Trác Nhiên quyết định giấu Mạc Quân Thần việc bản thân chết đi sống lại, anh không phải người mê tín, có nói anh cũng không tin nên cô sẽ không nói cho anh biết.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường, cô và Mạc Quân Thần vẫn sống ở căn nhà nhỏ của cô,, cuộc sống thoải mái.
Như mọi hôm cô đến Mạc Thị để đưa cơm cho Mạc Quân Thần, bước đến phòng quen thuộc của anh, lòng cô bỗng nhiên hồi hộp hẳn, cách nghĩ của cô về anh cũng khác đi, cũng chỉ bởi câu nói anh yêu cô.
Chuẩn bị đưa tay gõ cửa, cô nghe loáng thoáng được tiếng của người trong phòng.
''Còn một tháng nữa là tôi và Hiểu Linh Hy kết thúc.''
Người kia nói:'' Vậy sao? Nhanh thật đấy.''
''Đúng vậy.''
''Cậu định thế nào? Chấm dứt hay tiếp tục?''
''Chưa biết, vừa không muốn coi Hiểu Linh Hy là Trác Nhiên, lại vừa không muốn xa cô ấy.''
''Rắc rối.''
Ồ, cô cũng chợt nhận ra, chỉ còn một tháng nữa thôi là anh và cô khong còn cái hợp đồng tình nhân, chuyện của Nghiêm Triết đem ra trao đổi anh cũng sắp hoàn thành rồi. Cảm giác khó chịu cứ lan dần khắp cơ thể, cô thật sự vô cùng khó chịu.
Đè nén lại, Trác Nhiên gõ cửa. ''Cốc..Cốc.''
''Vào đi.''
Hôn anh một cái, Trác Nhiên đặt cơm lên bàn nói:''Thư Kí Tống có ở lại ăn không?''
''Tất nhiên.'' Mạc Quân Thần quay ra lườm Tống Thừa Nhân, ăn ké suốt ngày, thật khó chịu.
''Cậu giảm cân đi, béo như con heo.''
''Ông đây dáng chuẩn nam thần.''
''Nam thần kinh.''
''Mẹ kiếp đừng có chê, có khi cậu nhìn thân thể tôi cũng phải mê mệt ý chứ.''
''Hừ, cậu ghê tởm qua đấy.''
''Giống cậu thôi.''
Trác Nhiên ngày nào cũng nghe hai người nói qua nói lại cũng quen, cô mở nắp hộp đơm cơm vào bát cả ba.
''Cốc cốc.'' Tiếng gõ cửa dồn dập khiến căn phòng tĩnh lặng hẳn, Tống Thừa Nhân lạnh giọng:'' Vào đi.''
Là mẹ Mạc Quân Thần, không biết bà tới đây làm gì nữa, bà hớn hở đi đến:'' Ô ở đây hết hả? Linh Hy, mẹ có mang đồ ăn tới, bỏ ra ăn đi con.''
''Vâng.'' Trác Nhiên nhận lấy túi đồ ăn mẹ anh đưa, cô mở ra trong bụng bỗng nhộn nhạo.
''Ọe..'' Trác Nhiên nhanh chóng bịt miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo,bụng dạ khó chịu cứ dâng lên tận cổ. ngôn tình sủng
Mẹ anh thấy vậy nhanh chóng chạy đến hỏi han:'' Sao vậy con, mặt tái thế này, nhanh nhanh đi đến bệnh viện thôi.''
Cô xua tay:'' Con không sao.''
Mạc Quân Thần nhanh chóng bế thốc cô lên:'' Không sao cái gì, đi viện.''
Có trời mới biết anh hồi hộp như thế khi nghe kết quả từ bác sĩ, không uổng công một tháng trước anh ngồi chọc thủng hết đống bao khi anh và cô chuẩn bị quan hệ.
''Cô có thai gần một tháng rồi, xin chúc mừng.''
Lời bác sĩ như sét đánh ngang tai cô, có thai? Cô và anh luôn dùng biện pháp phòng tránh mà.
''Mạc Quân Thần, anh mua bao dởm à?''
''Chắc vậy.''
''Bây giờ sao?''
Mẹ anh nhanh chóng nhảy vào:'' Sao chăng gì, nhanh kết hôn đi, ta có cháu bế rồi, ha ha, không uổng công mẹ đêm ngày cầu nguyện.''
Cô lập tức lôi Mạc Quân Thần ra một góc:'' Mạc Quân Thần, rốt cuộc là như thế nào?''
Mặt anh mơ màng nhớ lại một tháng trước.
Anh hỏi Tống Thừa Nhân:'' Làm thế nào để níu giữ phụ nữ bên mình?''
Tống Thừa Nhân nói:'' Làm cho họ có thai, khi đó họ sẽ ở bên mình thôi.''
Anh liền tranh thủ khi cô tắm liền lấy kim chọc thủng đống bao, bây giờ cô có thai rồi, kế hoạch thành công, khỏi phải suy nghĩ việc hợp đồng này nọ nữa.
Trác Nhiên thấy anh không trả lời vô cùng tức giận:'' Này, anh định thế nào đây?''
''Sao, em muốn thế nào?''
''Dù có thế nào đi chăng nữa, anh có ép tôi thì tôi cũng không bỏ đứa bé đâu.''
''Linh tinh, ai bắt ép bỏ?'' Cô có biết anh khó khắn lắm mới lừa để cô có thai không?
''Thế anh muốn thế nào?''
''Kết hôn.''
''Cái gì? Hợp đồng....''
''Bên A sửa lại hợp đồng, thời hạn cả đời có được không?'' Mạc Quân Thần giữ chặt gáy cô hôn xuống đôi môi căng mọng ấy, hương vị ngọt ngào khó tả. Anh làm ba rồi, và cũng không độc thân nữa.
Quá khứ có lẽ nên quên đi, năm năm là quá đủ rồi.