Mùa đông nước Áo rất lạnh. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thủy Nhạc. Cũng không phải Thủy Nhạc không biết, chỉ là cô không nghĩ đến vấn đề này, dù sao một tháng trước lúc đến đây vẫn là mùa thu. Cho nên hầu như cái gì cũng không mang, bao gồm cả chiếc khăn choàng Lam Băng tặng vào mùa đông năm ngoái.
Quật cường chịu đựng một tuần gió lạnh thấu xương, lần thứ n cởi bỏ áo khoác cùng chiếc mũ trùm đầu kéo đến mũi, Thủy Nhạc rốt cục nhịn không được gọi điện cho Y Ân.
"Khăn choàng cổ? Em không biết mua một cái mới à! Làm gì muốn gửi qua?" Y Ân có chút khó hiểu, tự tìm phiền phức chưa bao giờ là phong cách của Thủy Nhạc, vừa vặn ngược lại, cô chính là loại nếu cảm thấy ăn cơm quá phiền phức sẽ tình nguyện bỏ đói chính mình.
"Em muốn cái màu vàng nhạt có điểm xuyết hoa văn màu sắc rực rỡ, chính là cái đó." Thủy Nhạc thản nhiên nói.
Y Ân nhướn mày, phản xạ có điều kiện nhìn về hướng Lam Băng đối diện, anh đương nhiên biết lai lịch chiếc khăn quàng cổ kia. "Ok, anh biết rồi. Còn có chỉ thị gì khác không?"
"Bye."
"..." Y Ân không còn gì để nói thu lại điện thoại, đón lấy ánh mắt nóng rực từ Lam Băng, thẳng thắn nói: "Nhạc Nhạc, em ấy nói bên kia có chút lạnh, nhờ anh gửi khăn quàng cổ qua," cố ý dừng một chút: "Màu vàng nhạt có điểm xuyết hoa văn màu sắc rực rỡ, cái đó."
Lam Băng không nói gì, chỉ yên lặng cười, từ khóe môi đến hai má, từ khóe mắt đến đuôi mày, ý tứ trong nụ cười kia khiến Y Ân nhịn không được hỏi: "Em có đề nghị gì khác sao?'
Không nghĩ tới Lam Băng đứng lên, bỏ lại một câu: "Cho em một ngày." Liền tiêu sái rời đi. Y Ân nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của nàng, ý thức được, có một số việc xảy ra, đã không thể quay đầu.
Thủy Nhạc gác điện thoại, hít một hơi thật sâu, dùng sức ngã vào sô pha.
Hôm đó nàng tự tay choàng khăn vào cổ cô, động tác nhẹ nhàng mềm mại. Cô nhốt nàng ngoài cửa quán café, lần mở mở cửa ra, vẻ mặt nàng cưng chiều ôn nhu. Nàng ghé vào tay lái, nói, có một chút như vậy động tâm. Nàng nói, chị có thể chờ rất lâu, rất lâu... Thủy Nhạc nâng tay lên, che lại ánh mắt.
Vài ngày sau, Thủy Nhạc nhận được một bao đồ vật thật lớn, đang chuẩn bị một trận lải nhải xuyên đại dương về cho Y Ân, lại thấy anh nhắn: Lúc em gọi điện trùng hợp em ấy cũng ở, anh thề, thật sự chỉ là do trùng hợp!
Y Ân cũng không nói em ấy là ai, nhưng Thủy Nhạc biết là Lam Băng. Quả nhiên, giữa một đống trang bị chống lạnh bù xù đầy lông, gói ghém chiếc khăn quàng cổ kia, lúc mở ra đột nhiên có mảnh giấy rơi ra. Giấy trắng mực đen, giữa những hàng chữ Lam Băng ôn nhu nói: "Đừng ngại phiền toái, đừng để lạnh, ngoan." Thủy Nhạc lập tức đem chính mình chôn giữa một đống mềm mại bên trong.
Hơn hai tháng, đã hơn hai tháng đạo diễn không được gặp cô gái của nàng. Hơn hai tháng không được nghe thanh âm cô ấy. Thời gian trôi càng lúc càng chậm. Lam Băng rất muốn cười nhạo bản thân. Đêm qua nàng đã lấy "Họa sĩ" lăn qua lộn lại xem rất nhiều lần, trắng đêm chưa ngủ, trời vừa ửng sáng mới từ giữa tiếng ca của cô ấy mơ màng ngủ.
Thời điểm tiếng chuông điện thoại đinh linh vang lên, Lam Băng giữa mộng cảnh mơ mơ hồ hồ mở mắt, đồng thời lúc sờ đến di động nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi dậy.
Cố gắng thanh yết hầu vài lần, Lam Băng mới đón điện thoại: "Nhạc Nhạc?"
Thủy Nhạc cũng không lập tức hồi đáp, cách vài giây, mới nhẹ nhàng hỏi: "Lam, chị đang ngủ sao? Tối nay em gọi lại cho chị."
"Không có việc gì, chị đã sắp tỉnh." Lam Băng đem gối chèn ra sau lưng, tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại tưởng tượng bộ dáng Thủy Nhạc đang nói chuyện hiện giờ. "Em học xong rồi?"
"Uh."
"Có lạnh không?"
Thủy Nhạc dừng một lát: "Ban đầu rất lạnh, nhưng nhận được quần áo rồi lại không lạnh nữa."
"Ha ha ~" Lam Băng cúi đầu nở nụ cười, Thủy Nhạc nghe được giọng điệu ôn nhu trong tiếng cười của nàng, lại không thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào thỏa mãn trên mặt nàng.
"Không phải sắp giữa trưa sao, sao chị lại ngủ muộn như vậy? Chị không khỏe?"
"Không có, chị không sao, chỉ là tối hôm qua xem phim đến quá muộn, trời sắp sáng mới ngủ..."
"Là phim gì có thể khiến đạo diễn Lam Băng trắng đêm chưa ngủ?"
Lam Băng cười thật sâu, cách hồi lâu, đè thấp giọng, u u trả lời: "Họa sĩ ~"
Lúc này Thủy Nhạc lại là người trầm mặc hồi lâu. Lam Băng cũng không gấp, lẳng lặng, giống như đang đếm nhịp thở của hai người.
Thủy Nhạc cơ hồ quên mất lý do mình gọi đến cho Lam Băng. Cô thừa nhận lúc điện thoại thông qua kỳ thật có chút khẩn trương, được rồi, không chỉ là một chút. Nghe được Lam Băng dùng thành âm khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ kêu tên mình, lỗ tai cơ hồ nhịn không được run rẩy một trận. Cô đã sớm biết, mỗi khi nàng đè thấp thanh tuyến nhẹ giọng nói chuyện có bao nhiêu mê người. Thời điểm nàng cúi đầu, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được trên mặt nàng có bao nhiêu ôn nhu, ngay cả ánh mắt kia, như nước. Nàng vậy mà lại nói, nàng xem phim của cô, xem cả đêm.
"Lần trước chị nói muốn xem triển lãm tranh của em, còn nhớ không?"
"Không nhớ rõ là em đi? Chị còn tưởng lúc đó em chỉ lừa dối chị ~"
"Em làm sao dám lừa dối lão nhân gia như chị." Cô lại nghe được tiếng cười bên kia của nàng: "Tháng sau Viện mỹ thuật có một buổi triển lãm rất lớn, em vì thực hiện lời hứa đã nhờ quan hệ gửi vài bức tranh..."
"Ha ha, vất vả ~ "
"Trong đó có một bức em vô cùng thích, nếu đến lúc đó chị cũng cảm thấy thích, sẽ tặng cho chị, có được không?"
Xem ra tiểu gia hỏa muốn chơi trò chơi với nàng đây. "Được a."
"Vậy vài ngày nữa Y Ân sẽ đưa vé cho chị. Cứ như vậy đi, chị xem triển lãm tranh lại nói."
"Được, bên chỗ em hiện giờ là buổi tối đúng không? Đừng ngủ muộn quá, biết không?"
"Chị đang chọc em cười sao?"
"Ha ha, nghe lời, bái bai ~"
"Bye~" Nhưng Thủy Nhạc vừa gác máy liền ra ngoài.
Mới mười giờ, quán Bar vẫn chưa nghênh đón thời khắc huy hoàng nhất, đây cũng là lý do Thủy Nhạc xuất hiện tại đây lúc này. Cô cũng không nghĩ tìm kích thích, cũng không nghĩ mượn rượu giải sầu, chỉ là nghĩ, nhìn xem thế giới thần bí lại gần ngay bên mình, nhìn xem những, phụ nữ đó.
"Hắc, cô bé Đông phương xinh đẹp, lại gặp nhau!" Bartender là một mỹ nữ tóc ngắn mắt lam, lúc cười lên nếp nhăn trên khóe mắt đã không thể che giấu, nhưng Thủy Nhạc cảm thấy cô ấy rất có hương vị. Cô thích vẻ ngoài phù hoa của cô ấy.
Thủy Nhạc chỉ cười cười, cầm lấy ly sô đa trái cây xinh đẹp của mình, tìm một góc, giống vài lần trước đây. Cũng chỉ có như vậy vài lần, cô cơ hồ đã "trải qua" toàn bộ loại hình phụ nữ. Họ đều không ngoại lệ, dùng một câu ca ngợi khoa trương hoặc nghi vấn để mở đầu, sau đó lại kết thúc bằng vẻ mặt tiếc nuối cùng lưu luyến không rời.
Ngẫu nhiên Thủy Nhạc nhịn không được nghĩ, nếu người trước mắt là Lam Băng, nàng sẽ nói câu gì dạo đầu? Những phụ nữ được nàng đến gần, hẳn là sẽ rất khó từ chối đi? Nếu lần đầu tiên hai nàng gặp nhau là ở nơi này, nàng sẽ thích mình vì điều gì?
"Cô thích tôi vì điều gì?" Thủy Nhạc nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt hỏi. Lúc cô ấy cười lên sang sảng hào phóng, ít nhất lộ 8 cái răng, không biết trong thế giới les có được tính một cái vưu vật.
"A, tôi thích cô rất nhiều chỗ nha, nhất là bộ tóc dài của cô, tôi vẫn chưa bao giờ thấy bộ tóc nào xinh đẹp như vậy!" Hiển nhiên mỹ nữ được Thủy Nhạc đáp lời cổ vũ, vừa trả lời liền đưa tay muốn vuốt tóc cô, Thủy Nhạc xin lỗi cười tránh đi. Cô ấy cũng không thèm để ý, ngược lại rất có lễ phép giơ tay lên tỏ vẻ xin lỗi.
Vì thế Thủy Nhạc cũng không ngại hỏi lại một lần: "Vậy, nếu tôi cắt nó, cô sẽ không thích tôi nữa?"
"A, đương nhiên không phải, mặc kệ cô là bộ dáng gì, tôi đều thích!" Mỹ nữ dùng hai tay khoa trương tạo thành chữ thập nâng cằm, làm ra vẻ mặt si mê.
Thủy Nhạc lại thờ ơ: "Ha ha, những lời này của cô thật giống như đang nói, cho dù là dạng người nào, cô cũng thích."
"Ha ha, thân ái, cô thật đáng yêu! Tôi càng lúc càng thích cô rồi đó!"
"Nhưng mà, tôi đã có người thích, hơn nữa, tôi đang nhớ đến nàng."
"Aiz..." Mỹ nữ ôm ngực, mím môi làm ra vẻ cầu xin nhìn Thủy Nhạc, cuối cùng tiếc nuối nâng ly chạm vào ly của Thủy Nhạc: "Kính vị gia hỏa may mắn kia! Bái bai ~" Nói xong nhấp một ngụm rượu, đứng dậy rời đi.
Thủy Nhạc tiếp tục ngồi im lặng một mình. Cô thật là nhớ nàng. Cầm điện thoại xem thời gian, không đến 10 phút nữa sẽ đến 11 giờ, vừa rồi trong điện thoại nàng nói không được ngủ quá muộn, nếu nàng biết cô vừa tắt điện thoại liền đến nơi này, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào, hoặc là nói, cảm thấy như thế nào....
Đúng 11 giờ, tiết mục chính ở quán Bar chính thức bắt đầu. Tất cả đèn đều tắt, tiếng trò chuyện khe khẽ cũng ngừng lại, ở một góc nào đó ánh đèn đột ngột sáng lên, dàn nhạc gảy vài cái, nhịp trống đập vang, bắt đầu màn trình diễn vô hạn thâm tình về đêm.
Đây cũng chính là lý do Thủy Nhạc không chỉ đến nơi này một lần. Mà giờ phút này, cô muốn làm, không chỉ là lắng nghe.
Thời điểm dàn nhạc nghỉ ngơi, Thủy Nhạc dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bình tĩnh hỏi mượn Guitar, cười nhạt từ chối ý tốt của dàn nhạc muốn giúp đệm nhạc, ngồi vào chiếc ghế nhỏ trước micro.
Không một ai nói chuyện, chỉ là trong mắt mỗi người đều mang theo nhiều ít chờ mong. Lúc này từ quầy bar vang lên một tiếng huýt gió dễ nghe. Thủy Nhạc ngẩn đầu nhìn thoáng qua cô gái Bartender đẹp trai đang đùa giỡn bên dưới, nhắm mắt lại, âm nhạc từ đầu ngón tay xinh đẹp chảy xuôi.
"You can sing/Go and carry on till the night is gone/And it's time to go
If she asks/If you're all alone can she walk you home/You must tell her no
Cause don't forget who's taking you home/And in whose arms you're gonna be
So darling, save the last song for me
Oh I know/That the music's fine like sparkling wine
Go and have your fun/Laugh and sing
But while we're apart/Don't give your heart to anyone
And don't forget who's taking you home/And in who's arms you 're gonna be
So darling, save the last song for me."
=============
Chú thích:
Ca từ cải biên từ bài hát "Save the last dance for me"
Nguyên xướng: The Drifters 2000