"Quả nhiên! Em vừa không ở đây chị liền bị chị em khi dễ đúng không? Thật quá đáng, chắc chắn là do chị ấy cảm thấy chị hát rất hay, nên mới bắt chị hát không ngừng! Ai, thất phu vô tội hoài bích có tội mà..."
"Cái quỷ gì vậy?" Thủy Nhạc vừa rời giường liền nghe Diệp Hiểu Đồng ở trong phòng mình than khóc, hơn nữa bộ dáng giống như đã nghẹn rất lâu đến giờ mới có cơ hội phát tiết. Nếu không phải nể mặt bữa sáng và mật ong do cô ấy chuẩn bị, Thủy Nhạc đã sớm ném người này ra ngoài.
"Nhạc Nhạc, chị yên tâm, em nhất định đòi lại công bằng cho chị!" Diệp Hiểu Đồng thề non hẹn biển nói.
Thủy Nhạc vốn muốn đùa một chút, hỏi cô ấy muốn đòi lại thế nào, nhưng lời đến bên miệng mới chợt nhận ra nếu tiếp tục đề tài này, phỏng chừng từ giờ đến lúc đến trường quay cô sẽ không thể sống bình yên. Vì vậy cứng rắn đổi thành: "Chiều nay em có thời gian không?"
Không ngờ Diệp Hiểu Đồng càng kích động hơn: "Có! Đương nhiên là có! Chỉ cần Nhạc Nhạc cần, lúc nào em cũng có thời gian! Em nhất định sẽ thỏa thoả đáng đáng đưa Nhạc Nhạc về nhà!" Thuận tiện lên nhà uống ly trà, ăn bữa cơm, nếu quá muộn còn có thể...
"Tiểu khu không cho xe vào, đưa tới trước cổng là được rồi, cảm ơn." Nếu không nhìn ra trong đầu gia hỏa này đang nghĩ loạn thất bát tao gì, sao cô còn mặt mũi đứng ra đùa giỡn Khả Nhạc. Quả nhiên Lam Băng nói rất đúng.
"Nhạc..."
"Đi xem xe của đoàn phim tới chưa."
Diệp Hiểu Đồng gục đầu đi ra ngoài, sau đó ở trong xe dùng ánh mắt ai oán đóng đinh Thủy Nhạc cả đoạn đường, nhưng hiển nhiên hoàn toàn bị ngó lơ. Nếu Diệp Hiểu Đồng biết, cảnh quay cuối cùng của Thủy Nhạc phải quay đến tận ba ngày, hẳn là cô ấy sẽ rất vui.
Hoàn hôn, người ca sĩ phiêu bạc ngồi bên đường, ngơ ngác nhìn dòng người ngược xuôi qua lại. Tà dương xẹt qua bên cạnh nàng, tà tà chiếu vào đám vạch kẻ đường đen trắng. Một cơn gió thổi qua trước hộp đàn Guitar, thổi bay tờ tiền trước mặt, đem nó lượn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường. Một người qua đường tốt bụng giúp nàng nhặt lên, đem trả lại, nàng lại không hề phát giác.
Vì đạt được hiệu quả ánh sáng tốt nhất, mỗi lần quay chỉ có thể tiến hành trước lúc mặt trời lặn, điều này có nghĩa là muốn quay lại cảnh này quả thực không chỉ là "chút" chuyện đơn giản.
Mãi đến ngày thứ ba, tất cả mọi người đều cảm thấy Thủy Nhạc quả thật đã diễn rất tốt rồi, đến cuối cùng thậm chí còn nghi ngờ có phải là do biểu hiện của người qua đường không tốt không, tỷ như nét mặt khi hắn nhặt tiền không đúng... Nhưng đạo diễn một lời cũng không nói, ngoại trừ ngẫu nhiên lên tiếng chỉnh lại vài chi tiết, còn lại chỉ lệnh cho mọi người quay đi quay lại hết lần này tới lần khác.
Thủy Nhạc nhìn Diệp Hiểu Đồng đang đứng bên cạnh Lam Băng nhìn mình đau lòng. Rõ ràng đã mếu máo sắp khóc vậy mà không dám hé răng nói nửa lời. Nghĩ rằng, lúc trước Lam Băng nói sẽ bị Diệp tử trừng chết hoặc lải nhải đến chết gì đó, quả nhiên chỉ là nói cho vui.
Rốt cục Lam Băng cũng quyết định tạm dừng. Diệp Hiểu Đồng là người vọt lên đầu tiên: "Nhạc Nhạc chị không sao chứ?" Giọng nói cơ hồ khóc nức nở.
"Không việc gì." Diệp Hiểu Đồng nghe Thủy Nhạc nói ngược lại rớt nước mắt, nhưng lại liều mạng nhịn xuống.
"Được rồi, thật sự không có gì, em nhìn xem chị giống có chuyện gì lắm sao? Không sao thật mà, ngoan ~" Diệp Hiểu Đồng nghe vậy, từ trên xuống dưới quần sát Thủy Nhạc một lần, giống như thật sự không có gì, tâm trạng vẫn bình thường, nháy mắt một bụng ủy khuất hóa thành kiêu ngạo cùng sùng bái, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thủy Nhạc.
"Không phải em đem mật ong sao? Giúp chị pha ly nước, chị có chút khát."
"Ân!" Diệp Hiểu Đồng liên tục gật đầu, vui vẻ chạy đi, Thủy Nhạc đứng tại chỗ dỡ khóc dỡ cười.
Lam Băng còn đang ở chỗ máy quay xem lại cảnh vừa rồi, lông mày nhíu chặt, bán kín năm mét xung quanh hoàn toàn vắng vẻ. Thủy Nhạc chậm rãi đi qua, mỗi một bước chân đều phảng phất nghe được tiếng hít không khí truyền đến từ xung quanh, thật là, có đáng sợ vậy sao?
Thủy Nhạc lẳng lặng đến cạnh Lam Băng, cùng cô xem lại cảnh quay vừa rồi. Vài lần như vậy Lam Băng vẫn không có ý định dừng lại, Thủy Nhạc cũng thật sự đoán không ra rốt cuộc cô ấy muốn gì, đành phải mở miệng hỏi: "Chị muốn loại cảm giác gì? Em thật sự không rõ, nếu chị không giải thích cho mọi người, còn quay tiếp nữa cũng chỉ là như vậy thôi."
Không ngờ Lam Băng lại nhanh chóng cho ra đáp án, mà đáp án này lại khiến Thủy Nhạc lần đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên vì cô ấy. Lam Băng nói: "Chị cũng không biết."
Thủy Nhạc dời tầm mắt từ màn hình sang sườn mặt Lam Băng. Lam Băng vẫn đang nhìn chằm chằm màn ảnh, vẻ mặt hoang mang, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng mê mang. Đột nhiên cô ấy quay đầu, nhìn Thủy Nhạc nói: "Chị không biết mình muốn là cảm giác gì, chỉ là, cảm thấy, kết cục của cô ấy không nên... đau lòng như vậy, không phải vì chị không đành lòng, mà là cô ấy vốn không nên như thế..." Nói xong vẫn nhìn chăm chú vào mắt Thủy Nhạc, giống như đang hỏi, em hiểu được ý chị chứ?
"Cô ấy, không phải người như vậy". Thủy Nhạc vừa dứt lời, hai mắt Lam Băng liền sáng lên.
"Nếu là em, em sẽ thế nào? Không quan tâm kịch bản, không quan tâm những gì chị nói với em lúc trước, em sẽ làm thế nào?"
Thủy Nhạc cơ hồ bị sự mong chờ trong mắt Lam Băng bao phủ, cô gần như nín thở, nhẹ đến không thể nghe được nói: "Quay lại lần nữa." Sau đó tự mình đi về trước, nhắm ngay vị trí vừa rồi đi qua.
Hoàn hôn, người ca sĩ phiêu bạc ngồi bên đường, ngơ ngác nhìn dòng người ngược xuôi qua lại. Tà dương xẹt qua bên cạnh nàng, tà tà chiếu vào đám vạch kẻ đường đen trắng. Một cơn gió thổi qua trước hộp đàn Guitar, thổi bay tờ tiền trước mặt, đem nó lượn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường. Một người qua đường tốt bụng giúp nàng nhặt lên. Trong nháy mắt, dường như có giọt nước nhỏ xuống mặt hồ tĩnh lặng, nàng đột nhiên hồi thần, nhìn người qua đường kia, gật đầu, mỉm cười. Người qua đường như kẻ vô tình quấy rầy cảnh đẹp, đỏ mặt, xấu hổ trốn đi.
"Cắt!" Đạo diễn hô to một tiếng, mọi người mới giật mình hoàn hồn, lần này, thật sự kết thúc.
Thủy Nhạc xa xa liếc Lam Băng một cái, tự động bỏ qua tiếng hoan hô của Diệp Hiểu Đồng, xoay qua nhìn "người qua đường" vẫn đang đỏ mặt, nói: "Ngại quá, không nói trước với anh."
"A, không có không có! Như vậy... rất tốt, thật sự!"
"Cám ơn!"
Đằng sau, Diệp Hiểu Đồng đã muốn nhào đến trước mặt, bị Thủy Nhạc liếc một cái ngạnh sinh sinh dùng tay che lại tiếng thét chói tai, nhưng vẫn không kìm được vẻ kiêu ngạo vì thần tượng của ta đã chinh phục thế giới.
Thủy Nhạc bóp trán: "Diệp tử, mọi người sẽ cho rằng gia tộc Khả nhạc đều giống như em..." Sau đó nhướng mày nhìn Diệp Hiểu Đồng, tỏ vẻ chị rất mất mặt vì em, làm mọi người xung quanh bật cười. Sau đó cũng không để ý Diệp Hiểu Đồng kháng nghị, đi thẳng đến chỗ Lam Băng.
"Không cần quay lại lần nữa sao?"
Từ lúc Thủy Nhạc qua đây Lam Băng vẫn chăm chú nhìn nàng, trên mặt khó nén hưng phấn, trả lời: "Không cần, lần này đã là tốt nhất. Quay thêm lần nữa, chỉ sợ "người qua đường" có phòng bị, nhất định sẽ không đạt được hiệu quả tốt như lúc nãy."
Thủy Nhạc được Lam Băng khen, không khỏi có chút ngượng ngùng, thẳng thắn nói: "Không ngờ cuối cùng cũng quay xong rồi, mấy ngày trước, em còn tưởng tượng ra cảnh bị chị đuổi khỏi đoàn phim..." Nói xong cũng bị chính mình chọc cười.
Lam Băng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, Thủy Nhạc thật thà nói "Em không muốn hủy cô ấy", ý cười đong đầy đáy mắt.
Cuối cùng Diệp Hiểu Đồng đã có thể như ước nguyện, lái xe của Lam Băng đưa - Thủy - Nhạc - về - nhà!
Được ở cùng thần tượng trong không gian gần gũi thế này, Diệp Hiểu Đồng tỏ vẻ bản thân chưa hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh hoàn toàn là vì đảm bảo an toàn cho thần tượng nhà mình, chính là dùng ý niệm này mà chống đỡ. Còn Thủy Nhạc nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của tài xế đương nhiệm mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngắm phong cảnh bên ngoài, đơn giản là do xuất phát từ sự tín nhiệm với Lam Băng.
Cứ như vậy một người cố gắng kiềm nén, một người không quan tâm thế sự, im lặng được vài phút. Diệp Hiểu Đồng rốt cục tìm về tôn nghiêm của một fan ruột trung thành, bắt đầu trở nên cuồng nhiệt.
"Nhạc Nhạc! Em có thể đại diện cho đông đảo gia tộc Khả Nhạc hỏi chị vài... vấn đề nhỏ có được không?"
"Em "đại diện" cho họ, chuyện này họ có biết không?" Thủy Nhạc sớm biết cô nàng này không im lặng được bao lâu, ung dung hồi đáp.
"Khụ, chuyện này không quan trọng. Có được không? Em cam đoan đây sẽ là một cuộc trò chuyện vui vẻ thoải mái!"
"Tỷ như?"
"A a ~ Nhạc Nhạc là tốt nhất! Đầu tiên làm một vị nữ ca sĩ lợi hại nhất, đối với chuyện fan nữ còn đông đảo hơn fan nam, chuyện này chị cảm thấy thế nào?" Vừa nghe cách đặt câu kỳ quái này Thủy Nhạc liền biết cái gọi là trò chuyện vui vẻ cũng không phải do Diệp Hiểu Đồng nhất thời hưng phấn nghĩ ra.
"Chuyện này có gì đặc biệt sao?"
"Đương nhiên đặc biệt! Bình thường đều là sao nam có nhiều fan nữ hơn fan nam, còn sao nữ khẳng định có nhiều fan nam hơn fan nữ."
"Cho nên vấn đề của chị là fan nữ quá nhiều?"
"Đúng vậy đúng vậy, cho nên chị cảm thấy thế nào?"
"Vấn đề này không phải nên hỏi ngược lại các em sao? Chị làm sao biết các fan "nữ" nghĩ thế nào? Đến, nói một chút xem em nghĩ thế nào."
"Em... em mới sẽ không nói cho chị biết!" Diệp Hiểu Đồng khóc không ra nước mắt, đành phải chuyển sang vấn đề thứ hai: "Trong những cách xưng hô Khả nhạc đặt cho chị, chị thích cái nào nhất? Thủy Nhạc đại nhân, nữ vương bệ hạ, Thủy bảo bảo, Nhạc bảo bảo, Thủy..."
"Cút!"
"Được rồi, Nhạc Nhạc." Diệp Hiểu Đồng vội vàng dịu giọng. "Tiếp theo, vấn đề này rất khó nga. Lần sau có dám đăng một bức ảnh tự xướng lên weibo không?"
"Ha ha, đợi lần sau chị phát weibo em liền biết."
"Vậy lần sau phát weibo là lúc nào?!"
"Lúc nào phát lúc đó sẽ biết?!"
"..."
"Còn có..."
"Đã vài câu."
"Câu cuối cùng! Đây là câu cuối cùng, hình mẫu bạn trai lý tưởng của chị là gì?"
"Vấn đề này không có gì mới lạ, chị đã trả lời rất nhiều lần."
"Nhưng mà! Mỗi lần đều không giống nhau."
"Phải không, chị đã nói gì?"
"Lần đầu tiên nói là bề ngoài không quan trọng nhưng nhất định phải có tài hoa, lần thứ hai nói quan trọng nhất là phải có nhân phẩm nhưng nếu bề ngoài rất soái vậy càng tốt, sau đó là thành thục ổn trọng, sau đó lại là hiếu thuận có trách nhiệm, lần cuối cùng lại nói là phải có khiếu hài hước hoặc là có chút trẻ con... Chị không biết, nam Khả Nhạc đều bị chị bức điên rồi!"
"Được rồi, cho nên thật ra chị thích là..." Thủy Nhạc dừng một hồi, làm như nghiêm túc suy nghĩ, Diệp Hiểu Đồng vô thức nắm chặt tay lái, một bên nhìn đường một bên vểnh tai, hận không thể có máy ghi âm tự động trong xe.
"Có tài hoa có nhân phẩm lại có khiếu hài hước, thành thục ổn trọng lại mang theo chút tính trẻ con, vừa hiếu thuận lại có trách nhiệm, tốt nhất bề ngoài cũng rất soái, chính là mẫu bạn trai như vậy." Diệp Hiểu Đồng thiếu chút nữa thở không ra hơi, thì ra nãy giờ gia hỏa này là đang sắp xếp từ ngữ?!
Diệp Hiểu Đồng còn chưa kịp phản đối, di động của Thủy Nhạc vang lên. Thủy Nhạc cầm lấy nhìn thoáng qua, lập tức bắt máy: "Alo, Y Ân... Đang trên đường... Ân, được rồi."
Thủy Nhạc nhanh chóng cúp máy, quay sang nói với Diệp Hiểu Đồng: "Y Ân bảo chị đến công ty bàn chút chuyện." Sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Hiểu Đồng.
Từ lúc quay phim đến giờ Diệp Hiểu Đồng đã lĩnh ngộ sâu sắc bản tính ác ma của thần tượng nhà mình. Lúc này, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thủy Nhạc, chỉ cảm thấy đằng sau gương mặt này là một ác ma đang sung sướng khi người gặp hoạ. Vì thế một giây trước còn nhiệt tình hỏi đáp, một giây sau liền xụ mặt ỉu xìu.
Đang yên đang lành "đưa thần tượng về nhà" lại bất đắc dĩ trở thành "đưa thần tượng về công ty", sự chênh lệch giữa hai việc này, người không ở trong đó căn bản không thể hiểu được... Nhất là gặp được thần tượng còn không biết thương xót fan nhà mình, còn đứng bên cạnh cười đến mất hình tượng.
Vì thế, khi Y Ân đứng trước công ty đón ca sĩ của mình, tâm trạng cô ấy rất vui vẻ, còn cái đuôi nhỏ vui vẻ anh gặp mấy hôm trước, lại vô cùng uể oải phong trần.
Đợi Diệp Hiểu Đồng không tình nguyện lái xe trở về, Y Ân hiếm khi tò mò hỏi Thủy Nhạc: "Em làm gì người ta rồi đó?"
"Không phải em, là anh." Thủy Nhạc tỏ ra đau thấu tim gan: "Y Ân, anh vừa phá tan giấc mộng của một cô gái, vậy mà còn làm ra vẻ không liên quan. Quả là điên đảo thị phi!"
Y Ân bật cười: "Sao vậy, vui lắm à?"
"Có sao?"
"Những lúc tâm trạng vui vẻ, em thường nghiêm túc nói chuyện tào lao, không biết sao?"
"... có chuyện gì?"
"Hàn lão sư muốn mời em làm khách mời trong chương trình "Trò chơi nhân sinh" của ông ấy." Y Ân cố tình bâng quơ nói, quả nhiên phản ứng của Thủy Nhạc không làm anh thất vọng. Thưởng thức đủ vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh mới nói tiếp: "Không sai, chính là Hàn Trang, Hàn lão sư trong "Trò chơi nhân sinh", chương trình mà buổi tối trước khi đến đoàn phim em còn ngồi xem mải mê."
"Không lẽ, chú ấy là đặc biệt đến tìm em?" Tuy rất vui vì nhận được lời mời của người dẫn chương trình mình yêu thích, nhưng Thủy Nhạc còn chưa vui đến choáng váng.
"Đương nhiên không phải. Nhưng mà ông ấy đã dành thời gian đến gặp em, còn chờ lâu như vậy, là rất có thành ý rồi."
"Anh đã nói gì với chú ấy?"
"Em không tham gia show truyền hình, chuyện này tất cả mọi người đều biết, thậm chí ngoại trừ "Trò chơi nhân sinh" những chương trình khác cũng không xem. Nhưng lần này anh không chắc em có thay đổi suy nghĩ vì Hàn lão sư không. Anh nghĩ như vậy, cũng nói như vậy. Em có muốn tham gia không?"
"Không đi." Thủy Nhạc không chút do dự trả lời. Kết quả như vậy quả thật nằm ngoài dự đoán của Y Ân. Thủy Nhạc thích chương trình này bao nhiêu, còn có người dẫn chương trình Hàn Trang, lần đầu tiên bị bắt ngồi xem chung với cô ấy, sau đó tận mắt nhìn thấy cô ấy xem đi xem lại nhiều lần, Y Ân là người rõ hơn ai hết.
Nhưng trong chuyện này anh sẽ không can dự vào quyết định của Thủy Nhạc. Thực ra chính anh cũng không biết mình đã giúp Thủy Nhạc từ chối biết bao nhiêu chương trình như thế. Lần này anh chỉ cần đứng xem là được rồi.
"Trò chơi nhân sinh" là show truyền hình có tỷ lệ xem cao nhất hiện nay. Hơn nữa, người dẫn chương trình cũng có danh vọng cực cao. Ngoại trừ Hàn Trang, còn có Dụ Tuyền và Tâm Ngả, ba người bọn họ được xem là tổ hợp MC ăn ý nhất, ngoài đời cũng là bạn tốt của nhau. Thủy Nhạc thích "Trò chơi nhân sinh", không chỉ vì những thử thách mới lạ hấp dẫn trong đó, còn là vì ba người MC phối hợp ăn ý lại khôi hài làm cô rất có cảm tình. Thủy Nhạc thực thích khiếu hài hước của họ.
Hàn Trang là MC có tư lịch nhất trong ba người, nhân phẩm và cách cư xử cũng được mọi người kính trọng, tất cả mọi người đều gọi ông ấy là Hàn lão sư, nghe rất già, nhưng thật ra vẫn chưa tới năm mươi, lại bởi vì dẫn chương trình, thường xuyên chọc cười vui vẻ, nên tự xưng lão tiểu hài.
Mặc dù Thủy Nhạc đã nhìn thấy Hàn Trang vô số lần trên TV, nhưng gặp người thật bên ngoài vẫn là lần đầu tiên. Bất quá cũng không khác trong tưởng tượng là bao, vì thế không hiểu có chút cảm giác thân thiết, quen thuộc.
"Chào Hàn lão sư! Con là Thủy Nhạc. Ngại quá, để ngài chờ lâu như vậy."
"Không có không có, ngồi đi! Là chú tới quá đột xuất. Trùng hợp có việc gần đây nên tiện đường ghé qua. Cũng không thông báo trước, may là con có ở thành phố ~ ngược lại là chú, không làm con chậm trễ chuyện gì chứ?" Hàn Trang là người săn sóc, luôn biết nói thế nào để làm đối phương cảm thấy thoải mái nhất.
"Không có, đúng lúc vừa xong việc."
"Vậy là tốt rồi. Y Ân nói với con chưa?" Hàn Trang cũng không khách sáo, thực ra ông cũng rất bận, hiện giờ chỉ đang mượn Thủy Nhạc lười một chút.
"Đã nói. Thật sự cảm ơn chú đã tự mình đến đây, con thực... vinh hạnh, thật sự. Nhưng con đã từng tuyên bố sẽ không tham gia chương trình truyền hình."
"Đúng, chú biết, đây cũng là lý do chú đến đây tìm con! Thật sự là ba người chúng ta phi thường phi thường thích nhạc của con. Nhất là Tâm Ngả, phụ nữ mấy chục tuổi đầu như bà ấy, mỗi lần nhắc đến con đều phấn khích như tụi trẻ con. Chú thật sự nhìn không được con biết không?" Nói tới đây Hàn Trang nhìn Thủy Nhạc, hai người bật cười, lại nói tiếp: "Hơn nữa chú cũng vừa được biết hóa ra con cũng thích tiết mục của bọn chú, có thật không! Quá là khó tin mà."
"Ha ha, thật sự, so với tưởng tượng của chú còn thích hơn. Con không dám nói là xem chương trình của mọi người lớn lên, bởi vì như vậy sẽ làm mọi người cảm thấy rất già..." Thủy Nhạc nháy mắt một cái, chờ Hàn Trang phối hợp diễn ra bộ mặt bị tổn thương sâu sắc mới tiếp tục: "Nhưng mà đã xem rất nhiều năm. Một kỳ cũng không thiếu. Thử thách của mọi người con đều đã biết!" Thủy Nhạc nói tới đây không tự giác tỏ ra kiêu ngạo khoe khoang, tựa như trẻ con đòi khen ngợi.
"Vậy hôm nào phải tìm cơ hội thử con rồi!"
"Không thành vấn đề!"
Hai người không màng hình tượng bật cười sảng khoái. Hàn Trang nói tiếp: "Đã vậy mà con vẫn không đồng ý sao? Hiện giờ đã không còn lý do không tham gia rồi! Tất cả mọi người sẽ hiểu. Bất quá con chỉ phá lệ một lần vì "Trò chơi nhân sinh" thôi, sao nào?"
"Nói ra có vẻ không biết tốt xấu, nhưng mà con cảm thấy, nguyên tắc sở dĩ là nguyên tắc, là vì nó chưa bao giờ cho mọi người cơ hội lựa chọn. Một khi đã có ngoại lệ đầu tiên, sau này có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, mãi đến khi nguyên tắc không còn là nguyên tắc. Khi đó nhìn lại những kiêng trì lúc trước, liền có vẻ cực kỳ buồn cười." Thủy Nhạc ngừng một chút, cuối cùng trịnh trọng nói: "Cho nên, con rất xin lỗi!"
Hàn Trang thật không ngờ Thủy Nhạc sẽ nói ra những lời như vậy, thành khẩn, hơn nữa vô cùng có sức thuyết phục. Ông trầm ngâm giây lát, sau đó nói: "Nghe quân một câu bằng đọc sách mười năm, là chúng ta suy nghĩ không chu toàn." Thủy Nhạc gần như kinh hãi, đang muốn mở miệng giải thích, liền nghe Hàn Trang tiếp tục nói: "Nếu con không ghét bỏ chú hoa tàn ít bướm, kết giao bằng hữu có được không?"
Thủy Nhạc ngạc nhiên nhìn Hàn Trang, vậy cũng được sao?!
Phản ứng của nàng trong mắt Hàn Trang vô cùng khả ái, vì vậy đối với Thủy Nhạc lại thích hơn mấy phần: "Chẳng lẽ con chê ta già thật sao?"
"Sao có thể, con luôn kính già yêu trẻ."
"Không phải con nên nói mấy câu 'sao lại già, còn rất trẻ tuổi' linh tinh như vậy sao?"
"Bình thường con không nói chuyện với bạn bè như vậy ~"
Sau đó hai người tiếp tục vui vẻ trò chuyện. Đáng tiếc Hàn Trang không tìm được lý do tiếp tục lười biếng, đành phải tạm biệt Thủy Nhạc về trước.
Thời điểm Thủy Nhạc và Y Ân rời khỏi công ty, màng đêm đã buông xuống. Y Ân phụ trách lái xe đưa Thủy Nhạc về nhà.
"Y Ân, có phải anh đã quên chuyện quan trọng gì rồi không?" Mắt thấy xe sắp rời khu vực trung tâm chạy về hướng ngoại thành, Thủy Nhạc thăm dò hỏi.
"Chuyện gì?"
"Chúng ta vẫn chưa ăn cơm! Em đói bụng!"
"... Về nhà lại ăn."
"Anh muốn nấu cơm sao? Tốt quá."
"Là em nấu."
"Vì cái gì?"
"Anh đã nhìn ra, hôm nay em có tâm trạng nấu cơm."
Thủy Nhạc rướn người về phía trước, đem mặt soi soi trước kính xe, sau đó quay đầu lại vô tội nhìn Y Ân: "Sao em nhìn không thấy?"
"Bởi vì em bị mù hoặc là ngốc, tự chọn đi."
"Em mù hoặc ngốc, mới chơi với anh..."
Nghiêm khắc mà nói, trình độ nấu ăn của Thủy Nhạc: bình thường. Dùng lời Thủy Nhạc tự nhận xét chính là, với cô mà nói nấu ăn chỉ là một loại kỹ năng sinh tồn, thậm chí cô còn không thích nấu ăn. Cho nên Thủy Nhạc cũng không mất nhiều thời gian vào việc nghiêng cứu các phương pháp nấu ăn. Công việc đòi hỏi nhiều trình tự và phối hợp nguyên liệu phức tạp như vậy, Thủy Nhạc một chút cũng không thích. Cũng không quản độ lửa giá vị linh tinh gì đó, chỉ cần xào xào lật lật vài cái thêm dầu thêm muối, đơn giản như vậy, cũng rất có hương vị a.
Tuy rằng như vậy nhưng mỗi lần Y Ân được ăn những món gia đình đơn giản do Thủy Nhạc nấu, đều cảm thấy mình như đang thưởng thức hương vị của hạnh phúc. Và dù bởi vì tật xấu kén ăn nghiêm trọng nên Thủy Nhạc chỉ nấu tới nấu lui vài món, Y Ân cũng ăn rất ngon lành, có lẽ là vì vậy mà Thủy Nhạc mới có thể đem những món ăn đơn giản làm thành hương vị khó quên như thế.
Cơm no rượu say, Y Ân thực tự giác vào bếp rửa chén. Thủy Nhạc ngồi phịch ở sô pha ngoài phòng khách nhà anh, thưởng thức bóng lưng nội trợ của anh, nhịn không được cảm khái: "Thật không biết sau này ai sẽ được nhìn bóng lưng anh mỗi ngày thế này, thực tiện nghi cho hắn..."
Y Ân bật cười, lại bắt đầu giở tính trẻ con: "Để tránh bị người khác chiếm tiện nghi, không bằng em tới đi?"
"Sách, tên đồng tính vạn ác nhà anh, em vô phúc hưởng thụ ~"
"Sao anh lại biến thành vạn ác rồi?"
"Đàn ông như anh không biết đã hại bao nhiêu mỹ nữ như em bởi vì không tìm được đàn ông tốt mà lâm vào nguy cơ sống cô độc suốt quãng đời còn lại!"
Y Ân bị Thủy Nhạc đùa đến hưng trí bừng bừng, xoay người tủm tỉm nói: "Em cũng có thể tìm con gái nha ~"
"Ừ, mặc dù đây là hạ sách, nhưng vẫn có thể xem như một biện pháp. Có thể tham khảo." Thủy Nhạc cựa mình tựa vào lưng ghế sô pha, quyết định toàn tâm gia nhập trò chơi này: "Anh cảm thấy em nên tìm dạng gì mới tốt?"
"Lần trước ở Melbourne, mỹ nữ trong quán bar mời em uống rượu, bị em từ chối còn hào phóng mời em uống nước trái cây?"
"Không được, cô ta rất... rõ ràng, cả thế giới này vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra cô ta là đồng tính..."
"Vậy mỹ nữ Châu Âu da nâu phong tình vạn chủng, người ta đưa em cả đoạn đường từ bãi biển về khách sạn, ngày hôm sau lại còn đứng dưới lầu đợi em nửa ngày?"
"Người đó a, nói chuyện phiếm với cô ấy còn được, nhưng mà lúc cô ấy dùng ánh mắt thâm tình nhìn em, em thật sự nhịn không được muốn cười..."
"...Đạo diễn Lam Băng thế nào? Không phải em cảm thấy cô ấy rất đẹp sao, đều lên tới cấp bậc nữ thần."
"Đương nhiên không được!"
"Nga? Vì cái gì?"
"Chỉ ngộ không thể cầu a."
"Vậy em chỉ còn một lựa chọn cuối cùng - Diệp Hiểu Đồng!"
"Ha ha ha ~" Thủy Nhạc đột nhiên nhớ tới buổi chiều sau khi nhận được điện thoại của Y Ân Diệp Hiểu Đồng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy ỉu xìu xuống, cười ra nước mắt. Sau đó dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Y Ân cầm lấy điện thoại, tự chụp một tấm hình đăng lên weibo.
Sau khi Thủy Nhạc trở về nhà mình dưới lầu, hoàn toàn không biết nơi nào đó trên thế giới này có người vì weibo này mà phát điên....
"A a a a........" - Nghỉ một hơi - "A a a a a ~ ai nha!"
Lam Băng thu hồi chiếc gối vừa ném, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Hiểu Đồng. Mới vừa từ phim trường trở về, Lam Băng đang an vị trước máy tính xem lại toàn bộ cảnh phim của Thủy Nhạc. Cô khẩn cấp muốn biết những đoạn phim rời rạc này sau khi được ghép nối hoàn chỉnh sẽ là bộ dáng gì. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ điều kiện không cho phép, chỉ có thể tưởng tượng trước trong đầu, sau đó liền bị tiếng thét chói tai của Diệp Hiểu Đồng cắt đứt.
Bình thường lúc Lam Băng làm việc Diệp Hiểu Đồng tuyệt đối không dám phát điên trước mặt nàng, huống hồ hiện giờ còn bị ánh mắt bất thiện của nàng nhìn chằm chằm như vậy. Nhưng có lẽ lần này Diệp Hiểu Đồng đã hạnh phúc đến choáng váng, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của Lam Băng. Hưng phấn cầm di động đi tới đi lui, còn khoe ra màn hình trước mặt Lam Băng.
Lam Băng liếc một cái, là weibo của Thủy Nhạc: "Làm phiền, Coca không đá, cảm ơn." Phía dưới là một bức ảnh nàng tự chụp. Có thể nhìn ra đây chỉ là một tấm ảnh tùy tiện chụp, nhưng giữa khoé mắt đuôi mày vẫn có thể nhìn thấy nụ cười thích ý, mỹ đến kinh người.
Lam Băng cầm lấy di động, mở full màn hình, Diệp Hiểu Đồng càng kích động: "Chiều hôm nay em vừa hỏi chị ấy khi nào có thể đằn một bức ảnh tự chụp! Chị ấy nói khi nào đăng sẽ biết! A a a a a a ~ thật không ngờ lại nhanh như vậy! A a a a ~ chị! Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên Nhạc Nhạc đăng ảnh!!!"
Lam Băng thuận tay mở bình luận, vừa thấy, liền nở nụ cười, khắp màn hình đều là tiếng thét chói tai! Không nghĩ tới những fan hâm mộ này lại giống thần tượng của họ như vậy, thật khả ái.
Diệp Hiểu Đồng đột nhiên kêu lên một tiếng, đoạt di động lại: "Em vẫn chưa bình luận!" Lam Băng bất dĩ, quyết định đi tắm, mặc cho Diệp Hiểu Đồng một mình tiếp tục điên.