*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng huấn luyện, Vu Cẩn liến thoắng ghi chú lại.
"Khi cầm máu tay chân, cần nâng vị trí bị thương lên, tránh tạo áp lực cho khớp xương phía trên......"
"Nơi trú ẩn lý tưởng là cách xa nham thạch nóng chảy và động vật hoang dã. Ekip không ngăn cản tuyển thủ trốn dưới hầm nhưng vui lòng cân nhắc tới khán giả đang xem phát sóng trực tiếp."
"Trang bị trước khi xuất phát có thể dùng điểm tiếp ứng để đổi, bao gồm cả dược phẩm. Nếu các cậu không hiểu về dược lý —— hãy báo người đại diện viết lại hướng dẫn. Tỉ lệ tử vong tại Crawson là 1/15000. Trong suốt 30 mùa chỉ có một tuyển thủ bị rắn độc cắn thương sau đó nuốt nhầm Atropine(1), mặc dù có khoang cứu nạn và toàn thể nhân viên y tế nhưng cũng không cứu được."
(1) Atropine: là thuốc làm giảm sự bài tiết của nhiều cơ quan, giúp kiểm soát các tình trạng như: tiết axit dạ dày và tiết dịch ở tuyến tụy quá mức; làm khô chất nhầy được sản sinh quá nhiều do nhiễm trùng, dị ứng gây ra.
"Nếu các cậu cũng không biết Atropine là gì —— tốt nhất là nhét fan vào túi trang bị, không chỉ không gây nguy hiểm tới tính mạng, mà bổ trang ngay tại chỗ."
Huyết Cáp nói đùa một câu làn không khí trong phòng huấn luyện vui vẻ hẳn lên.
Tay phải cầm bút của Vu Cẩn khựng lại.
Chậm rãi sờ tới thiết bị đầu cuối.
Bắt đầu nhanh chóng tra cứu.
Caesar liếc mắt một cái, suýt nữa cười ầm lên.
Lúc tan học, Vu Cẩn tìm ekip mượn sợi dây thừng, nghiêm túc tập mấy cách thắt nút Huyết Cáp đã dạy.
Đến chỗ ít người, Caesar rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ha ha ha ha ha, Tiểu Vu thật sự không biết Atropine ha ha ha ha...... Cậu nhóc đáng yêu lớn lên ở đâu thế này ha ha ha...... Lại đây, ca tìm tài liệu cho!"
Vu Cẩn ngoan ngoãn chìa ra thiết bị đầu cuối.
Caesar mới nhập chữ đã thấy hiển thị một loạt lịch sử tìm kiếm. Sau khi học xong về Atropine, Vu Cẩn lại tìm tiếp thuốc giải độc quang phổ, thuốc đối kháng thụ thể(2), triệu chứng bệnh liên quan đến hệ thần kinh trung ương v.v...
(2) Receptor antagonist: Tác dụng chính của chúng là điều trị tăng huyết áp, bệnh thận tiểu đường và suy tim sung huyết.
Caesar sửng sốt, học gần hai tiếng, Vu Cẩn tra gần 300 từ.
"Cậu ghi lại bao nhiêu?" Tá Y duỗi đầu.
Vu Cẩn mở notebook ra, chữ viết tay gọn gàng chỉnh tề. Giữa những hàng chữ có mấy chỗ trống lớn, được lấp đầy bằng những tài liệu tìm kiếm bổ sung. Cả 12 trang đều ghi đầy kiến thức tóm tắt và những ký hiệu khó hiểu.
Tá Y tùy tiện mở một trang.
"Mô hình hỗ trợ A?"
Vu Cẩn ngạc nhiên, ngơ ngác mở miệng: "Dù được trang bị dầm, thích hợp để dựng thành lều đơn giản khi thời tiết không quá xấu."
Caesar chọn trong lịch sử tìm kiếm một từ: "Da, dakota là cái gì......"
"Hố lửa dakota(3)." Vu Cẩn nhanh chóng sửa đúng: "Cách nhóm lửa tạo ra ít khói nhất, tránh lộ vị trí hiệu quả, lỗ phụ cung cấp oxy cho lỗ chính......"
(3) Hố lửa dakota: Hố lửa Dakota là một thiết kế lửa đơn giản, hiệu quả, tạo ra ít hoặc không có khói.
Caesar há to miệng: "Vừa rồi lúc học có giảng à?"
Tá Y thở dài: "Người cố vấn có nói một câu ngọn lửa ngầm."
Caesar mê mang: "Sao tôi không nhớ gì cả? Sao Tiểu Vu lại biết?"
"......" Tá Y nhìn hắn thương hại, học dốt, hết thuốc chữa!
Trước khi trả notebook cho Vu Cẩn trước, Tá Y đã dùng đầu cuối chụp ảnh lại, chuyển cho một người trong danh sách liên hệ: "Để cậu ấy noi gương, đốc thúc học tập cho giỏi."
Caesar vỗ đùi: "Không phải người kia sao! Tặng champagne định tán cậu....."
"...... Nhóc đó mới 16 tuổi." Tá Y lạnh lùng nhìn qua: "Còn lắm miệng nữa, trận đấu sau tẩn chết cậu."
Đến khi Vu Cẩn rời đi, Tá Y mới cảm khái: "Tôi thấy không cần lo lắng cho Tiểu Vu, thành tích học tập nhất định không tệ."
Caesar gật gật đầu: "Lợi hại! Chắc là đã tốt nghiệp trung học......"
Tá Y ngạc nhiên: "Anh không à?"
Caesar cười hắc hắc, tự hào: "Chưa học hết tiểu học, chơi bóng đá mấy năm thì đổi sang làm học viên."
Tá Y vỡ lẽ: "Anh mẹ nó tốt nghiệp mẫu giáo mà dám đến làm học viên —— không đúng, công ty cũng dám tuyển á?!"
Caesar kỳ: "Tốt nghiệp mẫu giáo thì sao? Nghe nói công ty còn tuyển một người không có hộ khẩu nữa kìa!"
Vu Cẩn trở lại phòng ngủ, tầng 7 tháp Nam không một bóng người.
Cậu cho thỏ con thêm đồ ăn, tiếp tục tập thắt nút.
Lúc tập, tầm mắt của Vu Cẩn năm lần bảy lượt liếc nhìn chân thỏ, ngứa tay muốn bắt tới luyện tập —— cuối cùng cố gắng kìm chế từ bỏ.
Đây không phải thỏ con.
Đây là thỏ ca.
Được lão đại tận tay giao cho mình, không thể bắt nạt được...... Chuông cửa vang lên, Vu Cẩn học bộ dáng của Vệ Thời, vuốt một cái trên thân thỏ con rồi mới đi mở cửa.
Một phong bì màu đen được robot vận chuyển đặt vào tay Vu Cẩn, ký tên là Bạch Nguyệt Quang Ent.
Mở phong bì, một con chip nho nhỏ nằm an tĩnh trong túi zip.
Thị thực Liên Bang. Thời hạn hiệu lực: 3 năm.
Vu Cẩn lắp chip vào đầu cuối, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau 3 năm..... Cho dù làm học viên 3 năm, chưa chắc đã có thể xin được thân phận công dân!
Nắng chiều ấm áp, Vu Cẩn vừa vuốt lông thỏ, vừa ngủ gật, lúc quay người lộ ra cái bụng trắng trẻo.
Trên sân đấu không thể thiếu cận chiến, rèn luyện thể chất cũng phải lưu vào nhật trình ——
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ của Vu Cẩn biến mất, nhanh chóng đối chiếu sổ tay thể chất, mở ra giọng nói hướng dẫn, tập thể dục theo đài.
Chương trình học buổi chiều là khả năng biểu hiện trước ống kính.
Lúc Ứng Tương Tương xuất hiện, một chúng thẳng nam đều há to miệng.
Vị cố vấn nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, nói cười nhẹ nhàng, trang điểm đơn giản đúng chuẩn hình tượng mối tình đầu.
Ngay cả Vu Cẩn cũng nhìn thêm mấy lần.
Nhưng mà trực giác nói nói với cậu có ánh mắt đang nhìn chòng chọc mình.
Vu Cẩn nghiêng người, ngạc nhiên nhìn về phía hồng mao.
Hồng mao mở to hai mắt, làm ra khẩu hình: Vệ —— ca ——
Vu Cẩn cũng mở to hai mắt, làm ra khẩu hình: Không ở đây nha! Tôi cũng không thấy đại ca!
Hồng mao nghẹn, giữ lại Vu Cẩn, xác nhận cậu không nhìn chằm chằm Ứng Tương Tương nữa mới yên lòng. Một mặt lại nghĩ không biết Vệ ca nghĩ gì, ngủ cũng ngủ rồi......
Trên bục, Ứng Tương Tương mở một đoạn video chiếu hình ảnh tuyển thủ đang băng bó vết thương trên cánh tay, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt lúc đổ cồn i-ốt còn xẹt qua biểu cảm đau đớn.
"Nhìn rõ không?" Ứng tiểu thư hơi mỉm cười.
Đám học viên gật gật đầu.
"Trong show thoát hiểm, kể cả là thuận gió hay ngược gió, đều có camera đi theo các bạn. Bị thương —— là thử thách khảo nghiệm tâm lý tuyển thủ cảnh ngộ nhất. Người xem sẽ dõi theo sự mạnh mẽ của các bạn, cũng sẽ thông cảm cho sự yếu đuối. Nhưng camera thì chỉ biết thu lại những gì nó thấy."
Ứng Tương Tương mở đoạn video tiếp theo, chính giữa màn hình là tuyển thủ đang nổi hiện nay, tay bắn tỉa của đội Ngân Ti Quyển - Bạc Phúc Thủy.
Nháy mắt khi Bạc Phúc Thủy xuất hiện, Caesar lập tức nhíu mày: "Tên đáng ghét này."
Vu Cẩn mờ mịt: "A......"
Caesar bĩu môi: "Phá đội, không đánh được, chuyện này có cả đống. Fan nói hắn thiện chiến, xì, tên này là tử địch của đội trưởng chúng ta. Học viên cùng kỳ, đồng thời ra mắt, đều ở vị trí ngắm bắn."
Trong màn hình, Bạc Phúc Thủy bị thương ở cánh tay trái, trước khi cúi đầu quấn băng vải điều chỉnh vị trí, cố tình nghiêng sườn mặt về phía ống kính —— ngũ quan nhăn lại, mắt đào hoa bởi vì đau mà khẽ nhúc nhích, hắn cũng thở dốc nhưng biên độ phập phồng không làm hỏng tính thẩm mỹ chút nào.
Vu Cẩn xem đến trợn mắt há mồm.
Ngay sau khi băng bó xong, vị tuyển thủ này —— nhìn vào màn hình câu môi cười:
"Xin lỗi, khiến các bảo bối lo lắng."
Sắc mặt của Caesar hết xanh lại trắng, suýt chút nữa nôn khan.
Tá Y sững sờ: "Cái thể loại thao tác ghê tởm gì thế này ——"
Trên bục, Ứng Tương Tương lại đang không tiếc lời khen ngợi Bạc Phúc Thủy.
"Nhớ kỹ, show thoát hiểm cũng là show tài năng, tất cả biểu hiện đều phải lấy ống kính làm cơ sở. Được rồi, chúng ta chọn ra mấy người lên biểu diễn. Bắt đầu từ cấp S," Ứng Tương Tương nhìn danh sách, ánh mắt sáng lên: