Vu Cẩn chờ bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã vèo một cái bật dậy.
Đôi mắt nhỏ lấp lánh tỏa sáng: "Đại ca ——"
Vu Cẩn bỗng nhiên nghẹn lời, ngơ ngác nhìn vào bên trong cánh cửa.
Vệ Thời rõ ràng mới tắm xong, ngũ quan thâm thúy biểu tình lãnh đạm, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng. Thân thể trần trụi lãnh ngạnh vẫn chìm trong bóng tối, dáng người trên rộng dưới hẹp, tám khối cơ bụng rõ ràng, trên cánh tay phải và trước ngực ẩn hiện vết đạn cũ.
Lúc mở cửa, hơi nước ập vào mặt.
Vu Cẩn bỗng nhiên nhớ lại lời đồng đội từng nói ——
Vừa đẹp, lại vừa biết đánh đấm.
Vệ Thời xách thỏ tinh vào trong, nhướn mày ý bảo cậu nói chuyện.
Vu Cẩn ngoan ngoãn thành thật: "Tháp Nam đóng cửa......"
Hồng mao đứng một bên vỗ đùi: "Đúng đấy! Đã giờ này rồi, Vệ ca rộng lượng thu lưu đi......"
Tầm mắt của Vệ Thời đang hạ xuống, nháy mắt lườm qua, hồng mao giật mình một cái, dán mình vào góc tường hết mức có thể.
Vu Cẩn duỗi đầu quan sát bên trong, đầy vẻ tiểu động vật tò mò: "Đại ca! Tôi sẽ co người hết mức! Nhất định không chiếm chỗ....."
Không biết vì sao, hồng mao nhất thời nhìn Vu Cẩn đầy khâm phục.
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối trên bàn trà bỗng nhiên vang lên.
Trước đôi mắt trợn tròn của Vu Cẩn, Vệ Thời ném khăn tắm, trên người ngoài cái quần lót màu đen ra, thân thể cường tráng gần như hoàn toàn trần trụi. Hắn tùy tay khoác thêm áo ngủ, cầm lấy đầu cuối, mắt nhìn Vu Cẩn: "Chờ ở đây."
Vu Cẩn gật đầu a gật đầu.
Vệ Thời cầm đầu cuối ra ngoài sân phơi, hồng mao lúc này mới khôi phục bộ dáng tung tăng nhảy nhót. Vừa nhanh chóng dọn đồ, vừa ân cần dặn dò đối Vu Cẩn: "Tôi đến cách vách ở. Đừng ngồi ghế dựa, bụi tích từ năm ngoái chưa dọn đâu, giường đã chuẩn bị xong rồi, bên phải, nhớ nằm bên phải giường. Thế nhé! Mai gặp lại a......"
Căn phòng không rộng lắm trở nên yên tĩnh.
Lúc này Vu Cẩn mới nhìn rõ bố trí bên trong.
Hướng cửa phòng 201 tháp Bắc ngược với ký túc của Vu Cẩn, đầy đủ tiện nghi, trừ chỉ có một phòng tắm, hai cái giường đặt tách ra ở vị trí xa nhất.
Qua ánh đèn mờ hắt ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy một nửa sân đấu ở phía xa, nghe nói là để dùng cho vòng loại Crowson thứ hai hoặc thứ ba.
Trên sân phơi, Vệ Thời đang liên lạc bằng thiết bị đầu cuối, phần lớn là đầu bên kia báo cáo, Vệ Thời chỉ ngẫu nhiên ừ một tiếng, âm thanh trầm thấp không chút gợn sóng.
Vu Cẩn vểnh tai nghe, nhịn không được lim dim hai mắt, thuận theo ý chí nằm vật xuống, duỗi thẳng người.
Gối đầu có mùi nắng cực kỳ thoải mái, cũng trộn lẫn mùi hương không hề xa lạ.
Vu Cẩn nghĩ, hồng mao thật tốt! Nhường giường cho mình......
Một bên gối đầu bị cấn, Vu Cẩn cảm thấy gáy đang đè lên thứ gì đó.
Cậu nghiêng mặt, từ từ duỗi tay sờ soạng dưới gối đầu, lúc lâu sau rút ra một thứ lạnh như băng —— ngay sau đó trợn tròn mắt.
...... Súng.
...... Súng a a a!!
Nội quy Crowson rõ ràng đã viết, súng chỉ được phép dùng khi thi đấu và huấn luyện, tuyển thủ phải nghiêm chỉnh tuân thủ điều lệ pháp luật Liên Bang.
Vu Cẩn cùng khẩu súng kia mắt to trừng mắt nhỏ, đang chuẩn bị nhét trở lại thì cửa sân phơi mở ra.
Vu Cẩn lập tức bừng tỉnh, lắp bắp: "Đại ca, trên giường này có có có......"
Vệ Thời nhìn vào mắt cậu: "Đó là giường của tôi."
Vu Cẩn sửng sốt, quả nhiên thấy số của Vệ Thời trên trụ giường, hoảng hốt bật dậy.
Vệ Thời ôm cánh tay nhìn, drap giường vốn được vuốt phẳng giờ đã xuất hiện mấy nếp uốn, chăn bị Vu Cẩn quấn lấy, Vu tuyển thủ rõ ràng còn chưa tắm rửa đâu, đứng ở cửa phòng tắm cũng có thể cảm nhận được mùi thỏ con thơm thơm mềm mềm.
Rất có thể làm thành ổ thỏ. Vệ Thời sách một tiếng, mở miệng: "Được rồi, cậu ngủ ở đó đi."
Nói xong đi đến mép giường, bảo Vu Cẩn: "Tay."
Vu Cẩn mờ mịt duỗi tay.
Ngay sau đó —— ngón trỏ bị hai ngón tay mang vết chai khóa lại, lòng bàn tay nóng lên, khẩu Browning cứ thế thần không biết quỷ không hay rơi vào tay Vệ Thời.
Động tác thuần thục dứt khoát không chút nể tìn, Vệ Thời lại thuận tay rút từ dưới drap giường ra một khẩu súng lục mini, cùng một con dao móng hổ ở chân giường.
"Chân." Vệ Thời tiếp tục ra lệnh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Vu Cẩn phản ứng lại, hai cái chân trắng trắng nộn nộn vèo một cái rút vào trong chăn.
Vệ Thời lại đẩy đẩy đầu Vu Cẩn vào trong, sau đó nhấc lò xo đệm lên, Vu Cẩn lăn ùng ục, một khẩu súng máy bọ cạp được rút ra.
Vu Cẩn trợn mắt há mồm —— cậu hoàn toàn chắc chắn, một mình Vệ Thời là đủ để hủy toàn bộ căn cứ của chương trình.....
Rốt cuộc cậu cũng nhịn không được hỏi: "Đại ca, chỗ súng này......"
Vệ Thời không chút để ý mở miệng: "Súng ở đâu?"
Sau khi tắt đèn, trong ký túc đen như mực một mảnh an bình, nhìn không ra ở chỗ này mới chỉ hai phút trước lão đại đã mở kho vũ khí.
Vu Cẩn lập tức tỉnh ngộ: "Không có! Là tôi nhìn nhầm rồi......"
—— sau đó trơ mắt nhìn lão đại bố trí lại phòng tuyến hàng cấm.
Vu Cẩn tròn mắt nhìn: Mình đâu có mù......
Vệ Thời quay đầu lại, khóe miệng hình như hơi nhếch lên: "Ngủ."
Trong bóng tối, hai mắt của Vu Cẩn quay tròn loạn chuyển, cứ một lát lại nhìn Vệ Thời, hình như có chút hưng phấn, nhưng không dám đột ngột mở miệng.
Trong đầu đang lung tung hiện lên tin tức lúc trước.
Lão đại mang theo hồng mao tới, lão đại hình như có rất nhiều tiểu đệ...... Xem ra mình phải cạnh tranh rất gay gắt!
Lão đại che dấu thực lực, cùng với champagne của lão đại ——
Vu Cẩn mấy lần suýt mở miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Cậu cũng không biết lão đại đã ngủ hay chưa.
Trong phòng ngủ ở tháp Bắc, mắt kính màu hổ phách sáng lên rồi lại tối đi, tối xong lại sáng, lặp lại một lúc lâu mới hạ xuống, hơi thở gần như không thể nghe thấy.
Ba giờ sau.
Trong bóng đêm, Vệ Thời bỗng nhiên mở mắt, đồng tử không mang theo một tia cảm tình nào, tay phải chớp mắt đặt lên cò súng Browning tinh xảo.
Trong ký túc xá của học viên, màn bảo vệ hệ thống hạ xuống làm hắn nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay hiện thực.
Vệ Thời chán ghét nhăn mày, duỗi ra tay sờ soạng, mới nhớ ra không mang mèo đến đây.
Hắn chợt có linh cảm, nhìn về một cái giường khác ——
Cửa sổ nhỏ phía bắc mở một nửa, gió nhẹ khẽ thổi vào, ở cách đó không xa vang lên tiếng hít thở thấp thấp phập phồng của Vu Cẩn.
Mèo không đủ, thỏ tinh miễn cưỡng có thể thu thập.
Vệ Thời lẳng lặng nghe hồi lâu, nhịp tim rốt cuộc trở lại bình thường.
@
Một giấc này của Vu Cẩn ngủ đến vô cùng ngon.
Lúc tỉnh lại trời mới hơi hửng sáng, giường đối diện đã không một bóng người.
Vu Cẩn vội vàng bò dậy, trong phòng tắm đặt một bộ đồ dùng rửa mặt, một bộ khác đã mở ra, đặt ngay ngắn một bên, một giọt nước cũng không thấy.
Trước khi đi, Vu Cẩn cẩn thận gấp chăn lại, lại lấy tờ giấy hôm qua dùng để gõ cửa nhét lại vào ví.
Tầng dưới của hai tòa tháp dán thời gian biểu huấn luyện.
Vu Cẩn gặm bữa sáng, đang tìm phòng học trên bản đồ, một người đàn ông tóc vàng cao to đi thẳng đến.
"Tiểu Vu!" Caesar đập vai Vu Cẩn một cái, quả nhiên là biểu tình tha thiết.
"......" Vu Cẩn trợn tròn mắt, nhìn đầu sỏ hại cậu không có nhà để về.
"Tối qua ở chỗ nào?" Caesar vô cùng tò mò: "Không phải là đi tìm người tặng champagne kia...... Ai đùa thôi, đùa thôi!"
Vu Cẩn câm nín: "......"
Caesar chậm rãi lắc lư đi tiếp, trong giọng nói mang tinh thần phấn chấn, có vẻ còn dư vị từ tối hôm qua: "Nhưng mà, đi chưa chắc đã tìm được, bóng dáng ấy......"
Vu Cẩn lại câm nín: "......"
Caesar rốt cuộc cũng rời đề tài, xem xét lịch trình, đang định mở miệng thì bị cắt ngang.
Tá Y cười tủm tỉm đi tới, hướng Vu Cẩn ôn hòa nói: "Tiểu Vu, quảng cáo không tồi."
Vu Cẩn bừng tỉnh nhớ tới tối hôm qua quay quảng cáo giữa đám thỏ con: "Tá Y ca, có thể xem quảng cáo ở đâu a......"
Tá Y ngạc nhiên: "Cậu không biết à? Đêm qua, chiếu cùng trận bán kết phát lại —— lượng truy cập suýt bùng nổ."