Edit: Cháo
Thiệu Khê không nghĩ tới, ba tuần sau khi kì thi Đại học kết thúc, hắn không gặp lại Khương Đào một lần nào cả.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao hai người họ làm hàng xóm nhiều năm như vậy, số lần gặp nhau bình thường vốn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng giờ Thiệu Khê đang có tâm tư khác với Khương Đào nên mỗi ngày không nhịn được cứ muốn xòe tay đếm ngón xem lúc nào có thể gặp được cậu.
Nhưng nghỉ ở nhà không thể so với lúc đi học được, không có tầng quan hệ trường học này, Thiệu Khê rất khó gặp được Khương Đào. Trong khoảng thời gian này lớp có tổ chức liên hoan một lần, hắn nghĩ có thể đi cùng Khương Đào rồi, ai ngờ trước giờ liên hoan Khương Đào xin vắng mặt, nói có việc không thể không đi. Khương Đào nhắn thẳng vào group chat của lớp, Thiệu Khê thậm chí không có cơ hội trò chuyện riêng để hỏi tình hình và cũng không thể nói chuyện này với Khương Đào được.
Lại qua mấy ngày, trường học đã in xong ảnh tốt nghiệp, phát thông báo để bọn họ qua trường lấy. Hôm đó Thiệu Khê ở ngoài chơi bóng với các bạn, đến giờ thì đi thẳng từ sân bóng tới trường. Hắn cho rằng khi đến lớp là có thể gặp được Khương Đào, xong rồi mới phát hiện Khương Đào không đến.
Vì vậy lại không được nhìn thấy Khương Đào.
Lúc nhận ảnh tốt nghiệp Thiệu Khê lén cầm thêm một tấm, muốn nhân tiện mang cho Khương Đào. Cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Khương Đào rồi, đạp xe như bay về nhà, đặt tấm ảnh trên bàn, vui vẻ lấy di động ra, không chờ được nữa mà nhắn tin cho Khương Đào: “Hôm nay tôi đi nhận ảnh tốt nghiệp rồi.”
Hắn nhấn nút gửi tin, vui vẻ hát khẽ, cúi đầu nhìn hai tấm ảnh tốt nghiệp trên bàn, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc lại.
— A này.
— … Sao ở trong ảnh mình lại đang nhìn Khương Đào vậy!
Thiệu Khê đau khổ nắm tóc.
Người khác có lẽ sẽ không biết Thiệu Khê đang nhìn gì, nhưng Khương Đào chắc chắn sẽ biết.
Hắn không biết vì sao lại cảm thấy Khương Đào sẽ biết… Nhưng, dù gì cũng nhất định không thể để Khương Đào thấy tấm ảnh này được!
Hắn luống cuống vội vàng cầm di động lên, thấy Khương Đào còn chưa trả lời tin nhắn của mình thì nhanh chóng thu hồi tin vừa gửi lại.
Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ ‘Bạn đã thu hồi một tin nhắn’ trên màn hình di động, chán nản ngã xuống giường.
Ảnh tốt nghiệp sao lại chụp thành cái dạng kia chứ?
Đấy là ảnh tốt nghiệp mà, sao thợ chụp không chọn tấm nào cả lớp cùng nhìn vào ống kính ấy?
Còn hại hắn không được nói chuyện với Khương Đào.
Đương suy nghĩ miên man, di động của Thiệu Khê rung lên thông báo có tin nhắn mới. Hắn cầm di động lên xem, lớp phó gửi địa chỉ diễn đàn của trường vào group lớp, mời mọi người xem ảnh chụp thế vai tuyệt đẹp của cô và Khương Đào.
Thiệu Khê lập tức ngồi dậy khoanh chân trên giường, không hiểu sao còn hắng giọng hai cái. Hắn ngồi thẳng người, mặt đanh lại, ngón tay nhấn mạnh xuống đường dẫn liên kết.
Lớp phó cố ý trang điểm mình lên trông rất anh tuấn, lúc chụp ảnh còn đi lót tăng chiều cao nên còn cao hơn Khương Đào một chút. Khương Đào mặc bộ đồng phục nữ lên trông cũng vô cùng đáng yêu, xét về mọi mặt hai người đúng là một đôi tuấn nam mỹ nữ. Năm nay ngay cả phần bình chọn cũng được lược bớt, hầu như tất cả mọi người trong diễn đàn đều cảm thấy ảnh chụp của lớp Thiệu Khê là đẹp nhất.
Thiệu Khê phóng to hình lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Đào khoác tay lớp phó.
Chụp thế vai thôi mà còn phải khoác tay à.
Chẳng phải đã nói là không khởi xướng chuyện yêu sớm sao? Hình này mà để đám đàn em nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đâu.
Thật là.
Thiệu Khê lướt xuống mấy lượt, cho đến khi thấy ảnh đơn của Khương Đào thì mới dừng lại.
Trong hình, Khương Đào đang ngồi dựa vào mép bàn, nghiêng nửa mặt nhìn về phía ống kính. Cậu hơi nghiêng đầu khiến phần đuôi tóc rủ lên xương quai xanh, ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt cậu, nhìn trông giống như nữ chính trong phim học đường thanh xuân vậy.
Tấm kế tiếp là ở sân tập, một tay Khương Đào cầm chai nước suối, trên khuỷu tay của tay còn lại treo một chiếc áo đồng phục mùa xuân, mắt nhìn ra phía sân bóng, kịch bản có vẻ là ‘đang chờ đối phương chơi bóng’.
Thiệu Khê nhìn tấm hình này chăm chú một hồi. Hắn đột nhiên nghĩ, nếu như Khương Đào cầm áo của hắn thì tốt rồi.
Nếu như người Khương Đào đang chờ là hắn thì tốt rồi.
Trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác chua xót, nhưng đè xuống rất nhanh, ngón tay lại vuốt xuống xem chỗ ảnh còn lại.
Kế tiếp là ảnh diễn thuyết báo cáo ở đài chủ tịch.
Tấm tiếp nữa là đang viết bảng trong phòng học.
...
Cho dù chụp kiểu gì, vẻ mặt của Khương Đào cũng vô cùng tẻ nhạt, môi mím chặt không buồn nhếch lên chút nào cả. Nếu không nhờ khuôn mặt dễ nhìn kia bù lại thì rất khó để nói mấy tấm ảnh chụp thế vai này có đạt được giải nhất hay không.
Thiệu Khê lướt tới lướt lui mấy lần, cuối cùng lưu tấm ảnh Khương Đào ở sân bóng lại. Hắn mở album ảnh, nhìn bức hình kia, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào nho nhỏ.
Ngay lúc Thiệu Khê đang ngẩn người nhìn bức ảnh trong di động, tin nhắn của Khương Đào đột nhiên nhảy ra.
“Thu hồi gì đấy?”
Nụ cười ngây ngô trên mặt hắn dần biến mất.
Hắn đau khổ mở khung chat với Khương Đào ra, suy nghĩ chừng 10s mới trả lời: “Không có gì.”
Khương Đào có lẽ cảm thấy không biết nói gì, cũng không trả lời nữa.
Thiệu Khê lúng túng, tìm chuyện để nói: “Cậu đang làm gì thế?”
“Đang cho gà ăn”
...?
Thiệu Khê không kịp phản ứng.
Cho… gì cơ?
Thiệu Khê cảm thấy đề tài này hơi khó để tiếp tục. Nhưng hắn vừa được nói chuyện với Khương Đào, cái van bị kẹt trong lòng mấy tuần nay như bị tháo khóa, có làm sao cũng không dừng lại được. Hắn không muốn kết thúc như vậy, nghĩ cách khác rồi chậm rãi nhập chữ: “Ăn cơm chưa?”
Sau khi gửi đi lại thấy hơi lúng túng.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.
Đầu bên kia, Khương Đào im lặng một lúc mới trả lời: “Ăn rồi”.
Thiệu Khê lại kẹt.
Nên nói gì đây…
Do dự một lúc, bướng bỉnh nhập chữ: “Ăn gì thế?”
Chừng 10s sau, Khương Đào gọi điện qua.
Thiệu Khê sợ hết hồn, luống cuống nhận điện, đặt loa nghe sát bên tai: “Alo?”
“Cậu đang tra hỏi* à.” Tiếng Khương Đào truyền tới từ đầu điện thoại bên kia nghe vô cùng bất đắc dĩ. Bên chỗ cậu có chút ồn ào, có thể nghe thấy tiếng gà gáy, còn có cả tiếng ve kêu rất to.
Thiệu Khê lập tức đỏ mặt: “Tra hỏi gì chứ!”
*查岗 (tra cương): Dùng cho những cặp tình nhân, tra hỏi bắt gian, nghi ngờ ngoại tình,…
“Vậy cậu hỏi mấy thứ vô dụng kia làm gì?” Khương Đào nghi ngờ nói.
“Không phải, tôi chỉ là —” Thiệu Khê vò tóc mình, hừ một tiếng: “Còn không phải lâu rồi không gặp cậu sao…”
Khương Đào bên kia ngẩn ra: “Nhớ tôi?” Lúc cậu nói âm cuối hơi lên cao, tâm trạng dường như rất tốt.
Thiệu Khê cứ như con cún nhỏ bị nắm lấy đuôi, không nói lưu loát được nữa: “Cậu… cậu có thể đừng có đùa như vậy nữa được không!”
Khương Đào à ừ trả lời qua loa hắn mấy tiếng.
Thiệu Khê càng cảm thấy bức bối hơn.
Hai người họ không nói gì nữa, cũng không ai có ý muốn ngắt điện thoại. Một lát sau, Thiệu Khê dẫn đầu phá vỡ sự im lặng nói: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Nhà bà ngoại.” Khương Đào nói, “Cả năm vừa rồi tôi không đi thăm bà ngoại, mẹ tôi bảo qua đó một thời gian. Nhưng mấy ngày nay sức khỏe bà ngoại không tốt, chú đón bà đến nhà chú lên thị trấn ở để tiện chăm sóc rồi. Tôi ở lại nhà trên núi cho gà mèo chó ăn, thuận tiện trông quầy bán đồ vặt luôn.”
“Một mình cậu ở trong núi?” Thiệu Khê nói, “Không sợ sao?”
“Tạm được, nhà ở vùng quê đều nuôi chó săn cả.” Hình như Khương Đào bỏ di động ra, giọng có chút xa xôi, “A Hoàng, lại đây.”
Bên Khương Đào yên lặng mấy giây rồi mơ hồ nghe thấy tiếng chó hà hơi từ xa tới gần.
“A Hoàng, kêu đi.”
“Gâu gâu! Áu —“
Khương Đào kề sát miệng chỗ loa nói: “Rất ngoan đúng không?”
“…” Thiệu Khê cau mày nói, “Nhưng trên núi rất loạn, nếu thật sự có kẻ xấu tới, một con chó có thể ngăn nổi sao?”
“Vậy sao.” Khương Đào vừa trêu đùa chọc con chó, vừa không yên lòng nói, “Vậy phải làm bây giờ.”
Thiệu Khê đang nín thở chờ những lời này của cậu, Khương Đào vừa nói xong thì lập tức tiếp lời: “Nếu không tôi qua ở với cậu hai ngày nhé.”
Khương Đào nghe vậy im lặng hai giây, buồn cười nói: “Sao, kẻ xấu tới, một mình tôi không được, cậu tới là có thể đối phó được?”
Thiệu Khê nào có gặp kẻ xấu bao giờ, hắn có hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi có thể đấy.” Hắn nói, “Tôi không ứng phó được, cũng có thể để cậu chạy đi trước.”
Khương Đào ở bên kia xùy cười hai tiếng: “Tốt vậy sao.”
Cậu mang theo tiếng cười thông qua loa nói truyền vào tai Thiệu Khê, tai Thiệu Khê nóng lên nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
“Cậu muốn tới thì tới.” Khương Đào nói, “Từ nhà đến chỗ tôi mất chừng 2 tiếng đi tàu hỏa, chút nữa tôi gửi số hiệu tàu qua, trước khi đi thì nhắn tin để tôi đến trạm xe đón cậu.”
“Ừ.” Thiệu Khê gật đầu.
Đột nhiên quyết định đi gặp Khương Đào, trong lòng Thiệu Khê vui vẻ không thôi, nhưng lại không thể nói ra được, chỉ có thể ở trên giường kìm nén.
Khương Đào ở bên kia đợi một lúc, hỏi: “Không ngắt máy sao?”
“Ừ…” Thiệu Khê đang nghĩ xem có chuyện gì để nói tiếp không, Khương Đào ở bên kia đã nói: “Nếu chưa thì để tôi đeo tai nghe. Cầm điện thoại thế này mệt quá.”
“Ừ, vậy tôi cũng đeo tai nghe.” Thiệu Khê nói.
Lúc Thiệu Khê cắm dây nghe vào máy, Khương Đào bên kia đã cho gà ăn xong, đi vào phòng bếp rửa bát. Cậu không nói lời nào, Thiệu Khê cũng không biết nói gì nên dứt khoát im lặng, tự bận chuyện của mình.
Rửa bát xong, Khương Đào khoan thai đi về ghế xích đu. Con mèo đang nằm trên đệm nhìn thấy cậu, kêu meo meo đi tới, nhảy với đến thắt lưng cậu. Khương Đào đón lấy nó, ôm vào trong lòng, nằm ngửa trên xích đu đung đưa hai cái.
Cậu nghe thấy tiếng lục lọi bên phía Thiệu Khê, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Sắp xếp hành lý.” Thiệu Khê nói, “Mai nhà tôi có bữa ăn gia đình, ngày kia tôi tới chỗ cậu.”
“Cậu vội gì chứ.” Khương Đào nói, “Tôi có chạy đi đâu đâu.”
“Cậu —” Thiệu Khê nghẹn họng, không biết nói tiếp gì nữa. Hắn dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói gì, thờ dài rồi lại tiếp tục sửa soạn.
Khương Đào cười một tiếng, gối cái tay không ôm mèo dưới đầu, từ từ nhắm hai mắt lại.