Edit: Cháo
Thiệu Khê ở trong lớp học xem bài thi thử nửa tiếng, rồi lại chơi điện thoại 10 phút, lúc ngẩng đầu lên trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Buổi trưa hắn không ngủ, lúc này cảm thấy hơi mệt, vậy nên kéo rèm cửa sổ lại, định nằm ngủ một giấc.
Chẳng qua còn chưa ngủ say, Thiệu Khê đã nghe thấy có người đang gọi tên hắn.
Trong giấc ngủ nông hắn vùng vẫy mấy giây, mắt lim dim ngẩng đầu lên nhìn. Khương Đào đang đứng trước mặt mình, có vẻ như quá nóng, cậu tháo tóc giả xuống cầm trong tay. Mái tóc ngắn lộn xộn trên đầu, nhưng váy ca rô đỏ vẫn còn mặc trên người, nhìn có vẻ không hòa hợp.
Trong cơn mơ màng Thiệu Khê cảm thấy cảnh tượng này quen quen, hắn híp mắt nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra là trong giấc mơ mà hắn đã nằm mơ đoạn thời gian trước.
Trong giấc mơ ấy Khương Đào cũng giống như bây giờ, phía trên mặc áo đồng phục của Thiệu Khê, phía dưới mặc váy đồng phục đứng trước bàn đối diện Thiệu Khê. Mái tóc ngắn bông xù, giọng nói nghe rất xa xôi.
“Trông đẹp không?” Khương Đào trong mơ hỏi.
“Đẹp.” Thiệu Khê nói.
Khương Đào cười một chút, lại hỏi: “Đẹp cỡ nào?”
Thiệu Khê trong mơ si ngốc nhìn Khương Đào, lẩm bẩm nói: “Không biết…” Hắn nói, “Cậu là người… đẹp nhất tôi từng thấy.”
Khương Đào nghiêng đầu một cái, “Vậy sao.” Cậu không bỏ qua mà hỏi tiếp: “Vậy cậu thích tôi không?”
Thiệu Khê gật đầu một cái.
“Muốn hôn tôi không?”
Đáp lại Khương Đào là những cái gật đầu không ngừng.
Vì vậy Khương Đào tiến lại gần, hương cam và chanh phả lên mặt Thiệu Khê.
Rồi sau đó —
Thiệu Khê nhắm mắt lại.
...
“Thiệu Khê…?” Khương Đào kinh ngạc nhìn Thiệu Khê, chần chừ nói: “Cậu sao vậy?”
Thiệu Khê lấy lại tinh thần. Hắn thở gấp, trong đôi mắt run rẩy tràn ngập vẻ hoang mang.
“Tôi —” Thiệu Khê hoảng hốt nhìn Khương Đào.
“Cậu có khỏe không?” Khương Đào lo lắng nhìn hắn: “Sao lại khóc thế?”
...?
Thiệu Khê nghe vậy mà sửng sốt, lúc này mới chợt phát hiện Khương Đào trước mắt mơ hồ như trong giấc mơ của hắn. Hắn đưa tay lên lau mặt một cái, nước mắt ướt nhẹp đầy tay.
Thiệu Khê kinh ngạc cúi đầu nhìn tay mình, trong chớp mắt, hắn rốt cục đã hiểu rõ khởi nguồn của mọi cảm xúc bất thường trong lòng mình —
Thì ra là vậy.
Bầu không khí là lạ mà ấm áp.
Cảm xúc vô hình, hoang đường, mất tự nhiên.
Tiếng con tim xao động và cảm giác ù tai choáng váng.
Thì ra tất cả những thứ đó, không phải do mùa hè nóng nực, cũng không phải do không khí căng thẳng khi sắp đến ngày thi Đại học gây ra, mà chỉ là vì hắn thích Khương Đào mà thôi.
Giữa mùa hè năm 18 tuổi, hắn thích một bạn nam.
Thiệu Khê cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, cảm giác chua xót như ăn phải chanh tràn đầy lồng ngực hắn.
Hắn không khống chế được nước mắt của mình, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Khương Đào, hắn càng khó chịu muốn chết, tay dùng sức chà lau không ngừng lên mặt, chỉ trong chốc lát, khóe mắt và chóp mũi cũng đỏ hết cả lên.
“Đừng lau nữa.” Khương Đào kéo tay hắn xuống, “Để tôi lấy giấy cho cậu.” Nói xong cậu về lại chỗ của mình lấy giấy ăn, đặt vào tay Thiệu Khê, sau đó tựa vào bàn đối diện Thiệu Khê im lặng nhìn hắn. Một lát sau, Khương Đào đứng thẳng dậy, vươn tay vỗ về bàn tay Thiệu Khê đang đặt trên bàn, rồi từ từ nắm lại.
Động tác lau mặt của Thiệu Khê bỗng dừng lại giống như bị ngắt điện, ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi.
Hắn không ngẩng đầu nhìn Khương Đào, chỉ cúi đầu xuống thấp thật thấp. Trong phòng học yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ chạy, và còn cả tiếng hít thở nho nhỏ của Thiệu Khê và Khương Đào.
Một lúc lâu sau, Khương Đào bóp nhẹ tay hắn hai cái, hỏi: “Bình tĩnh lại chưa?”
“Ừ.” Thiệu Khê đáp lại với giọng mũi đặc nghẹt.
“Vậy cậu chờ tôi thu dọn một chút, chúng ta cùng nhau về thôi.”
Thiệu Khê gật đầu một cái.
...
Thiệu Khê bị cảm xúc giấu kín trong lòng mình dọa sợ, trong lúc nhất thời tay chân luống ca luống cuống. Trên đường về nhà hắn một mực im lặng, đến tận lúc hai người cất xe vào nhà xe khu chung cư, Thiệu Khê vẫn không nói lấy một câu.
Khương Đào lặng lẽ sóng vai đi cùng Thiệu Khê. Ra khỏi nhà xe, cậu dùng mu bàn tay dò xét đụng nhẹ hai cái vào tay Thiệu Khê, thấy hắn không phản ứng gì thì nhẹ nhàng kéo lấy tay hắn.
Khương Đào cứ như vậy mà dắt Thiệu Khê đi, có lẽ cảm thấy cách an ủi lúc chiều ở trường rất có hiệu quả. Nhưng giờ Thiệu Khê đang tồn tại tâm tư khác ngoài tình bạn với Khương Đào, vì thế ngay cả cách an ủi cũng trở nên mập mờ.
Thiệu Khê sửng sốt muốn nói gì đó, nhưng vẫn không dám nhìn vào Khương Đào. Sau khi biết mình thích Khương Đào, hắn cứ luôn chôn mình trong xấu hổ và bất an, một khi hắn nhìn Khương Đào, cậu ấy cũng sẽ nhìn lại hắn, như vậy sẽ khiến hắn càng thấy khó chịu hơn.
Hắn không nói gì, chỉ nắm lại tay Khương Đào. Khương Đào nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hai người lặng lẽ đi lên nhà.
Lúc lâu sau, Khương Đào hỏi: “Buổi chiều ở trường, mơ thấy ác mộng sao?”
“Không phải.” Thiệu Khê nói, “Không phải… ác mộng.”
Lại một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
“Có thể do áp lực quá lớn.” Khương Đào nói.
“Ừ.”
“Thi Đại học xong sẽ ổn thôi.”
“Ừ.”
Thiệu Khê ừ liên tục đôi câu, cảm thấy mình trả lời vậy quá lạnh lùng, nhưng hắn quả thực không biết nói gì cả, vắt óc suy nghĩ chốc lát, hắn chần chừ nói: “Hai ngày đi thi có thể tới trường thi cùng nhau không?”
Khương Đào gật đầu: “Đến lúc đó trước khi đi tôi sẽ qua gọi cậu.” Cậu dừng một chút, “Thi xong rồi thì cùng về.”
“Được.”
Trong thời gian nói chuyện, hai người đã đi tới cửa nhà. Trong hành lang mờ tối, Khương Đào nhìn Thiệu Khê, mà Thiệu Khê từ đầu đến cuối đều chìm trong tâm sự nặng nề cúi thấp đầu.
Khương Đào quan sát hắn trong im lặng, đột nhiên cười lên: “Cậu làm gì mà cúi đầu suốt vậy.” Cậu nói, “Cứ như đà điểu ấy.”
Thiệu Khê không đáp lại, bàn tay đang nắm Khương Đào thả lỏng, xoay người về phía cửa nhà mình. Vừa mới bước được nửa bước, Khương Đào đã siết chặt lấy tay hắn, hơi kéo hắn qua phía cậu.
“Hửm?” Khương Đào nghiêng đầu.
Thiệu Khê hơi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Khương Đào một cái.
Thiệu Khê không nói gì, Khương Đào vẫn dây dưa với hắn không chịu thả tay ra, cứ như vậy không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Khê.
Thiệu Khê bị cậu nhìn cho phát hoảng, qua mấy giây mới phản ứng lại được, buồn buồn nói: “Tạm biệt.”
“Còn gì nữa không?” Giọng nói không chịu bỏ qua.
“Ngủ ngon.”
“Ừ.” Khương Đào nói, “Tôi còn tưởng tôi an ủi cậu lâu như thế mà ngay cả câu chào cũng không có chứ.” Cậu nói xong thì xoay người mở cửa nhà mình: “Vậy tôi vào đây.”
Trong nháy mắt Khương Đào buông tay Thiệu Khê ra, hắn bỗng cảm thấy trống rỗng trong lòng. Hắn từ từ nắm chặt lấy tay phải vừa nãy được Khương Đào cầm qua, rồi cũng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khương Đào ở sau lưng hắn đã vào trong nhà, trước khi đóng cửa lại nhô đầu ra, nhẹ giọng nói: “Thiệu Khê à.”
Thiệu Khê ngờ vực quay đầu lại.
“Nhà tôi không có thói quen chúc nhau ngủ ngon.” Cậu nói.
“Ừ… cho nên?” Thiệu Khê nghi ngờ nói.
Khương Đào thò đầu ra chút nữa, có lẽ sợ người nhà nghe thấy, hoặc có lẽ do xấu hổ, cậu không nói ra tiếng mà chỉ dùng khí âm nói: “Cho nên cậu là người đầu tiên chúc tôi ngủ ngon đấy.”
Thiệu Khê chấn động.
Khương Đào cười: “Vậy… ngủ ngon nhé.” Cậu nói xong thì lui đầu vào trong cửa, kéo tay vịn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong hành lang mờ tối chỉ còn lại Thiệu Khê với trái tim đang nhảy loạn.