Sáng sớm hôm sau, Lam Băng đứng trước cửa phòng Thủy Nhạc, gọi một cuộc điện thoại cho người bên trong.
"Lam..." Rõ ràng Thủy Nhạc còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm mang theo giọng mũi khàn khàn.
"Dậy đi nào ~" Lam Băng cưng chiều nói.
"Ân." Thủy Nhạc nhắm mắt lại rên một tiếng, nhưng không có ý thật sự đứng lên.
"Trước mở cửa cho chị được không ~" Lam Băng nói.
"A?" Thủy Nhạc từ trên giường bắn lên, xác nhận một lần: "Chị đang ở bên ngoài phòng em? Hiện tại?"
"Đúng vậy." Lam Băng cười, vài giây sau liền thấy Thủy Nhạc mặc áo ngủ đầu tóc rối bời mở cửa ra. Mà Thủy Nhạc nhìn thấy chính là Lam Băng ăn mặc chỉnh tề bộ dáng đã sẳng sàn ra khỏi cửa.
"Sao giờ chị mới gọi em!" Thủy Nhạc oán giận, bắt đầu luống cuống tay chân chuẩn bị cho mình, ngay trước mặt Lam Băng.
"Em từ từ thôi, chúng ta không vội ~" Lam Băng nhàn nhã ngồi một bên, tầm mắt di động theo bóng hình tới tới lui lui của Thủy Nhạc, mang theo tâm trạng thưởng thức thuần túy. Đây chính là lý do vì sao đêm qua các nàng đã hẹn hôm nay sớm ra ngoài Lam Băng lại nói, không cần phải đặt đồng hồ báo thức, chị thức dậy sớm sẽ gọi em.
Thủy Nhạc mới hậu tri hậu giác hiểu được, không để ý tới nàng, cầm quần áo vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn ló đầu ra cười khiêu khích với Lam Băng: "Ngoan nha ~ tự mình chơi mười phút..."
Lam Băng đáp lại bằng vẻ mặt tràn đầy dung túng.
Ra khỏi khách sạn, cuối xuân gió sớm phả hơi lạnh vào mặt, mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng chiết xạ trong không khí làm phong cảnh xung quanh như được bao phủ trong lớp sương trắng mờ ảo.
Thủy Nhạc hít sâu một hơi, cùng Lam Băng rẻ vào ngả tư đường yên tĩnh. Trấn nhỏ chỉ vừa mơ màng thức giấc.
Nơi này cách phim trường nửa giờ lái xe, vì phụ cận có một làng du lịch nổi tiếng, nên thường rất náo nhiệt, toàn bộ đoàn phim đều vào ở khách sạn trong trấn. Trước đây mỗi buổi sáng ngồi xe của đoàn làm phim xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ vắng người, Thủy Nhạc đều cảm thấy nơi này rất có phong tình, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi xung quanh thưởng thức phong cảnh lần nào.
Lam Băng đột nhiên ngừng lại, Thủy Nhạc không rõ, cũng dừng lại nhìn nàng.
Lam Băng hơi nhếch môi, dịu dàng nhìn Thủy Nhạc, chậm rãi vươn tay phải ra, lòng bàm bày hướng về phía Thủy Nhạc, sau đó dừng lại, chờ đợi.
Thủy Nhạc thấy vậy mặt hơi nóng lên, đảo mắt nhìn quanh, nhưng tay trái vẫn phối hợp nắm lấy tay nàng, không chút chần chờ. Sau đó Thủy Nhạc cảm thấy bàn tay mình chậm rãi đưa lên cao, quay đầu nhìn lại, vừa lúc chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Lam Băng. Nàng thế nhưng, nắm tay cô giơ lên khoé môi, tựa như muốn xuyên qua đồng tử nhìn thấu linh hồn đang run rẩy bên trong của Thủy Nhạc, nhẹ nhàng lại nóng bỏng khắc một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Người này, thật sự là đòi mạng...
Thủy Nhạc đã hoàn toàn đỏ mặt, dẫn đầu nhấc chân lôi kéo Lam Băng đi về phía trước. Hồi lâu sau mắt cũng không dám động, chỉ chăm chú nhìn phía trước.
Bởi vì chân Thủy Nhạc còn chưa khỏe, nên sau đó hai người đi một chút lại nghỉ ngơi một chút. Đi qua khung cửa sổ bò đầy các loại dây leo không biết tên, bước qua tủ kính trưng bài vô số trang sức kiểu cổ, ngồi ở ghế dài bên đường, uống một ly cappuccino nóng hổi... Chỉ một thị trấn nho nhỏ, các nàng lại đi dạo suốt một ngày.
"A, Lam, nhìn con chó kia kìa!" Thủy Nhạc đột nhiên kéo tay Lam Băng, chỉ vào cách đó không xa: "Lại là nó! Con chó này, thật là lớn... Hôm nay chúng ta đã nhìn thấy nó ba lần! Lần thứ hai nhìn thấy nó em đã quyết định nếu lần thứ ba gặp lại sẽ đặt cho nó một cái tên!"
Đó thực là một con chó oai phong, bộ lông của nó màu xám trắng, vẻ mặt nghiêm nghị đứng bên ngoài cửa hàng, không giận mà uy, trên chiêcs cổ lông xù còn đeo một chiếc vòng màu đen, hiển nhiên là đang chờ chủ nhân của nó.
Lam Băng không thể không nhắc nhở người nào đó đang hưng trí bừng bừng: "Nhạc Nhạc, thế nhưng nó đã có tên."
"Chuyện này không quan trọng. Em muốn một cái tên chỉ có em và nó biết, sau này gặp lại em có thể chào nó một tiếng nha ~"
Là chỉ có chị và em biết chứ, bảo bảo? Lam Băng nhìn bộ dáng khả ái vắt hết óc suy nghĩ của Thủy Nhạc, hảo tâm đề nghị: "Không bằng kêu Nhạc Nhạc đi? Như vậy chị cũng có thể chào hỏi nó ~"
Thủy Nhạc ế một cái, vậy mà vẫn đồng ý!
"Nhưng mà," bổ sung nói, "Đây chỉ có thể là nhũ danh a, còn phải tìm một cái tên thật cao quý và khí phách làm đại danh, mới xưng với Nhạc Nhạc oai phong nhà chúng ta!"
Lam Băng dở khóc dở cười, đặt cái tên liền biến thành nhà chúng ta...
"Di, nó là đực hay cái?"
"Đực."
"Lớn hay nhỏ?"
"Đã lớn."
"Cẩu cẩu."
"Cái gì?"
"Đại danh của nó, kêu Cẩu Cẩu."
Lam Băng phá lên cười.
Trong những năm tháng sau này, Thủy Nhạc gặp qua vô số chú chó to nhỏ cùng động vật ven đường cũng đặt cho chúng vô số cái tên, nhũ danh muôn hình vạn trạng, đại danh lại không có ngoại lệ, đều kêu Cẩu Cẩu.
"Được rồi, đi ăn cơm đi?" Lam Băng hỏi lại như câu khẳng định. Trời đang dần tối. Cả ngày hôm nay mặc dù không thấy được ánh mặt trời, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến thời tiết êm dịu trong ngày.
"Ân, đói bụng rồi."
Địa điểm ăn cơm chiều đã được chọn trước. Khi đó các nàng vừa ăn cơm trưa xong, trùng hợp đi ngang qua một cửa hàng món Trung, Thủy Nhạc dùng mũi ngửi một cái: "Buổi tối ăn ở đây, được không?"
"Được."
"Tuy là em không thể ngửi ra mùi đồ ăn, nhưng mà, có một ít còn hơn không nha ~"
"Ha ha ~"
Vì thế hai người dựa vào trí nhớ của Lam Băng bắt đầu quay trở về. Trên đường Thủy Nhạc còn thường cảm thán, vừa rồi có cái này sao? Hoặc bất ngờ cảm thán, hóa ra cái này là như vậy a! Nên dù là phong cảnh như nhau, thế nhưng cũng không nhàm chán.
Có một đoạn đường Thủy Nhạc trầm mặc thật lâu, không hề báo động hỏi Lam Băng: "Lam, chị có cảm thấy em rất ngây thơ không?"
Lam Băng dừng chân lại, quay đầu nhìn Thủy Nhạc, nghiêm túc trả lời: "Thủy tiểu thư, không cần phải tìm đủ mọi cách ở bên cạnh nhắc nhở chị đã là phụ nữ ba mươi, có được không?"
Thủy Nhạc nghẹn cười, nghiêm trang trả lời: "Yes, madam!"
Lại quẹo vào một góc đường, ngay đằng trước cách các nàng vài mét, cũng có một đôi tình nhân đang nắm tay đi dạo. Bọn họ đi đường rất chậm rất chậm, mười ngón tay đan vào nhau. Thủy Nhạc nhìn bóng lưng của họ, không tự giác cũng thả chậm bước chân, rất chậm rất chậm, không thể nói rõ giờ phút này tâm trạng mình là như thế nào.
Giờ khắc này, không có tà dương phác họa, vậy mà Thủy Nhạc lại hoảng hốt cảm thấy bóng hình bọn họ phản chiếu thật dài thật dài dưới chân mình. Hai người đều đã bạc trắng đầu, đi đường tập tễnh, năm tháng đã áp lên chiếc lưng còng của ông lão, dưới ống tay áo mu bàn tay của bà lão, nếp nhăn phủ đầy. Vậy mà Thủy Nhạc lại cảm thấy, phong cảnh này, hình ảnh này, sự xinh đẹp này, không gì sánh kịp.
Nhưng mà, sự xinh đẹp không gì sánh kịp này, nhân gian khó được vài lần tương ngộ...
Cứ như vậy đi một đoạn đường ngắn, cặp vợ chồng già rốt cuộc ngừng chân trước cửa một nhà hàng, sau đó đỡ lấy nhau, bước lên mấy bậc thềm, biến mất sau cánh cửa nhỏ. Trong đầu Thủy Nhạc chợt vang lên một bài thơ:
"When you are old and grey and full of sleep,
And nodding by the fire..."
Đối với hành vi đứng ngoài cửa ngẩn người của mình không hề phát giác.
Ngay từ đầu Lam Băng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn nàng, không nói một lời.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng nhìn thấy đi đến chuẩn bị dò hỏi, bị Lam Băng xin lỗi cười lắc đầu ngăn lại, cuối cùng vẫn là Thủy Nhạc phục hồi tinh thần lại cùng tiếng tim đập loạn nhịp.
Ngượng ngùng nói xin lỗi với người nhân viên kia, Thủy Nhạc trộm đảo mắt nhìn Lam Băng một cái. Nàng đang nhìn mình cười, trước sau như một bình thản dịu dàng, trước sau như một giữ một nụ cười trầm tĩnh, lý giải, bao dung, còn có càng nhiều, nhưng có lẽ Thủy Nhạc sẽ dùng cả đời sau để hiểu rõ và chứng minh.
"Đột nhiên muốn ăn cơm Tây à?" Lam Băng trêu chọc hỏi.
"Không có, tham quan một chút thôi nha ~" Thủy Nhạc tỏ vẻ thẳng thắn đáp: "Đói quá... đi thôi!"
Lam Băng để mặc nàng kéo đi, đây là nơi hai người các nàng đã ăn cơm trưa, em ấy vẫn chưa nhận ra...
Ăn xong bữa tối trở lại khách sạn, hai người chân trước vừa vào phòng Lam Băng, chân sau Diệp Hiểu Đồng liền theo tới.
"Thật đúng giờ nha..." Thủy Nhạc trêu chọc nói.
"Tố chất chuyên nghiệp của trợ lý, tố chất chuyên nghiệp ~" Diệp Hiểu Đồng đắc ý trả lời.
"Chữ ký?" Thủy Nhạc liếc nhìn thứ gì đó bị giấu sau lưng Diệp Hiểu Đồng.
Thủy Nhạc vừa dứt lời, Diệp Hiểu Đồng lập tức hiện nguyên hình, dương dương tự đắc cầm vật trong tay ra, như hiến vật quý: "Thấy không? Có phải rất lợi hại không? Ba tấm nha, còn có hình chụp chung, còn có bất ngờ đặc biệt nha ~"
Thủy Nhạc cầm lấy vừa nhìn, vậy mà trong đó có một tấm đặc biệt cho mình. Mặt trái tấm ảnh, Carol dùng tiếng Trung từng chữ từng chữ viết lại lời nhắn: "Mọi người đều ở trước mặt chị khen em rất nhiều, làm chị rất nôn nóng muốn gặp em, nhưng em lại nghỉ mất rồi! Cho nên đổi một tấm ảnh để gặp em có được không?" Cuối câu còn vẽ một hình mặt cười.
"Không ngờ Carol lại dễ thương như vậy!" Thủy Nhạc cảm khái: "Hay là ngày mai chị cũng đến phim trường xem chị ấy diễn đi?"
"Tốt quá tốt quá!" Diệp Hiểu Đồng tán thành.
"Lam, chị đi với em không?"
Lam Băng nhìn màn hình điện thoại gõ xuống con số cuối cùng, nhấn gửi, mới ngẩng đầu đáp: "Hiện giờ cũng có thể gặp, cần gì phải đến phim trường?"
"Hả?" Thủy Nhạc cùng Diệp Hiểu Đồng đồng thanh hỏi.
Lam Băng đứng lên, đi qua mở cửa phòng, làm cho cửa mở sẵn, sau đó quay trở lại. Chút thời gian đó, đã đủ để Diệp Hiểu Đồng hiểu được ý nàng, huống hồ Thủy Nhạc.
"Có phải là quá phấn khích rồi không? Vừa nhìn thấy ảnh chụp liền gặp được người thật?!" Diệp Hiểu Đồng bắt đầu gào to: "Thì ra chị quen biết Carol, người ta rồng đến nhà tôm tự mình đến thăm chị?!"
Trong bầu không khí hồi hộp chờ đợi Carol bất cứ lúc nào cũng có thể gõ cửa, Thủy Nhạc vốn không muốn để ý đến Diệp Hiểu Đồng, nhưng vẫn bị không nhịn tính ba hoa: "Có biết dùng thành ngữ không đó? Cái gì mà rồng đến nhà tôm? Đạo diễn Lam Băng không tôn quý sao? Chị ta không tự mình đến, chẳng lẽ còn muốn nhờ người đến? Tiếng Trung của Carol còn tốt hơn em..."
Diệp Hiểu Đồng không còn lời nào đáp lại. May mắn Carol đã đến gõ vang cửa phòng, mặc dù có chút, nhanh.
Lúc nhìn thấy trong phòng Lam Băng còn có hai người khác, rõ ràng Carol vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ấy rất nhanh biến sự kinh ngạc này thành kinh hỉ: "Hello ~ Lam, Diệp tử, còn có..." Cô ấy dựng thẳng ngón tay trỏ kề vào môi Diệp Hiểu Đồng, ngăn lại những lời sắp nói, nghịch ngợm chớp chớp mắt với Thủy Nhạc, nửa là đoán nửa là khẳng định nói ra cái tên cuối cùng: "Nhạc Nhạc!"
Không ai lại không thích lời mở đầu như thế.
Thủy Nhạc nhếch môi lộ ra tám chiếc răng trắng tinh: "Hi ~ Carol!"
"Trời ạ, hóa ra em là, thiếu nữ a... Chị còn tưởng là," Carol có chút buồn rầu, "Em biết đó, mỹ nữ phương Đông chị quen biết chỉ có Lam, còn có Như Thiên, bọn họ đều là..." Nói tới đây, Carol cảnh giác nhìn thoáng qua Lam Băng, nửa thân người kề sát vào Thủy Nhạc: "Có chút tuổi..."
Thủy Nhạc và Carol trao cho nhau một ánh mắt "lẫn nhau đều hiểu", trộm liếc nhìn Lam Băng một cái, nhớ đến chuyện sáng nay nàng nói, không dám cười quá rõ ràng.
Diệp Hiểu Đồng vốn không có áp lực tâm lý, cho nên phản ứng của cô ấy hoàn toàn có thể dùng "cười ha ha" để hình dung, cười xong còn không quên cường điệu một câu: "Em cũng là mỹ nữ phương Đông!"
Carol sang sảng cười to, không hề để ý đến chuyện mình cũng là phụ nữ "có chút tuổi". Còn Lam Băng, vốn là thờ ơ.
Carol ngoài ý muốn nói chuyện với Thủy Nhạc vô cùng hợp ý, hơn nữa còn có Diệp Hiểu Đồng bên cạnh, nên mãi đến khi từ biệt, Carol cũng không nói được với Lam Băng vài câu, khó tránh có chút lưu luyến không rời.
"Lam, em không định đưa chị về sao?" Carol dùng tài năng ảnh hậu của mình giả vờ đáng thương.
Lam Băng lại ngoài ý muốn rất phối hợp, đi theo Carol tiễn cô ấy về tận phòng.
Carol dùng thẻ mở cửa phòng, quay đầu đối mặt với Lam Băng, nhưng không phải nói tạm biệt với nàng. Hai tay cô ấy nắm tay vịn cửa, ánh mắt lại nhìn vào môi Lam Băng mà không phải nhìn vào mắt nàng, khẽ mời: "Vào uống ly nước không?"
Lam Băng như là đã sớm có chuẩn bị, cười nhạo nhìn cô ấy một cái, đi thẳng vào trong phòng. Thời điểm đi ngang qua người Carol, cô ấy đột nhiên đóng sầm cửa, sau đó một cái xoay người chặn phía trước Lam Băng.
Lam Băng ung dùng nhìn cô ấy, đối với chuyện cô ấy muốn làm sau đó cũng không thể hiện ra chút nao núng nào.
Carol từ bên hông Lam Băng vươn tay cầm tay nắm cửa, thuận thế đem nàng ép vào cửa phòng, mê hoặc mở miệng: "Tuy là vừa rồi trò chuyện rất vui, nhưng so với tưởng tượng của chị vẫn rất sai a ~" Vừa nói vừa ép sát vào môi Lam Băng từng chút một.
"Cô ấy là bạn gái em." Lam Băng nhìn đôi mắt xanh lam càng lúc càng gần của Carol, thản nhiên nói.
"Cái gì?" Carol đột ngột dừng lại, không quá xác định mình vừa nghe được gì, bởi vì, hình như Lam Băng đã dùng từ "Bạn gái".
Lam Băng cũng không lặp lại, chỉ thoải mái thoát khỏi kiềm chế, đi đến bàn trà thong dong rót cho bản thân một ly trà, sau đó ngồi xuống từng ngụm từng ngụm uống.
Carol kinh ngạc nhìn Lam Băng, không thể tin được trừng to mắt, vẫn không nhúc nhíc, mãi đến khi Lam Băng uống xong ly nước, buông cái ly, ung dung nhìn cô ấy. Carol đột nhiên giống như thở dài, lui người về sau tựa vào cánh cửa Lam Băng vừa tựa vào. Người phụ nữ trước mặt này, phong hoa tuyệt đại, không gì sánh được, từng có rất nhiều tình nhân, lại chưa từng có bạn gái.
"Cho nên," Carol dường như thở dài, "Cuối cùng em cũng tìm được một người có thể yêu..." Rũ mi mắt, hàng mi thật dài phủ bóng xuống, thế nhưng vi diệu khắc họa ra một loại tiếc nuối hối hận.
"Ân."
Sau đó là trầm mặc.
Đột nhiên Carol ngẩng đầu, khiêu khích hướng về phía Lam Băng cười: "Chị cảm thấy Nhạc Nhạc rất có hảo cảm với chị."
Lam Băng trên dưới đánh giá cô ấy vài lần, gợn lên khóe miệng, nói: "Chị không phù hợp thẩm mỹ của Nhạc Nhạc." Nói xong đi tới cửa, Carol vẫn không nhúc nhích, không có ý tránh ra. Lam Băng dịu dàng cười, nghiêng người bên má phải Carol in lên một cái hôn chân thành: "Tạm biệt."
Carol chăm chú nhìn theo nàng, mở cửa phòng, nhìn theo bóng lưng kiên định, chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Carol cảm thấy đối với Lam Băng mình thật sự đã từng có chút động tâm, từng có chút một chờ mong, từng có. Nhưng mà... như vậy cũng tốt.
Lúc Lam Băng trở lại phòng, Diệp Hiểu Đồng đã thức thời muốn rời đi, Thủy Nhạc đảo tròng mắt đen lúng liếng, cũng muốn theo sau, lại nghe "phanh" một tiếng, Diệp Hiểu Đồng đi ra còn khoa trương đóng cửa thật mạnh một cái, đem Thủy Nhạc và gương mặt tươi cười đáng khinh kia ngăn lại.
Thủy Nhạc ngốc một cái, chớp chớp mắt, chỉ vào cánh cửa hỏi Lam Băng: "Chị mặc kệ?"
Lam Băng nhúng vai: "Chị thấy rất đáng khen ngợi."
Thủy Nhạc vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Lam Băng, thoải mái mà đứng ở giữa phòng, chậm rì rì đổi sang đề tài khác: "Em cảm thấy bạn gái cũ của chị..."
"Chị không có bạn gái cũ." Lam Băng cắt lời, cười đến hiền hòa.
Thủy Nhạc nhìn nàng chậm rãi đi đến trước mặt mình, hơi hơi cúi đầu nhìn bản thân, ánh mắt kia, trần trụi, thẳng thắn.
Vì thế đổi một cách nói khác: "Em cảm thấy Carol, chị ấy, thật sự rất đẹp."
"So với chị còn đẹp hơn?"
"Chị ấy à, không nên dùng xinh đẹp để hình dung." Thủy Nhạc nói, xoay người tiếp tục đi về phía cửa.
"Nga?" Lam Băng đột nhiên từ sau lưng ôm lấy eo cô, ngăn lại bước chân của ai kia, sau đó gác cằm trên vai, kề vào tai cô ấy thì thầm hỏi: "Vậy phải dùng cái gì để hình dung?"
Thủy Nhạc thả lỏng người lui về sau tựa vào lòng nàng, nghiêm túc tự hỏi một chút, nói: "khó mà nói rõ..."
"Nghe có vẻ, ý tứ không rõ ràng lắm ~" Lam Băng kháng nghị, thuận tiện đề nghị: "Em có muốn đổi một hình thức thể hiện khác, bằng nghệ thuật chẳng hạn?"
"Chẳng hạn như?"
"Không phải có một cách nói gọi là đẹp như vẽ một bức họa sao?"
Thủy Nhạc xoay đầu, bỡn cợt nhìn nàng. Lam Băng ra vẻ thản nhiên, tươi cười bên môi quá phận sáng lạn.
"Hừ hừ, nữ nhân gian xảo!" Thủy Nhạc nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, a a, thật là đáng yêu...
Sáng sớm hôm sau, khi Lam Băng lại gõ cửa phòng Thủy Nhạc, Diệp Hiểu Đồng mang theo vẻ mặt ngái ngủ mở cửa ra: "Sớm a, chị..." Nói xong còn ngáp một cái rõ to.
Lam Băng bình tĩnh liếc nhìn bộ dạng rối loạn của Diệp Hiểu Đồng, vào phòng nhìn quanh một vòng. Thủy Nhạc không có trong này.
"Người đâu?"
"Chờ một chút!" Diệp Hiểu Đồng vội vàng chạy vào phòng tắm, và phút sau đi ra, đã biến thành thần thái sáng lạn: "Em đưa chị ra sân bay!"
Lam Băng nhướng mày, đã hiểu ra gì đó.
"Nhạc Nhạc đã theo đoàn phim đến phim trường, chị ấy bảo em giúp chị đặt vé máy bay về nước, sau đó," Diệp Hiểu Đồng đi đến bàn trang điểm, lấy món quà Lam Băng đã sớm chú ý, rất lớn, nhưng mà có hơi mỏng. "Đây, nhất định lên máy bay rồi mới được mở ra nha ~" Vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt không bằng hiện giờ mở ra đi thật muốn biết bên trong là cái gì a.
Lam Băng chọn làm như không thấy, nhận lấy hộp quà, đăm chiêu cầm trong tay ước lượng: "Em ấy còn nói gì nữa không?"
Diệp Hiểu Đồng rốt cuộc có thể ở trước mặt Lam Băng phóng thích tài năng diễn viên quần chúng của mình, học bộ dạng Thủy Nhạc, khoa trương làm ra vẻ nói: "Em nhìn bộ dạng của chị xem có giống cần nuôi nhốt nữa không? Ngay cả một chút việc nhỏ như vậy cũng xin nghỉ một tuần, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sau này chị còn mặt mũi gì đặt chân vào giang hồ?"
Lam Băng tưởng tưởng bộ dáng Thủy Nhạc nghiêm trang lừa dối Diệp Hiểu Đồng, bất đắc dĩ cười khổ, lại như là thỏa hiệp, cũng không đưa ra phản đối gì. Như thế lại có chút nằm ngoài dự đoán của Diệp Hiểu Đồng.
"Thật ra chị có thể đến phim trường ở lại với Nhạc Nhạc vài ngày nha, sao nhất định phải về chứ?"
"Có thể là bởi vì, chuyện này mà truyền ra ngoài, đạo diễn cũng rất khó đặt chân vào giang hồ, ha ha..."
Vì thế, Lam Băng chưa kịp nói lời từ biệt với bất kỳ ai, cũng không được nhìn thấy Thủy Nhạc lần cuối, cơ hồ là vội vội vàng vàng mà rời khỏi D quốc.
"Tiểu thư, xin hỏi có muốn uống gì không?" Tiếp viên hàng không đẩy xe nhỏ đứng bên cạnh chỗ ngồi của Lam Băng, lịch sự hỏi.
"Không cần, cảm ơn ~" Lam Băng ngẩng đầu, mỉm cười. Chờ tiếp viên hàng không rời khỏi, Lam Băng lại khôi phục tư thế ban đầu của mình, cầm quà tặng trong tay, ngẩn người.
Bên trong, nếu không ngoài dự đoán, hẳn là một bức họa. Màu nước, giống như lần trước, hay vẫn là phác họa? Chân dung, hẳn là không phải. Hay là truyện tranh, hoặc là hình vẽ chibi? Sẽ không phải là bóng lưng nữa chứ, ít nhất cũng phải lộ nửa bên mặt phải không? Sẽ là bộ dáng nào, biểu tình ra sao, thậm chí, ánh mắt như thế nào? Là đêm qua cô ấy thức vẽ cả đêm sao?
Lam Băng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có can đảm mở ra. A, thật chờ mong, thậm chí có chút cẩn thận từng li từng tí. Nhưng nàng đã quên, mỗi một bất ngờ mà Thủy Nhạc dành cho nàng, đều là kinh hỉ ngoài dự đoán.
Cho nên khi Lam Băng từng trang từng trang lật mở tập tranh rất dày ra, cơ hồ là ngừng thở. Nàng vốn không cần đoán bên trong sẽ là vẻ mặt và bộ dáng gì, bởi vì mỗi một biểu hiện của nàng đều có trong này. Cũng không cần lo lắng sẽ lộ bao nhiêu phần mặt, bởi vì mỗi một trang đều là các góc mặt khác nhau của nàng.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Lam Băng cơ hồ không kìm nổi. Nàng khép tập tranh lại, gắt gao ôm nó vào ngực, chậm rãi tựa vào cửa sổ, bên ngoài tầng tầng mây trắng, kéo dài vô biên vô tận.
Hóa ra, bao đêm cô ấy vì nàng trằn trọc khó ngủ, bao ngày cô ấy trăn trở miên man, bao lần cô ấy nhớ nàng da diết, tất cả tưởng niệm đều đã được cô ấy phác thảo thành tranh, cô ấy cũng nhớ nàng.