Hôm nay phim trường "Họa sĩ" đón một vị khách tham quan đặc biệt.
"Đạo diễn, ngài sẽ không vì tôi không mời mà đến nên đuổi khỏi phim trường chứ? Tôi cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đoàn phim, coi như đến tham quan là được rồi." Hàn Trang ngồi một bên tỏ vẻ bảo bối ngoan, nhanh chóng dùng ánh mắt tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy người ông muốn tìm.
"Chú đã nói vậy, con muốn đuổi ra ngoài cũng phải suy xét lại lần nữa." Lam Băng quét nhìn mọi người đang rục rịch xung quanh, miễn cưỡng nói: "Nhưng mà trước đó, chú vẫn nên để mọi người tham quan đi ~" Giây tiếp theo Hàn Trang liền bị bao phủ bởi các loại nhiệt tình hàn huyên và ân cần thăm hỏi.
"Hàn lão sư, sao chú lại ở trong này? Chú từ nơi nào biến ra?!" Thủy Nhạc vừa đi ra từ phòng hóa trang, xa xa liền thấy Hàn Trang bị vây quanh giữa một đám người, có chút bất ngờ.
"Đến thăm con a ~" Hàn Trang nhân cơ hội thoát khỏi mọi người: "Trời ạ! Nhạc Nhạc, tạo hình cổ trang của con đẹp quá!"
Thủy Nhạc cười nhẹ: "Thật sao? Cảm ơn ~"
"Đương nhiên là thật, Lam Băng thật sự rất có mắt nhìn người!" Hàn Trang vừa nói vừa quăng một ánh mắt tán dương cho Lam Băng. Lam Băng bĩu môi, một chút cũng không cảm kích, bỏ lại hai người bọn họ đi làm việc của mình.
"Ha ha ~ cho nên tại sao chú lại ở trong này?"
"Phim《×××》muốn tuyên truyền trên đài của chú, mời diễn viên chính tham gia "Trò chơi nhân sinh". Hôm nay chú đến đây chụp ngoại cảnh. Nghe nói con ở bên này đóng phim nên thuận tiện qua xem. Bài hát chủ đề của phim là con hát?"
"Đúng vậy, song ca "Dường như chúng ta đã gặp nhau" cùng Tả Tiệp, bài hát này con cũng rất thích. Hôm nay là chú cố tình đến thăm quan phim trường của con có phải không?" Nói câu cuối cùng, Thủy Nhạc giống như tiểu hài tử nhận được quà của người lớn, nở nụ cười đơn giản mà thỏa mãn.
Hàn Trang bị nụ cười của Thủy Nhạc làm mềm lòng: "Khó tin đến vậy sao?"
"Ha ha ~ "
Hàn Trang nói thuận tiện, quả thực là thuận tiện. Thực ra khi biết sẽ đến đây chụp ngoại cảnh Hàn Trang đã cố ý dành thời gian đến thăm Thủy Nhạc. Thủy Nhạc cũng hiểu rõ nên ngồi lại trò chuyện với ông, vì thế hàn huyên một chút mới đi, cũng tránh cho bị Lam Băng đuổi thật...
"Lần sau gặp lại bảo bối. Chờ con quay xong bộ phim này chúng ta lại tụ họp một lần. A, thật mong bộ phim này quay nhanh một chút!"
"Vâng, bái bai!"
Nhưng ai cũng không ngờ lần gặp tiếp theo lại đến nhanh hơn dự kiến như thế...
Không lâu sau khi Hàn Trang đến thăm đoàn phim, bộ phim truyền hình do Tả Tiệp đóng vai chính sau khi quay chụp hậu kỳ liền nhanh chóng bước vào giai đoạn tuyên truyền, chỉ trong một tuần đã lập kỷ lục xuất hiện nhiều nhất trên các đài truyền hình, chiếm đầu đề các tờ báo giải trí, mà ca khúc song ca trong phim cũng nhanh chóng làm cho bài hát kinh điển mấy năm trước thịnh hành trở lại.
Thủy Nhạc và Tả Tiệp tổ hợp hai người cũng gợi lên không ít bàn tán. Bởi vì lần hợp tác này hai người đều phụng hiến ra "lần đầu tiên" của mình - các tờ báo giải giả trí đều viết như thế. Đây là lần đầu tiên Tả Tiệp đặt chân vào giới âm nhạc, là bài hát đầu tiên Thủy Nhạc song ca cùng nam sinh, cũng là ca khúc đầu tiên Thủy Nhạc hợp tác song ca cùng diễn viên mà không phải ca sĩ.
Như vậy đến đây vấn đề liền xuất hiện, liệu đằng sau lần hợp tác mở rộng này, có cố sự sâu xa gì sau lưng không? Hoặc là nói, từ chuyện lần này liệu có thể đào ra được tin tức bát quái chấn động nào không đây? Chủ đề này, đối với phóng viên giải trí mà nói, họ lại có việc để làm. Còn đối với Y Ân mà nói, ngay từ đầu chuyện này đã được liệt vào danh sách suy xét có thể hợp tác. Đối với Tả Tiệp và công ty của anh ta, sức nóng và đề tài càng cao càng tốt. Còn đối với Thủy Nhạc, chuyện này vốn không phải một vấn đề.
Cho nên khi Diệp Hiểu Đồng hô to gọi nhỏ đem video bị paparazi đào ra đưa cho Thủy Nhạc xem, cô ấy chỉ cười đắc ý: "Gia hỏa này thật biết giả vờ a, ngay cả chị cũng không nhìn ra!"
Đó là một video vài năm trước, khi đó Thủy Nhạc còn chưa nổi tiếng như bậy giờ. Tả Tiệp lại càng không có tiếng tăm gì, cùng một đám thiếu niên không biết tên tham gia một tiết mục phỏng vấn hiện giờ đã ngừng chiếu, ngây ngô, ngại ngùng.
Nữ chủ trì hỏi Tả Tiệp nữ ngôi sao mà anh thích nhất là ai. Anh ta có chút ngại ngùng, xấu hổ nở nụ cười một cái, nói: "Thủy Nhạc, chị ấy là nữ thần của em. Em cảm thấy con người chị ấy rất tốt đẹp, quan trọng hơn là, chị ấy đối với âm nhạc rất thành kính, giọng ca phi thường cảm động..."
"Gia hỏa này trước đây có phải quá khả ái rồi không? Hảo manh a sao có thể vậy chứ?" Chỉ vài phút video ngắn ngủi, Thủy Nhạc đã lập đi lập lại xem vài lần, rốt cục nhịn không được cảm thán một câu: "Siêu cấp đáng yêu!"
Y Ân ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Đề tài này có thể nóng hơn, miệng người khó giữ, những chuyện nhỏ này có thể bị họ viết thành tin xấu."
Diệp Hiểu Đồng tỏ vẻ hoài nghi: "Không đến mức đó đi. Nữ thần thôi mà, nam sinh nào mà không có một nữ thần trong lòng!"
"Ai bảo Nhạc Nhạc nhà em bình thường kín tiếng quá làm chi, cũng không cho bọn họ chút thị phi để kiếm cơm. Lần này chính là sức tưởng tượng tích góp nhiều năm, tiện tay viết một chút cũng thành chuyện ngôn tình trăm chương." Y Ân dừng một lát, đổi thành vẻ mặt đứng đắn: "Hơn nữa, gần đây Tả Tiệp rất nổi tiếng."
Nhưng sự việc lần này phát triển vượt qua cả dự liệu của Y Ân.
Sáng sớm hôm sau, Thủy Nhạc tỉnh lại từ một đêm vô mộng. Mặt trời sáng tỏ, ánh sáng bị ngăn cách bởi tấm rèm cửa dày. Hình như có chút trễ, nhưng mà Y Ân vẫn chưa đến gọi, Diệp tử cũng không xuất hiện, thật là im lặng a, chẳng lẽ mình dậy quá sớm? Thủy Nhạc lật người úp mặt vào gối đầu miễn cưỡng nghĩ.
Tựa như phản bác suy nghĩ kỳ quái của cô, cửa phòng bị đập vang lên, Y Ân mặt không đổi sắc đi vào: "Dậy rồi?"
"Kính nhờ không cần dùng vẻ mặt biết rõ rồi còn cố hỏi để chào buổi sáng có được không? Em đã dậy rồi, anh có cần phải hỏi xác nhận lần nữa sao?"
"Xem ra tối qua ngủ rất khá, còn có tâm tình ở đây ba hoa. Không bằng dành thời gian giải thích với anh xem đây là chuyện gì." Nói, Y Ân cầm điện thoại đưa qua, trên màn hình là một bức ảnh.
Thủy Nhạc liếc qua một cái, giây tiếp theo liền dùng tư thế nằm úp sấp cong eo quỳ trên giường: "Em..!" Sau đó ngạc nhiên nhìn Y Ân: "Tình huống thế nào?"
Y Ân chậm rì rì đi về hướng sô pha ngồi xuống: "Chuyện này không phải nên hỏi em sao? Thủy - Nhạc - Nhạc. Em chưa bao giờ nói với anh, em và vị Tả Tiệp tiên sinh này đã phát triển tình cảm đến mức này."
"Vị Tả Tiệp tiên sinh này?... Y Ân anh bình tĩnh, cái này vừa nhìn liền biết là hiểu lầm. Đại nhân oan uổng quá, ngài phải nghe tiểu nhân giải thích a!"
Y Ân ung dung nhìn Thủy Nhạc diễn: "Em cứ từ từ giải thích, anh đang nghe đây."
"..." Nhất thời Thủy Nhạc không biết nên nói gì, mặt vô tội nhìn anh.
Y Ân nhịn không được đứng lên đi đến cạnh giường, ghét bỏ giơ ngón tay phải lên chỉ vào mặt của Thủy Nhạc đẩy về sau, ném cô trở về giường, thuận tay lấy lại di động, mở ra tiêu đề một bài báo "Thủy Nhạc và Tả Tiệp công khai chuyện tình ái", lại cầm điện thoại dí vào mặt cô: "Đọc bài này đi, không có gì đặc biệt, anh tiện tay mở, anh chỉ nhắm mắt lại tiện tay mở!"
Thủy Nhạc xoa xoa mặt ngồi dậy, chăm chú đọc bài báo đó một lần. Thật ra không có gì đặc biệt, nội dung trong này nàng có thể đoán ra, chính là đem tất cả chứng cứ của những việc liên quan đến cô và Tả Tiệp trực tiếp hoặc gián tiếp sắp xếp lại, ám chỉ quan hệ yêu đương của hai người. Đương nhiên, tác giả cũng biết chỉ đơn thuần lý luận rất khó thuyết phục mọi người, cho nên cuối cùng còn kèm theo một bức ảnh vạch trần chân tướng, chính là bức ảnh ban đầu Y Ân cho cô xem.
Thủy Nhạc không thể không cảm thán bức ảnh này chụp đến rất... tuyệt! Nếu cô không nhớ lầm, đây hẳn là lần đầu tiên cô và Tả Tiệp ở bên hồ hát đối "Hình như chúng ta đã gặp nhau". Hát xong hai người còn rất hài lòng nhìn nhau cười một cái. Chính là một cái liếc mắt kia. Thủy Nhạc nhìn cô và Tả Tiệp trong ảnh đến chính cô cũng hoài nghi... huống hồ những người khác. Lực sát thương của tấm ảnh này hẳn là so với nhìn hai người trực tiếp hôn nhau cũng không sai biệt lắm đi.
"Cho nên, mọi người đều đã biết?" Thủy Nhạc khẳng định hỏi, Y Ân cũng lười trả lời. Thủy Nhạc cười khổ giải thích lại tình huống hôm đó một lần, thật cẩn thận hỏi: "Sau đó thế nào?"
"Sau đó cái đầu em! Các người không thể có chút tự giác của ngôi sao sao? Ở cái nơi thế này! Em không não thì thôi đi anh đã nhìn quen rồi, còn tên Tả Tiệp kia cũng không biết suy nghĩ à?"
"Phải phải, em sai rồi, em không dám nữa..." Thủy Nhạc nhịn cười, không hiểu sinh ra chút đồng cảm với Tả Tiệp.
Y Ân oán giận ôm cổ cô lắc lư vài cái mới khôi phục bình tĩnh: "Tấm ảnh này chụp thật sự rất xảo quyệt, chuyện này không thể im lặng cho qua, chỉ có thể cho công chúng một câu trả lời. Về phần nên đáp lại như thế nào, anh còn phải thương lượng với đối phương, hy vọng người đại diện của đối phương không giống nghệ sĩ họ... má!"
"Y Ân, anh đang có thành kiến với Tả Tiệp, loại phát tiết tình cảm không lý trí không khoa học này sẽ bất lợi cho anh đưa ra phán đoán chính xác với việc này!"
"Bây giờ em muốn thảo luận với anh vấn đề thành kiến có phải không?"
"Không không không, ngài nói cái gì chính là cái đó, ngài nói đều đúng, quá đúng!"
"...Hai người là đang tập hát, không nghĩ tới có một ngày sự thật thật sự thành chứng cứ có sức thuyết phục nhất. Nhưng mà có một vấn đề, mọi người đều biết Tả Tiệp đang ở phim trường quay phi, nhưng chuyện em quay phim lại không được công khai, thậm chí là giữ bí mật."
"Cho nên bộ phim em đang quay rất có khả năng sẽ bị liên lụy vạch trần ra, shit!"
Mà giờ phút này, đạo diễn bộ phim đang cầm di động nhìn chằm chằm ảnh chụp trong màn ảnh, không rõ tâm tình. Diệp Hiểu Đồng thật cẩn thận quan sát sắc mặt Lam Băng đột nhiên cảm thấy áp suất có chút thấp: "Chị...?"
"Ân."
"Nhạc Nhạc... bọn họ... thật sự...?"
"Giả."
"A~! Em biết mà! Hai người chỉ là bạn bè thôi ~ ô ô, Nhạc Nhạc của em vẫn còn ~" Xác định thần tượng nhà mình không bị bắt đi, Diệp Hiểu Đồng rốt cuộc có tâm trạng bận tâm những chuyện khác. "Nhưng mà ảnh chụp rất thật nga, Nhạc Nhạc phải đáp lại thế nào đây, lần này tiếp tục không nói gì khẳng định là không được rồi?"
Lam Băng không đáp, nhìn hai người đang nhìn nhau cười trong ảnh chụp, hoảng hốt nghĩ, ngày nào đó nếu một người trong ảnh đổi lại là mình, mọi người sẽ nghĩ thế nào, Thủy Nhạc, sẽ là như thế nào đáp lại?
Lúc này cửa phòng bị đập vang, Diệp Hiểu Đồng đi qua mở cửa, phó đạo diễn vẻ mặt trầm trọng đi vào, ngay cả chào hỏi cũng không, lập tức nói: "Lam đạo, về tin tức của Thủy Nhạc, em thấy sao?"
Lam Băng ý tỏ ý anh ta ngồi xuống, anh ta từ chối, Lam Băng đành phải đứng lên, nghiêm túc trả lời: "Em thấy rồi."
Phó đạo diễn chần chờ: "Vậy em nghĩ sao, chuyện này là thật ư?"
Lam Băng nghiêm mặt nói: "Đây là việc riệng của Thủy Nhạc, em không có ý kiến gì. Có phải anh lo lắng chuyện quay phim sẽ bị tiết lộ ra ngoài không?"
Phó đạo diễn bị nhìn thấu tâm tư, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không ngại ngùng: "Không sai. Dù sao, tuy chúng ta quay phim đều giữ bí mật với công chúng, nhưng người trong giới nên biết đều biết, khó tránh khỏi sẽ thừa dịp này gióng trống khua chiêng tuyên truyền ra ngoài."
"Không phải khó tránh khỏi, là nhất định." Lam Băng thản nhiên phản bác.
Diệp Hiểu Đồng nghe đến đây gấp đến sắp khóc: "Vậy làm sao bây giờ?" Phó đạo diễn bị cô ấy hỏi như vậy, cũng khẩn trương nhìn Lam Băng, chờ câu trả lời của nàng.
"Chúng ta giống như chưa bao giờ tuyên truyền trước cho phim, không bằng nhân cơ hội này mượn gió đẩy thuyền một lần đi."
Vì thế khi Thủy Nhạc và Y Ân gõ cửa vào phòng, nhìn thấy chính là bộ dạng trợn mắt há mồm buồn cười của Diệp Hiểu Đồng và phó đạo diễn, mà Lam Băng lại là vẻ mặt thản nhiên nhìn họ.
Tuy không biết một giây trước phát sinh chuyện gì, nhưng Thủy Nhạc có thể xác định cô không cần xác nhận chuyện Lam Băng đã biết scandal mới nhất của mình chưa. Cho nên cô trực tiếp xin lỗi: "Đạo diễn, thực xin lỗi, chuyện bức ảnh kia, có lẽ sẽ mang đến một ít phiền toái cho bộ phim."
Lam Băng nở nụ cười: "Phiền toái còn chưa thấy đâu em đã xin lỗi trước rồi, vạn nhất đến cuối cùng không có phiền toái, làm sao chị có thể trả lời em đây?" Tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười, Thủy Nhạc còn chưa kịp nói gì, Lam Băng lại tiếp tục: "Hơn nữa, cho dù thật sự có phiền toái, vậy cũng không phải là lỗi của em."
"Là lỗi của em, không cẩn thận làm bọ họ chụp được, làm phiền đến đoàn phim."
Phó đạo diễn có chút kích động: "Cho nên là thật?!"
"Đương nhiên không phải, là bạn tốt thôi, thẳng thắng thừa nhận là được rồi... Hiện giờ làm sao đây, sớm muộn gì bộ phim cũng bị truyền ra?"
Lam Băng không nhanh không chậm trả lời: "Cho nên vừa rồi mọi người đang thảo luận chuyện tuyên truyền trước cho phim."
Diệp Hiểu Đồng và phó đạo diễn không hẹn mà cùng oán thầm, vừa rồi chúng ta có thảo luận sao? Có sao?
"Tuyên truyền trước phim? Đây không phải phong cách của em a." Y Ân thực bất ngờ, chuyện này đối với Lam Băng quả thật đã là nhượng bộ lớn nhất.
"Em chỉ không quen làm như vậy, chứ không nói là sẽ không làm như vậy! Nếu việc bị phát hiện không thể tránh khỏi, vì sao chúng ta không chủ động nắm trong tay?"
"Lam..." Thủy Nhạc không tự giác gọi tên nàng, lại không biết nên nói gì cho phải.
Lam Băng trấn an nhìn cô một cái, cười đến giảo hoạt: "Chị cảm thấy Hàn lão sư hẳn là sẽ rất vui giúp em một lần."