Mùa hè cuối cùng của quãng đời sinh viên cũng đã đến, Mạc Nhiên Nhiên buổi sáng thức dậy sớm ra ban công vươn vai hít thở không khí. Nhìn qua bên phòng bên cạnh vẫn còn đóng cửa kéo kín rèm, Mạc Nhiên Nhiên bất giác mỉm cười, nhớ ngày nào cô và anh mới gặp nhau, trải qua một đoạn đường dài cuối cùng lại ở bên nhau.
Mạc Nhiên Nhiên vừa trở lại vào phòng thì điện thoại reo lên, cô nhanh chóng chạy đến kiểm tra là ai gọi đến vào lúc sáng sớm, trên màn hình hiển thị dòng số lạ chưa từng thấy qua.
Sau khi Mạc Nhiên Nhiên bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Vũ Hàn: "Em có thời gian không? Anh có chuyện cần bàn bạc với em"
"Dạ có"
Chính bản thân Mạc Nhiên Nhiên cũng không rõ vì sao cô lại vội vàng đồng ý, linh cảm của cô luôn mách bảo việc Lý Vũ Hàn đột ngột muốn gặp cô bàn chuyện chỉ có thể liên quan đến Từ Tuấn Vỹ, mối quan hệ giữa hai người con trai này khiến cô càng tò mò khi không biết được sự thật, nếu Từ Tuấn Vỹ đã không muốn nói, cô chỉ còn cách tự mình tìm hiểu.
Kết thúc cuộc gọi chóng vánh, Mạc Nhiên Nhiên thay quần áo đón taxi đến địa điểm đã hẹn tại một quán cafe cách nhà năm phút đi xe.
Khi Mạc Nhiên Nhiên đến nơi Lý Vũ Hàn đã có mặt, cả hai gặp nhau trên tầng thượng của quán, chổ ngồi gần sát bên thác nước nhân tạo đổ xuống.
Ngay khi gọi nước xong, Mạc Nhiên Nhiên lập tức hỏi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay anh hẹn em ra có phải liên quan đến Tuấn Vỹ"
Trái ngược với dáng vẻ gấp gáp của Mạc Nhiên Nhiên, Lý Vũ Hàn vô cùng điềm thản, thư thả ngồi vắt chéo chân, ung dung trả lời: "Xem ra em rất nhạy cảm với chuyện liên quan đến Tuấn Vỹ?"
Mạc Nhiên Nhiên im lặng không đáp, nói không Lý Vũ Hàn sẽ không tin, nhưng nếu nói có điều đó sẽ trở thành điểm yếu của cô.
Chỉ định đùa một chút nhưng vẻ mặt Mạc Nhiên Nhiên bỗng nghiêm túc không thoải mái, Lý Vũ Hàn mỉm cười nói vào chủ đề: "Tuấn Vỹ không nói cho em biết về mối quan hệ của anh với nó sao?"
"Không có" Mạc Nhiên Nhiên thành thật đáp.
"Cũng phải" Lý Vũ Hàn thở dài, đợi người phục vụ đặt nước xuống bàn rời đi mới tiếp lời: "Dính líu đến bố nó, nó đương nhiên không thích nhắc đến"
Mạc Nhiên Nhiên vô thức cau mày khó hiểu, trong lòng sinh ra nỗi nghi hoặc.
Không để Mạc Nhiên Nhiên tốn thời gian đoán già đoán non, Lý Vũ Hàn thẳng thắng nói ra mọi chuyện: "Bố Tuấn Vỹ là chồng của dì ruột anh, anh hiện đang làm việc cho ông ấy, nó không nhìn mặt anh vì anh đã đứng ra khuyên nó về với bố. Năm Tuấn Vỹ tốt nghiệp cấp ba bố nó có tìm đến với mong muốn theo ông ấy trở về cùng Tuấn Hạo thay ông ấy tiếp quản công ty, nó một lời dứt khoát từ chối, anh thay mặt khuyên nhủ cũng bị nó ghét lây"
Nghe Lý Vũ Hàn kể Mạc Nhiên Nhiên mới hiểu vì sao khi Từ Tuấn Vỹ lên đại học lại thường xuyên ra ngoài kiếm tiền, lập công ty chỉ là một chuyện, chuyện anh muốn chính là chứng minh cho bố anh thấy không có gia sản của ông ấy, anh vẫn có thể tự tay xây dựng lên sự nghiệp.
"Nhiên Nhiên, anh thật sự hy vọng em có thể từ từ khuyên Tuấn Vỹ, dượng anh cũng vì lo con trai vất vả bên ngoài nên mới muốn lo cho nó chu toàn, không phải vì đánh giá thấp năng lực của nó đâu"
Mục đích chính của buổi gặp mặt cũng đã rõ, Mạc Nhiên Nhiên hiểu ý của Lý Vũ Hàn, cũng hiểu được tâm tư của bố anh suốt bao nhiêu năm bị con trai không nhìn mặt, nhưng so với họ cô hiểu Từ Tuấn Vỹ hơn ai hết.
"Tiền bối, nếu anh muốn em khuyên Tuấn Vỹ trở về với bố anh ấy thì em không làm được, thay vì bác ấy muốn anh ấy tiếp quản sự nghiệp của bác ấy thì tại sao không phải là người ủng hộ con đường anh ấy đã chọn?"
Lý Vũ Hàn trầm ngâm suy nghĩ, với tình cách của Từ Tuấn Vỹ quả thật việc khuyên anh quay về cùng bố là bất khả thi. Lý Vũ Hàn gật gù, trên gương mặt tươi sáng hơn trong lúc bàn chuyện.
"Anh hiểu rồi, anh sẽ về nói lại với dượng, ngày hôm nay cảm ơn em đã đến đây"
"Không có gì, em phải là người cảm ơn anh mới đúng"
Trở về thẳng nhà sau cuộc hẹn với Lý Vũ Hàn, Mạc Nhiên Nhiên vừa vào phòng đã chạm mặt ngay Từ Tuấn Vỹ ngồi ở bàn học của cô. Mạc Nhiên Nhiên dâng lên cảm giác bất an lo sợ khi bị hỏi sẽ lộ lời nói dối, trước tiên vẫn gượng cười hỏi cho có lệ: "Anh dậy hồi nào vậy?"
Từ Tuấn Vỹ ngã người trên lưng ghế, con ngươi dồn tròng đen về góc mắt nhìn Mạc Nhiên Nhiên đe dọa: "Mới sáng em ra ngoài sớm như vậy để làm gì?"
"Em... có hẹn với Hạ Linh" Mạc Nhiên Nhiên mang câu trả lời đã chuẩn bị sẵn ra nói.
"Em lớn như vậy rồi thì lựa người mà chơi"
"Hạ Linh thì làm sao?" Mạc Nhiên Nhiên ngơ ngác không hiểu ý anh, Hạ Linh vốn rất tốt chưa từng làm bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến cô.
"Làm sao? Sẽ có ngày sau lưng anh trốn đi bar giống như cô ta?" Biểu cảm Từ Tuấn Vỹ lộ rõ sự không hài lòng, từ năm cấp ba đến hiện tại anh luôn cố gắng bảo vệ cô tránh xa những môi trường cám dỗ, cô lại đi chơi cùng cô gái đến bar vào đêm muộn.
Từ Tuấn Vỹ vừa nhắc Mạc Nhiên Nhiên liền nhận ra anh vẫn còn ghim Hạ Linh về vụ việc ở bar tối hôm đó, cô không phủ nhận cũng không bao che: "Hôm đó sinh nhật anh trai Hạ Linh, cô ấy chỉ đi cùng anh trai, hôm đó là lần đầu cũng là lần cuối cô ấy đến đó, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu"
Từ Tuấn Vỹ nhìn Mạc Nhiên Nhiên chằm chằm với vẻ mặt sát khí, anh chậm rãi lên tiếng: "Anh hay bạn em quan trọng?"
"Tuấn Vỹ, anh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ anh muốn em một mình không giao lưu bạn bè? Hay anh vẫn còn tức giận vì cô ấy làm lộ bí mật của anh?"
"Cả hai" Từ Tuấn Vỹ bình thản đáp, anh đứng lên áp sát Mạc Nhiên Nhiên, nghiêm giọng cảnh báo: "Anh mặc kệ em bên ngoài có bao nhiêu bạn bè, trước mặt anh thì chỉ được phép thân với anh"
Mạc Nhiên Nhiên nhăn nhó bất mãn, dường như đã nhìn thấu được ý nghĩ của Từ Tuấn Vỹ, cô buồn chán hỏi: "Vị đại nhân đây sao không lấy dây xích trói tôi bỏ vào đại lao để đỡ tốn công quản?"
Từ Tuấn Vỹ cười lạnh, nụ cười trên môi dần chuyển sang nguy hiểm, hạ thấp giọng thì thào gợi cảm: "Tay không cũng khống chế được em"
"Anh là biến thái sao?" Mạc Nhiên Nhiên lên giọng, đá vào chân Từ Tuấn Vỹ mắng: "Suốt ngày chỉ đem tư tưởng đen tối gán lên em"
"Là do em không chịu mở đèn còn trách anh?"
Nhìn vẻ mặt lưu manh của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên tức giận đánh anh một cái, anh lại không chút thương hoa tiếc ngọc đánh trả, đá vào chân cô một cái làm cô liền ngã ạch xuống giường.