Từ Đằng Đào đưa tất cả về, trên đường đi không nói một câu nào.
Lúc Tần Tuấn xuống xe, anh ở trước cửa quán nhẹ giọng hỏi: “ Em không quay về sao?”
Tần Tuấn nhìn anh.
“Nhà, nhà của chúng mình.” Từ Đằng Đào cũng nhìn cậu.
Tần Tuấn nghe được không khí ấm áp trong quán, nhìn Đái Hải đang chạy chạy lên lầu, cậu quay lại nói với Từ Đằng Đào: “ Chúng ta, nói chuyện một chút nhé?”
Từ Đằng Đào gật đầu.
Tần Tuấn ra khỏi cửa, hít một hơi thật mạnh không khí bên ngoài, quay đầu nói: “ Đái Hải phải ở nhà em một thời gian, chờ anh ta rời đi rồi em mới trở lại.”
“Vì cái gì, sao em không quay về?” Từ Đằng Đào ngập ngừng một chút mới nói.
“Em bây giờ, cũng có nhà …” Tần Tuấn nghe vậy hơi nở nụ cười: “ Chúng ta cho dù có quay lại, cũng không có nghĩa đó phải là nhà của em, anh hiểu không?”
Từ Đằng Đào lắc đầu, nói, “Anh không hiểu.”
Tần Tuấn bước tới gần anh, ôm anh, nhẹ nhàng ghét vào tai anh nói: “ Em không lừa gạt anh, trước kia em yêu nhất là anh, nhưng bây giờ, em chỉ còn chút năng lực để sống, không thể giống như trước được. Dù cho anh ở trong lòng em vẫn rất mâu thuẫn nhưng em không còn khí lực cho việc kia.”
Từ Đằng Đào bị cậu ôm, thân thể cứng nhắc.
“Nếu không được, chúng ta có thể không cần thí nghiệm nữa.” Tần Tuấn nói, trong giọng có chút phiền muộn, có chút đáng tiếc, nhưng mà, cậu không muốn miễn cưỡng, cậu không muốn tranh giành với bất cứ ai cái gì, đó không phải là cậu, cũng không phải vì thời gian đã quá dài, như là tình yêu, như sự ấm áp ….. những thứ này, không cách nào cầu xin được.
Cho dù có gặp, kỳ thật cũng không nắm chặt trong tay được.
Lòng người khó dò, không phải đem trái tim mình đưa ra ngoài liền có người muốn.
Mà nếu tâm mình bị thương khó trách bản thân sau này không còn trọn vẹn nữa.
Nói xem, thế sự luôn khó vẹn toàn đôi bên.
Từ Đằng Đào mặc cậu ôm anh đã lâu, mới gật đầu nói: “ Anh hiểu rồi.”
“Em dọn nhà, anh có thể đưa em đi không?” Anh hỏi cậu.
“Đương nhiên có thể.” Tần Tuấn cười.
Từ Đằng Đào vươn tay, xoa nhẹ khóe mắt cậu, thản nhiên nói: “ Kỳ thật em vẫn đẹp như trước kia, em cho tới bây giờ lúc nào cũng đẹp, anh thật có lỗi, lúc trước không nói với em.”
Tần Tuấn lắc đầu, bật cười, “Cám ơn.”
“Chính là hiện tại nói, hình như đã không kịp nữa.” Từ Đằng Đào vẫn lạnh nhạt giống như trước, không có dáng vẻ cứng ngắc cách đó mấy giây nữa: “ Nhưng mà vẫn phải cho em biết, em vẫn giống như trước đây, vẫn bộ dáng lần đầu anh gặp, ấm áp rạng ngời, là người tốt luôn tinh tế hiểu ý, hơn nữa lại chính trực lương thiện.”
Anh nắm bàn tay lạnh giá của Tần Tuấn, đưa lên miệng thổi khí cho ấm áp, không nó thêm câu gì nữa, nhưng anh mắt rũ xuống, chứng minh tâm tình của anh vốn không hề bĩnh tĩnh như vậy.
Tần Tuấn cảm giác được ngón tay ấm áp, người đàn ông này vẫn dịu dàng như thế, nhưng không thể giống như tình yêu lúc trước, có thể lại cùng một chỗ, đã khiến cậu tiêu hao gần hết sức lực rồi.
Nếu Uông Uông mà biết, chỉ sợ sẽ không tha cho cậu đâu.
Nhưng mà từ nay về sau chỉ sợ không có dư sức mà đi tìm người khác, đành chấp nhận thôi, dù sau thì mất đi cũng không còn tiếc nuối nữa, như vậy cũng rất tốt.
Uông Uông xuống máy bay, Tần Tuấn liền đi đón.
Uông Uông vừa thấy cậu, cũng không đánh đập gì, nhìn cậu lúc lên xe mà thân thể vẫn run run, liền hỏi: “ Cậu không phải là thiếu ngược đãi chứ?”
Tần Tuấn run đến tận răng cười khổ: “ Cậu về lúc này, vất vả lắm mới mở được tiệc vui, tôi sao nghĩ bỏ qua được, sau này nhớ lại làm sao tôi cam tâm?”
“Đồ không biết xấu hổ.” Uông Uông mắng cậu, tính đánh cậu nhưng nhìn Tần Tuấn thì không dám đánh, xương cốt bị đau nếu mà bị đánh dù nhẹ thôi cũng đau tới tâm phổi.
Mãi đến khi về quán cà phê, nghe được nhóc phục vụ chạy tới báo cáo, biết được tất tần tật trong khoảng thời gian mọi người đến đến đi đi trong quán như thế nào, Uông Uông nhắm mắt định thần một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên rống: “ Tần Tuấn, con mẹ cậu là trư à?”