Edit: Cháo
Nhà bà ngoại Khương Đào là kiểu nhà tam hợp viện thường thấy ở nông thôn, phía đông phía tây theo thứ tự là phòng bếp, phòng trữ đồ và một gian phòng cho khách đã bị cải tạo thành quầy bán quà vặt, phía nam là phòng khách, hai phòng ngủ, đi xuống nữa còn có một hậu viện trồng rau.
Thiệu Khê vừa mới vào cửa, A Hoàng đã xông tới phía hắn sủa điên cuồng. Thiệu Khê sợ hết hồn, hắn còn chưa kịp phản ứng, Khương Đào đã che người trước hắn, làm động tác tay đuổi A Hoàng đi.
Thiệu Khê sửng sốt một lúc mới bất giác nói: “Con chó này… ghê thật đấy.”
Khương Đào nhìn hắn: “Trước đó cậu còn nói nó không đuổi được kẻ xấu đấy.”
“Rồi, rồi, rồi, là tôi có mắt như mù, tôi thấy nó có thể hạ được 10 người đấy!”
“Vậy giờ cậu đi về?”
Thiệu Khê nghẹn lời, bực bội nói: “… Không về.”
Khương Đào lắc đầu cười một tiếng, nhận lấy hành lý của hắn, “Vào thôi.”
Khương Đào vừa dẫn Thiệu Khê vào sân, vừa giới thiệu đơn giản cho hắn nghe một chút về cấu tạo của tòa nhà này: “… Bên ngoài thì là như thế, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng bà tôi ở, phòng còn lại cho khách, mấy ngày nay tôi ở đó.”
“Ò…” Thiệu Khê nói: “Vậy tôi nghỉ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở cùng tôi rồi.” Khương Đào nói, “Hai chúng ta dù ai ngủ ở phòng trưởng bối cũng không thích hợp cho lắm.”
Thiệu Khê sửng sốt chớp mắt, qua mấy giây mới nhỏ giọng nói: “Ừm, đúng vậy.”
Khương Đào nhìn hắn một cái: “Nếu cậu xấu hổ, có thể trải chăn nằm sàn.”
Thiệu Khê như bị tóm đuôi giãy nảy lên: “Ai nói tôi xấu hổ chứ!”
Khương Đào bó tay: “Cũng không biết là ai thấy tôi thay áo còn đóng cửa đứng ngoài kìa…”
“Đó có phải là áo bình thường đâu? Là đồ lót! Đồ lót nữ! Màu vàng nhạt in hình hoa —“
Khương Đào than thở, không chờ Thiệu Khê nói xong đã xoay người che miệng hắn lại: “Xin cậu đấy, đang ở trong sân, tường chỉ cao có 2 thước*, cậu nói to như vậy, hàng xóm nghe thấy, chốc nữa người ta nhìn tôi như yêu quái thì do cậu cả đấy.”
*khoảng 1.83m
Thiệu Khê bị tay cậu che mặt thì an tĩnh lại luôn. Hắn đưa mắt nhìn Khương Đào, gật nhẹ đầu, ồm ồm nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Khương Đào nói, mắt dịu lại, nhưng không được mấy giây thì lại híp mắt lại, bước về phía trước, tay vẫn duy trì tư thế che miệng Thiệu Khê: “Màu vàng nhạt in hình hoa?”
Thiệu Khê luống cuống nhìn cậu.
“Sao lúc đó tôi nhớ cậu rất ngây thơ nhỉ? Giống như chưa trải đời ấy.” Khương Đào nói xong, như có điều suy nghĩ đưa mắt qua một bên, một hai giây sau lại quay lại, nhìn chằm chằm vào Thiệu Khê: “À — thì ra giả vờ không dám nhìn, nhưng ngấm ngầm nhớ cả màu đồ lót của tôi nhé.”
“Cậu sao thế hả?” Khương Đào hỏi.
Thiệu Khê ‘Ô’ một tiếng. Chột dạ không biết làm sao, hắn cảm thấy chỗ bị Khương Đào che như nóng bừng nên lặng lẽ lùi lại nửa bước. Khương Đào tiến lên một bước, cả người gần như dán sát vào Thiệu Khê, muốn Thiệu Khê phải nói ra lý do nếu không sẽ cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Lúc này, có người gõ cửa hai cái, dùng tiếng địa phương kêu lên: “Mua đồ!”
Khương Đào lùi lại một bước, cái tay che miệng Thiệu Khê cũng bỏ xuống. Cậu ngó ra cửa nhìn một cái, rồi lại nhìn sang Thiệu Khê. Thiệu Khê mím môi, lại chột dạ, mắt chớp chớp nhìn cậu.
Khương Đào thấy vậy, đột nhiên cong môi cười lên: “Tôi đùa cậu đấy.”
Nói xong, cậu đưa hành lý lại cho Thiệu Khê: “Cậu mang đồ vào trước đi, phòng của tôi rẽ phải là tới.”
Thiệu Khê im lặng nhận lấy hành lý, xoay người đi vào trong nhà. Khương Đào thấy hắn như vậy, nụ cười rút dần kéo tay hắn.
Vì thế Thiệu Khê quay mặt lại.
Khương Đào cúi đầu, bóp tay Thiệu Khê hai cái.
“Giận sao?” Khương Đào hỏi nhỏ.
Cậu giữ tư thế cúi đầu rồi cẩn thận ngước mắt nhìn Thiệu Khê. Ánh mắt cậu nhu hòa khiến tay Thiệu Khê mềm nhũn theo, Thiệu Khê bị cậu nhìn như vậy, chưa được mấy giây thì không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ nhìn cậu. Lúc này cửa lại bị gõ hai cái, Thiệu Khê đành nói: “Tôi không giận… cậu mở cửa cho người ta trước đi.”
“Ừ.” Khương Đào gật đầu, buông tay hắn ra, xoay người đi ra cửa.
Thiệu Khê đứng tại chỗ nhìn Khương Đào mấy giây rồi kéo hành lý chầm chậm đi vào trong nhà.
Thiệu Khê không lừa Khương Đào, hắn thật sự không tức giận.
Hắn chẳng qua… bị dọa chút thôi.
Trước kia Khương Đào khiến hắn nghẹn họng, hắn chỉ cảm thấy quẫn bách, cảm xúc khó hiểu cứ lượn quanh trong lòng, dâng lên tận họng rồi mà cũng không nói ra được gì.
Nhưng giờ Thiệu Khê đã hiểu rõ tâm ý của mình với Khương Đào, còn Khương Đào vẫn cứ đùa giỡn hắn, thậm chí so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém đi chút nào, cứ cái đà này, nhỡ hắn không cẩn thận nói toạc ra lòng mình, khi đó phải làm sao đây?
Đến lúc đó, Khương Đào còn trêu đùa hắn như thế này không?