từ Tuấn Vỹ vì chuyện thành lập công ty đã rất mệt mỏi, cô không thể nổi nóng khiến anh càng mệt hơn. Mạc Nhiên Nhiên quay sang nhìn anh, cong môi cười như không, bình thản đáp: "Không thể nào!"
Sớm biết câu trả lời nhưng vẫn thích hỏi, bởi điều Từ Tuấn Vỹ muốn nhìn thấy là phản ứng của Mạc Nhiên Nhiên, ngày trước anh luôn cố gắng giữ cô trong một môi trường thuần khiết, kết quả người nhuốm đen cô lại chính là anh.
Ngay từ khi Từ Tuấn Vỹ cho Mạc Nhiên Nhiên biết anh thành lập công ty thì cô đã sớm đoán trước được những khó khăn không chỉ một mình anh phải đối mặt. Mọi người đều còn quá trẻ, sự đời vẫn chưa thể gọi đã hiểu hết, gánh nặng không còn xuất phát từ xã hội mà còn là từ gia đình và chính bản thân mình.
Suốt gần ba tháng bận rộn tối mắt tối mày, công ty của Từ Tuấn Vỹ và bạn bè anh cùng góp vốn chung sức cuối cùng cũng có thể đi vào hoạt động. Ngày công ty khai trương, khách đến dự không chạm nổi con số năm mươi nhưng anh và những thành viên khác lại lấy đó là điểm xuất phát, đối với họ công ty quy mô nhỏ được bấy nhiêu người quan tâm đã rất tốt.
Điều khiến Mạc Nhiên Nhiên đau lòng nhất không phải nhìn Từ Tuấn Vỹ từng chút vất vả tiến lên phía trước, mà là phải giương mắt nhìn anh phải gượng cười trong tổn thương.
"Nhiên Nhiên, cậu có từng nghĩ tại sao con gái chúng ta đều chung thủy hướng về một người, kể cả khi người đó chẳng có gì trong tay? Bởi vì đó gọi là tình yêu"
Câu nói của Vu Yên Nhi luôn khắc sâu trong lý trí của Mạc Nhiên Nhiên, cô từng rất sợ phải đối đầu với phong ba bão táp của cuộc đời, đến khi nhìn Từ Tuấn Vỹ từng bước đi qua những cơn bão ấy, Mạc Nhiên Nhiên tự khắc chạy đến sau lưng đẩy anh về phía trước, chẳng may anh gục ngã sẽ luôn có cô phía sau đỡ anh đứng dậy đi tiếp quãng đường còn lại.
Đêm muộn Từ Tuấn Vỹ vẫn còn tăng ca ở công ty, thời gian đầu khó tránh nhiều việc vẫn còn dồn dập chưa kịp xoay trở, Mạc Nhiên Nhiên không ngủ được xuống giường bước ra ban công đổi gió.
Dù đã dặn lòng không nên làm phiền Từ Tuấn Vỹ khi anh đang bận rộn, nhưng tiềm thức của Mạc Nhiên Nhiên luôn muốn nghe thấy giọng anh, muốn nhìn thấy anh liệu có đang ổn. Nghĩ rồi lại thôi, Mạc Nhiên Nhiên dù rất muốn nhưng vẫn khống chế được bản thân không gọi cho anh.
Ngày trước còn là những cô cậu học trò, thời gian rảnh rỗi có thể xem là rất nhiều, Mạc Nhiên Nhiên nhớ rõ một lần cùng Từ Tuấn Vỹ cùng nhau đứng ở ban công xem pháo hoa mừng năm mới, khi đó cả hai đang là học sinh lớp mười một.
Trước lúc vào thời khắc chuyển giao năm mới, Mạc Nhiên Nhiên đã cố tình nói: "Ước sang năm mới Từ Tuấn Vỹ sẽ không bám lấy Mạc Nhiên Nhiên"
Đúng không giờ, Từ Tuấn Vỹ mới điềm nhiên lên tiếng: "Ước cả đời Mạc Nhiên Nhiên luôn có Từ Tuấn Vỹ"
Lời ước của Từ Tuấn Vỹ trở thành sự thật nhưng chỉ kéo dài hết cấp ba, Mạc Nhiên Nhiên từng cho rằng chính lời ước vào phút năm mươi chín đó khiến cô và anh cách rời. Mọi thứ không phải như thế, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên buộc phải trưởng thành, người trưởng thành không thể suốt ngày yêu đương mộng mơ bám dính lấy nhau, người ta còn phải có sự nghiệp và lập gia đình, cũng giống như anh và cô ở hiện tại.
Bên ngoài cổng có đèn xe, Mạc Nhiên Nhiên lập tức đứng thẳng người dõi theo chủ nhân của chiếc xe bước xuống. Ngay khi cả hai chạm mắt, người trên kẻ dưới, đồng lòng nở nụ cười hướng về nhau.
Từ Tuấn Vỹ vào nhà trở lên phòng, suốt lúc ở công ty trở về nhà anh luôn nghĩ sẽ không thể nhìn thấy Mạc Nhiên Nhiên, không ngờ lại bắt gặp cô đứng ở ban công chờ đợi.
Mạc Nhiên Nhiên nóng lòng không đợi được, hai tay vô thức đưa lên sẵn chờ Từ Tuấn Vỹ trèo qua ban công nhà cô ôm lấy cô. Bao nhiêu nhớ nhung muộn phiền liền tan biến, nước mắt cô đơn cũng hóa thành hạnh phúc.
Ôm cho thỏa nỗi nhớ nhung, Từ Tuấn Vỹ buông Mạc Nhiên Nhiên ra nghiêm túc nhìn cô, biểu cảm có chút không vui: "Muộn rồi sao vẫn chưa ngủ?"
"Em ngủ không được" Mạc Nhiên Nhiên thành thật đáp.
Vẻ mặt Từ Tuấn Vỹ như nhận ra điều gì đó, anh bỗng nở nụ cười thiếu đứng đắn, khẽ thì thào trong đêm khuya thanh tịnh: "Em không ngủ được do nhớ anh hay nhớ "thằng em" anh?"
"Anh..." Mạc Nhiên Nhiên vừa tức vừa buồn cười, xoay đi xoay lại Từ Tuấn Vỹ vẫn một màu đen tối, cô thong thả lên tiếng dập tắt suy nghĩ sâu xa của anh: "Nhớ thì làm được gì chứ?"
Từ Tuấn Vỹ im lặng suy ngẫm, chợt nhớ ra một điều quan trọng, ão não cất lời: "Phải rồi, em đang tới tháng"
Mạc Nhiên Nhiên ngạc nhiên tròn mắt, Từ Tuấn Vỹ bận rộn không có thời gian làm việc riêng lại có thể nhớ chuyện của cô.
Thấy biểu tình hoang mang của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ chợt thở dài, chậm rãi giải thích: "Nhớ vào tháng thứ ba kể từ khi gặp nhau lần đầu tiên, anh chỉ không nhớ mà mua kem cho em lúc đến kỳ... đột nhiên bị ăn đánh không hiểu lý do vì sao"
"Anh... không phải vì chuyện đó mà ám ảnh tâm lý chứ?" Mạc Nhiên Nhiên nghi hoặc hỏi.
Trong không gian yên tĩnh không có tiếng trả lời, chỉ có cái gật đầu khẳng định của Từ Tuấn Vỹ. Mạc Nhiên Nhiên không ngờ hành động ngày đó của mình lại có thể khiến anh nhớ rõ suốt sáu năm, có lẽ khi con người ta đủ quan trọng với một ai đó thì một chi tiết nhỏ cũng được ghi nhớ.