Ngày tiếp Từ Đằng Đào xuất viện, mặt trời tỏa nắng, vài người bạn với học trò của anh cũng đến, Tần Tuấn đứng cạnh anh lúc anh tiếp họ, hầu như không quen biết ai, cậu chậm rãi dần dần thừa dịp chạy ra chỗ khác.
Từ Tiểu Thiêm cũng đứng bên cạnh cậu, có chút đăm chiêu nhìn cậu.
Cách đó không xa, Từ Đằng Đào mỉm cười nói chuyện với mấy người bạn.
Tần Tuấn nhìn thoáng qua, quay sang nhìn Từ Tiểu Thiêm.
“Anh cười cái gì?” Từ Tiểu Thiêm hỏi.
Tần Tuấn không lên tiếng.
“Anh hận tôi phải không?” Từ Tiểu Thiêm hỏi, cậu mặc tây trang giày da, đã giống như một thanh niên thành công trong sự nghiệp.
“Tôi......?” Tần Tuấn lắc đầu bật cười, “Không hận, nhưng là không thích.”
“Tôi sẽ còn xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.” Từ Tiểu Thiêm mặt có chút cứng rắn, lời nói đầy vẻ kiên định. (thằng chết tiệt)
“Đó là chuyện của hai người.” Tần Tuấn đạm bạc cười.
“Không quan hệ với anh?”
“Với tôi không quan hệ gì.”
Từ Đằng Đào lúc này nhìn về phía bọn họ, Tần Tuấn hướng về phía anh mỉm cười.
“Anh ấy yêu anh.” Từ Tiểu Thiêm nói, có vẻ không cam lòng nhưng đành bất lực.
“Có lẽ......” Tần Tuấn lại nhìn xuống dưới: “ Nhưng tôi có thể khẳng định tôi thích hợp vói anh ấy nhất.”
Cậu đột nhiên vươn tay, vỗ vỗ vai Từ Tiểu Thiêm: “ Kỳ thật cậu thất bai chính là vì thời gian, lúc tôi gặp anh ấy là khoảng thời gian thích hợp nhất, trong lòng anh ấy liền dung nạp tôi, nếu không phải vậy, ai cũng chẳng dám chắc tình huống bây giờ thế nào, nhưng mà, chắc gì có được anh ấy là cậu có được hạnh phúc.’
Từ Tiểu Thiêm nhìn cậu, cái trán nhảy một chút, ánh mắt run rẩy kêu lên một tiếng: “ Tần Tuấn?”
Tần Tuấn”Ừ” một tiếng, chờ cậu nói tiếp.
“Con mẹ nó anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Tần Tuấn nhìn Từ Đằng Đào lướt quá đám người kia đi về phía cậu, thản nhiên nói: “ Nếu tôi là cậu, có lẽ cũng sẽ suy nghĩ như thế, tôi thuở nhỏ không nhà, nếu có người cho tôi một gia đình có vẻ sẽ khác đi….”
“Đang nói chuyện gì thế?” Từ Đằng Đào cuối cùng đến gần, hỏi cậu.
Tần Tuấn mỉm cười lắc đầu, đưa tay sờ đầu anh.
Từ Đằng Đào cũng cười, “Bây giờ đỡ hơn nhiều.”
“Xe ở bãi đỗ xe, đi qua đó thôi.”
Đoàn người đông đúc cuồn cuộn hướng về phía bãi đỗ xe, Từ Đằng Đào hỏi cậu trước mặt nhiều người: “ Chừng nào em tính về nhà?”
Tần Tuấn cầm tay anh, khóe miệng mỉm cười: “ Anh cần lúc nào của em.”
Từ Đằng Đào nhìn cậu.
Tần Tuấn nhìn lại, “Như là bây giờ.”
Nụ cười của cậu nhợt nhạt thản nhiên, không có hơn chút cảm tình nào như trước.
Nhưng mà, ai dám nói thế này không tốt.
Chỉ có mở rộng, cuộc sống mới có thể cho bản than ta một con đường nhỏ đi để đi xuống.
Dù không thương nhiều nữa, chỉ còn yêu một chút.
Tình yêu, nóng bỏng, có thể đốt cháy sinh mệnh.
HOÀN