"Nhiễm Nam mày ngừng tay nếu không tao sẽ kích hoạt con chíp định vị có gắn độc trên người Niệm khiến cô ta chết ngay lập tức" Thủy Sĩ khuếch đại âm thanh bằng linh lực của mình, đe dọa buộc Nhiễm Nam phải dừng tay. Giọng hắn nghiền ép như là cố kìm nén sự tức giận đang chực chờ lao ra khỏi lồng ngực vậy.
“Thổ Sĩ, mày nói xem có buồn cười không? Thủy Sĩ đem Niệm ra uy hiếp tao tha cho mày kìa”
Nhiễm Nam bắt đầu dùng sư tử hống, từ tốn nói “Vừa đánh nhau vừa dỏng lỗ tai lên nghe lén Niệm nói chuyện với mọi người, bây giờ cô ấy vận dụng dị năng trở nên vô hình, các ngươi không kiểm tra lại vị trí của cô ấy nữa sao?”
Từ trong làng Lưu Đày, một vật lấp lánh bay lên giữa không trung xuất hiện trước mắt bốn tên Thủy, Kim, Mộc, Hỏa. Cả bọn nhìn thấy nó thì liền mặt mũi phẫn nộ. Hóa ra, ngay từ đầu, Nhiễm Nam đã chơi bọn chúng một vố rồi.
Lời nói vang vọng bằng sư tử hống của Nhiễm Nam tiếp tục vang lên đều đều “Sau khi tao đánh bại Thủy và Mộc hôm đó, dẫn Niệm đi, cứu được mạng cô ấy từ tay tử thần. Các ngươi có biết tại sao phải gần cả tuần sau ta và cô ấy mới đến trình diện ở tổng bộ Ngũ Đại Quốc Vệ hay không?”
“Không phải là để có đủ thời gian chữa trị cho cô ta sao?” Thổ Sĩ ôm lấy bả vai bị cắt cụt đang chạy máu ồ ồ, mặt xanh nhợt, ngạc nhiên hỏi. Hắn đang cố dùng linh lực để cầm máu trị thương. Dù không hiểu tại sao Nhiễm Nam không tranh thủ tiếp tục đánh giết nhưng hắn cũng vui lòng tận hưởng chút thời gian thở dốc này.
“Không, không, không... Thời gian gần cả tuần đó chính là thời gian ta chuẩn bị cho ngày hôm nay đây. Tụi mày cũng thấy rồi đó, từ đầu đến giờ tao chỉ toàn dùng một thanh vũ khí để đánh nhau, kể cả hai ngày trước bị lực lượng trên đảo lớn bao vây cũng vậy. Đó là vì... ”
“Mày đi làm giả vũ khí đánh lừa bọn tao, vũ khí thật sự đã được mày để bên người Niệm. Một khi đến lúc cần thiết, nhờ vào biến hóa đa đoan của vũ khí, mày sẽ điều khiển nó hủy đi con chip định vị có chứa độc của bọn tao cài trên người Niệm” Thổ Sĩ cay đắng nói khi nhìn thấy Nhiễm Nam đưa cánh tay rảnh rỗi lên, cái vòng thần khí đeo ở cổ tay đã bắt đầu rạn nứt, sắp hỏng đến nơi.
“Ha ha, không ngờ là hàng nhái ta tốn thời gian tìm thợ giỏi ở nước bạn cũng bền phết, tới lúc này mới hỏng”
Thần khí còn lại kia của Nhiễm Nam như một bãi chất lỏng bọc lấy con chip được lôi ra từ người Niệm, nhanh như chớp vượt khỏi đảo Lưu Đày, bay trở về bàn tay cậu ta. Ngay từ đầu, nó đã bám trên người Niệm, được dị năng của cô làm cho tàng hình. Chính nhờ vào liên hệ giữa thần hồn của mình và nó mà Nhiễm Nam có thể dễ dàng xác định vị trí của cô, truyền âm nói chuyện với cô cả buổi trước khi bước vào làng Lưu Đày.
Nhiễm Nam sở dĩ không tẩy bài này ngay từ đầu chính là vì khi đó Niệm còn ở gần bọn chúng, một khi điều khiển cái thần khí này sẽ lập tức nhễu loạn dị năng của cô khiến năm tên đó phát hiện dị thường ngay. Dù cho cô có nhanh chóng tàng hình trốn đi khi đó thì nếu năm tên này chơi trò đánh diện rộng cũng rất có thể trúng phải cô. Nhiễm Nam không muốn mạo hiểm như thế.
Phải đến tận lúc này, tính mạng Thổ Sĩ nằm trong tay Nhiễm Nam thì cậu ta mới dám lộ bài. Xui lắm thì dùng mạng tên này trao đổi con tin với chúng, tránh chúng cá chết rách lưới, ra tay hủy diệt ngôi làng bên dưới.
Ở đó không chỉ có Niệm, mà còn có đàn em tương lai của mình nữa đó a. Dĩ nhiên là nếu bọn họ chịu nghe lời thuyết phục của Niệm. Nếu có thể thu phục được Bất Nhân Hình, trong tương lai mình cũng có sức mà đấu với bọn tội phạm dị nhân, hoặc là Quách Gia hay các kẻ thù còn chưa xuất hiện.
“Đúng vậy đấy, ha ha ha. Khi Niệm đến tổng bộ, bọn mày chặn đường cô ấy rồi dùng con chip đó cấy vào người nàng để đề phòng trường hợp bất trắc thì còn có thể nhanh tay khống chế lại Niệm, giúp bọn mày tàng hình tránh bị phát hiện. Hoặc dùng nó uy hiếp cô ấy không trợ giúp tao tàng hình, mà nếu tao bị hiện hình thì sẽ bị dị nhân Bất Nhân Hình phát hiện rồi giết chết”
“Tiếc cho năm thằng bây, bây giờ tao vẫn còn sống nhăn răng, Niệm cũng được giải trừ nguy hiểm, cô ấy cũng đã tàng hình rồi, bọn mày vô pháp uy hiếp được nữa. Bọn mày thua rồi”
“Hừ. Chuyện ngày hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu Nhiễm Nam. Bọn tao sẽ báo cáo hết lại cho quân đội và Ngũ Đại Quốc Vệ, để xem mày làm sao tránh khỏi trừng phạt”
“No no no” Nhiễm Nam đưa ngón tay lên lắc lắc.
“Sai, hôm nay năm người các ngươi sẽ không ai có thể sống rời đi cả. Tao công nhận là một mình tao không có khả năng giết hết bọn mày, cùng lắm chỉ hạ được một tên để bốn tên chạy thoát. Nhưng đó chỉ là trong trường hợp tao không có đồng minh mà thôi” Nhiễm Nam gõ gõ kiếm thần khí khổng lồ trên vai, da thịt toàn thân nứt toác đang nhanh chóng liền lại, Ảo Y cũng tẩy sạch máu dính trên người.
Nói nhiều như vậy với chúng, Nhiễm Nam cũng chỉ muốn tranh thủ một chút để hồi phục lại. Tên đồng minh khốn kiếp kia còn chưa biết có chịu ra tay giúp hắn không hay là phản kèo đập ngược lại mình nữa là.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu ta không muốn tiêu phí quá nhiều mệnh lực, đề phòng khi cần dùng đến. Ý thể lúc này còn ở trong Thời Không Giới chưa có lấy ra, không có thời cơ để đem ra, không có mệnh lực dự trữ nên cậu ta chỉ có thể tiết kiệm năng lượng mà thôi.
Nhiễm Nam muốn mình mạnh nhất có thể. Thổ Sĩ thì chắc chắn là không thoát khỏi tay mình được rồi. Hơn nữa ngưng lại một chút cũng khiến bọn chúng yên tâm hơn, không hành động lỗ mãng ra tay gây nguy hại cho mọi người phía dưới.
Bốn tên kia lại không dám vọng động. Nếu chúng chia ra chạy qua đây hỗ trợ Thổ, Những tên còn lại chưa chắc đủ sức hủy đảo để hại Niệm, chúng cần đủ mạnh thì mới dùng mạng cô uy hiếp Nhiễm Nam được vì giờ chúng chẳng biết cô đang ở vị trí nào trên đảo cả.
Với tầm nhìn từ trên trời của bốn tên đó, Nhiễm Nam đã căn dặn cô không được rời đảo bơi ra biển, chỉ sợ động tĩnh khi cô chống chọi với sóng biển sẽ khiến chúng phát hiện.
“Đồng minh?” Thổ Sĩ bật thốt hỏi. Thằng nhóc này cùng bọn chúng đến nơi đây, khắp nơi là địch. Đồng minh ở đâu ra chứ? Không cần biết là nói láo hay thật. Không thể để thằng nhóc này bình yên sau ngày hôm nay được.
“Đúng vậy, đồng minh” Nhiễm Nam hét lớn, cậu ta lại dùng sư tử hống được kích động bằng mệnh lực, hét lên vang dội cả vùng trời rộng lớn, đến cả mấy cái đảo ở xa hơn cũng có thể nghe được loáng thoáng để kêu gọi kẻ hỗ trợ…
Trong lúc Nhiễm Nam rống họng kêu gọi đồng đội, Thổ Sĩ bắt đầu lẩm bẩm, ánh mắt hắn không cam lòng, lóe lên vẻ độc ác và hận thù “Đau quá, phải chi có đem theo thuốc cầm máu liền sẹo thì hay quá,...”
Không biết có phải vì đau quá không mà tên này bắt đầu nói thầm linh tinh như vậy, tiếng lầm bầm của hắn bị giọng sư tử hống của Nhiễm Nam lấn át hết cả.
“lão Đười Ươi, xuất hiện đi, tôi muốn ông xử lý bốn thằng đang bay trên trời làng Lưu Đày cho tôi, ông có nghe không? Bọn chúng đã biết điểm yếu của Bất Nhân Hình, nếu để chúng thoát, đồng loại của ông sẽ nhanh chóng bị quân đội kéo đến diệt sạch”
“HỪ” một tiếng hừ lạnh đầy uy lực vang rền lên khắp không trung khiến Nhiễm Nam và tất cả những người khác đều cảm thấy tức ngực một cái.
Bốn tên Thủy, Kim, Hỏa, Mộc nháy mắt mặt xám như tro, mồ hôi sợ hãi tuôn ra. Nguy rồi, dị nhân Bất Nhân Hình thực sự mạnh xuất hiện rồi.
“... Nhiễm Nam là...” Thổ Sĩ vẫn lẩm bẩm chưa chịu thôi.
Nhiễm Nam trừng mắt nhìn hắn ta, khốn kiếp, lầm bầm cái gì? Trù ẻo tao hả?
Bốp…
Rắc…
Ùm...
Thổ Sĩ bị thanh kiếm thần khí khổng lồ của Nhiễm Nam đập bay xuống lòng biển xanh. Mặt biển như có bom nổ, cột nước thô to bắn lên khiến hạt nước bay đầy trong không trung.
“Ha ha ha, Nhiễm Nam, Nhiễm Nam, mày chắc chắn sẽ bị Ngũ Đại Quốc Vệ truy xét xử lý chuyện hôm nay mày làm”
“Thế nào? Tuyệt vọng rồi lên cơn điên hả Thổ” Nhiễm Nam khó hiểu nhìn Thổ Sĩ chật vật từ dưới biển bay lên. Tên này chắc biết mình chạy không thoát nên cũng chẳng thèm trốn làm gì. Thông minh như hắn hiểu chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
“Nhiễm Nam, mày có biết chỗ này là chỗ nào không?” Thổ Sĩ lao máu khóe môi, nở nụ cười có chút không cam lòng, nói.
“Hả? phía bắc của quần đảo Hoàng Sơn, bên ngoài đảo lưu đày, đang trên biển chứ ở đâu” Nhiễm Nam cảm thấy không hiểu nổi tên Thổ này có bị bệnh gì hay không?
“Đúng vậy, nơi này đã vượt khỏi phạm vi quét hình của mấy cái hệ thống phát hiện người lạ của bọn Bất Nhân Hình, điều đó đồng nghĩa với việc gì mày hiểu không?”
“Điều gì?”
“Đồng nghĩa với việc nơi này đã rời khỏi phạm vi của nhiễu sóng vô tuyến, nơi này đã có thể liên lạc thông qua vệ tinh với quân đội. Vừa rồi tao đã truyền thông tin về điểm yếu của Bất Nhân Hình về cho quân đội, dĩ nhiên không thiếu được việc mày làm hiện tại rồi. Chuẩn bị chờ vô tận truy nã đi”
“!!!”
“Mày nói láo, điểm yếu của Bất Nhân Hình có thể bị lộ chứ việc tao làm thì mày chưa truyền đi kịp được, vừa rồi mày bị tao ngắt ngang, thiết bị liên lạc của mày cũng đã bị hủy rồi. Đừng tưởng tao không nghe mày nói những gì, làm bộ nói nhảm qua mặt tao hả” Nhiễm Nam cười lạnh, vạch trần lời nói dối của Thổ Sĩ.
Chả qua là tao để mày đem điểm yếu báo về quân đội mà thôi. Như vậy thì tiếp theo đây, tao mới ép lão Đười Ươi kiên định về phe mình được.
“CÁI GÌ?” một tiếng hét phẫn nộ vang lên khiến mây trên trời cũng phải tản ra, ai nấy lảo đảo muốn ngã.
“Hừ, lão Đười Ươi, nói chuyện bình thường không được hả, la hét để làm gì” Nhiễm Nam tức khí rống lên.
“Câm mồm, tin ta mần thịt nhóc con mi không hả” Demon Monkey từ trong rừng cạnh làng Lưu Đày bước ra, cả người to lớn oai vệ, đuôi khỉ ngoắc tới ngoắc lui. Rồi lão bay lên như có thang máy vô hình nâng lão. Chim thú im thin thít.
“Chú Khỉ” Niệm bật thốt đầy vui mừng, cảm xúc trào dâng làm cô hiện ra viền nét cơ thể. Cô chạy thẳng tới ngước nhìn Demon Monkey.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại được chú, con nhớ chú lắm, lúc đó tại sao chú lừa con hả” Niệm liến thoắng hỏi hang. Sau đêm cha cô bị giết, cả ba năm sau đó chính lão Khỉ đã nuôi dạy cô cho đến khi tất cả Bất Nhân Hình bị triệu tập lại dưới lệnh của Lão Chủ thì ông đành chia tay cô bé cho đến tận bây giờ. Đó cũng là lúc Bất Nhân Hình được tài trợ trang thiết bị từ kẻ bí ẩn và đống chiếm hai quần đảo Hoàng Sơn và Trường Sơn.
Demon Monkey yêu thương liếc nhìn Niệm trong trạng thái tàng hình không ổn định, ánh mắt có chút cưng chìu, vuốt đầu cô trong im lặng.
“Mau giúp tôi xử lý bốn tên đó đi” Nhiễm Nam ra lệnh, cái giọng mà lọt vào tai của lão Khỉ và bốn tên trong “ngũ hành” thì xấc láo vô cùng. Chỉ có Niệm đứng cảm thấy câu nói của Nhiễm Nam đầy oai hùng, không chút khiếp đảm trước thực lực mạnh hơn mình.
“Tại sao ta phải nghe lệnh mi, ta là kẻ đồng minh mà mi nói đó sao? dù sao tin tức về điểm yếu cũng đã bị lộ rồi, giết chúng làm gì nữa?” lão Khỉ nghiêm túc nói, thằng nhóc láo toét này thật khiến lão vừa tức vừa thấy thú vị.
“Hai cái này khác nhau à nhe. Để bọn chúng thoát được thì không chỉ có quân đội tấn công các ông mà đến các thế lực khác của đất nước cũng sẽ bị chúng khích động kéo đến đó”
“Hừ, đó chỉ là ân oán của cá nhân ngươi, liên quan gì đến bọn ta mà kéo vào? Hơn nữa tại sao ta phải giúp thằng nhóc láo xược mi chứ”
“Sai quá sai” Nhiễm Nam lắc đầu nói. Hai bên trò chuyện với nhau xem năm tên “ngũ hành” như là không khí, thế nhưng không tên nào dám vọng động bỏ chạy cả. Bời vì uy áp vẫn đè chặt lên vai bốn tên Thủy, Mộc, Kim, Hỏa và Nhiễm Nam vẫn nhìn chằm chằm Thổ Sĩ.
“Thứ nhất, Niệm là con của Cố Lão Chủ, những người lưu đày này sẽ đi theo cô ấy, tôi và họ là cùng một phe và chỉ tôi có thể giúp họ rời đi được mà thôi. Ông sẽ không ngăn cản phải chứ?”
“Tại sao ta lại không ngăn cản? Mi nói thật buồn cười”
“Hừ, nói nhẹ ông không nghe vậy đừng trách tôi nói thẳng” Nhiễm Nam hống lớn, sư tử hống được vận dụng tối đa.
“Nói thẳng ra ông là tên ba phải, không có chính kiến, đứng trước những quyết định lớn luôn luôn chùng tay. Hơn 20 năm trước Cố Lão Chủ bị phản, ông lại đứng về trung lập, không dám theo phe nào cả. Sao đó Cố Lão Chủ bị sát hại, đáng lý để Bất Nhân Hình các ông chấm dứt nội hoạn trong tương lai, ông phải diệt cỏ tận gốc, giết Niệm mới đúng. Thế nhưng ông lại lần nữa nhân từ tha mạng cho cô ấy. Những dị nhân Bất Nhân Hình bị lưu đày này đáng lẽ cũng phải bị Lão Chủ hiện tại xử tử từ lâu thế mà giờ chỉ bị phế và giam lỏng chứng tỏ có bàn tay của ông can thiệp vào.”
“Nhất là ba lần tôi đối đầu với ông, lần nào ông cũng nương tay là đủ hiểu rồi”
“Ta không có” lão Khỉ chột dạ nói.
“Hừ, tôi hỏi ông, thật sự ba lần trước đó là ông bất ngờ đến nổi không kịp ra tay để tôi chạy thoát sao? Rõ ràng ông đã nương tay, lần đầu ông còn nói có việc muốn hỏi tôi nữa kia mà”
“Chọt đít ông cũng không thể nào khiến ông đau đến nỗi không ngăn được tôi chạy thoát. Ông là một dị nhân hệ chiến đấu cận thân, cơ thể cực kỳ mạnh mẽ” Nhiễm Nam nói, so với Quách Phong chết tiệt của Quách Gia thì tốc độ phản ứng và tấn công khi cận thân của lão Khỉ phải nhanh hơn gấp đôi là ít.
Quách Phong là linh tu, chủ yếu là dùng linh lực để hóa pháp thuật mà chiến đấu. Cơ thể lão không mạnh và dùng tay nhanh như Demon Monkey được nên trước đây mới để Nhiễm Nam nhiều lần tránh thoát. Nhưng đối đầu với lão Khỉ lại khác, Nhiễm Nam không tin mình có thể may mắn tận ba lần thoát khỏi từ tay lão Đười Ươi này được. Trừ phi lão nương tay mà thôi. Bị chọt đít thì thít cơ đít lại kẹt chặt thần khí là xong, nhịn đau chút để bắt Nhiễm Nam lại có gì mà không kịp chứ?
“Tại sao ta phải nương tay? Mi là cái thá gì” Lão Khỉ tiếp tục chày cối.
“Tại vì Niệm. Tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao ông lại nương tay. Tại sao? Tôi có gì đặc biệt cơ chứ” Nhiễm Nam trừng mắt lên.
Á…
Cái đầu Thổ Sĩ bị cậu ta bất ngờ chém bay lên, không kịp chút phản ứng nào. Ai ngờ đang nói chuyện ngon lành thì Nhiễm Nam lại động thủ giết người cơ chứ.
“Nhiễm Nam, mày dám?” Thủy Sĩ hét lên.
Uỳnh...
Rộp…
Bốn tiếng rộp giòn tan vang lên gần như cùng lúc. Lão Khỉ từ dưới mặt đất biến mất. Sau bốn tiếng động ông đã xuất hiện vào giữa vòng người của bốn tên Thủy, Kim, Mộc, Hỏa. Bốn cái đầu bị ông đấm nát tại chỗ. Cái lồng phòng ngự do bốn tên hợp sức tạo ra khi ông vừa xuất hiện không biết đã bị đấm nát từ bao giờ.
“Hay, có tiến bộ” Nhiễm Nam đưa ngón tay lên khen lão. Hiếm hoi mới có một lần lão ta quyết đoán à nha. Hay là bị mình chọc trúng tim đen nhiều quá nên ra tay dứt khoát để đỡ quê?
“Lần này tôi đột nhập lên đảo khác với những kẻ đột nhập trước đó là có năm tên khó ưa này và Niệm. Nếu ông có dây mơ rễ má với năm tên đó thì vô lý quá, chúng cần gì phải đi điều tra điểm yếu nữa cho mệt chứ, còn bỏ thời gian ra để đi xác nhận lại nữa. Như vậy chỉ có thể là Niệm.”
“Trong làng Lưu Đày cũng có người tộc khỉ, khi xưa cũng có một con Khỉ trùm đầu lòi đuôi giúp đỡ Niệm. Quá rõ ràng rồi, việc mọi người trong làng đều nhận ra Niệm ngay lần đầu chắc hẳn cũng là kiệt tác của ông, chắc là ông nhiều chuyện nên đến đây kể lung tung cho tộc nhân của mình chăng?”
“Vậy ông là người quan tâm cô ấy, hẳn ông đã nhận ra cái gì đó trên người tôi có liên quan đến Niệm nên mới nương tay như vậy, đúng không?”
“Hừ. Đúng thì sao? Mi mau dẫn Niệm rời đi, nơi này không phải là nơi nên đến”
Nhiễm Nam bay tà tà trở về đảo Lưu Đày. Tiếp tục đối thoại.
“Tôi không thể đi”
“Mi muốn chết sao? Lão Chủ có thể đến đây bất cứ lúc nào, tới lúc đó, ta không tiện ra tay giúp mi đâu”
“Không, tôi sẽ không đi, tôi phải giúp Niệm, giúp cô ấy cứu mọi người, giúp cô ấy lấy lại những gì mà cha cô đã yêu quý, đã hy sinh vì nó”. Không đi đâu hết, ôi những đàn em tương lai, không thu phục xong mà bỏ đi là thế quái nào được chứ?
Ruỳnh…
Khí thế của Demon Monkey dâng cao khiến mọi thứ không gió tự lay động như có cuồng phong sắp thổi ngang qua nơi này…
“Mi muốn giúp cô ấy phản loạn một lần nữa sao? Muốn đưa dị nhân Bất Nhân Hình trở về ngày tháng lang bạt trong quá khứ sao?”
“HỪ” Nhiễm Nam thẳng người bay tới, đứng giữa chừng không đối mặt với lão Khỉ không chút lùi bước.
“Ông nghĩ hiện tại Bất Nhân Hình sống rất ổn sao? Chưa biết kẻ thần bí đó muốn lợi dụng Bất Nhân Hình để làm gì, chỉ nói tới việc tin tức về điểm yếu của các người đã bại lộ cũng đủ cho quân đội làm gỏi các người rồi. Mà dù cho không có cái điểm yếu này, quân đội trước sau cũng sẽ tấn công lên đảo. Họ chẳng qua là muốn giảm thấp nhất thiệt hại nên mới nhiêu khê cử người đột nhập tìm hiểu mà thôi. Một khi không còn cách nào khác, quân đội cũng sẽ cưỡng ép tấn công giành lại biển đảo. Đến lúc đó, ông có thể cứu được mọi người không? Hay là tên thần bí kia sẽ ra tay cứu các người? Việc các ông bắt cóc ngư dân để làm khổ sai chính là sai lầm, đó là sai lầm của kẻ lãnh đạo tự mãn. Còn ông, ông là Phó Lão Chủ lại chỉ biết khư khư mình, để mặc tên Lão Chủ kia muốn làm gì thì làm, đây là ông đang dung túng cho con đường tận thế của Bất Nhân Hình.”
“Mi...” Lão Khỉ chỉ tay vào mặt Nhiễm Nam, ngón tay ông ta rung lên vì giận. Nhiễm Nam toát hết mồ hôi hột sau lưng, chỉ sợ chọc giận lão này, lão điên lên lại đấm cho mình lòi ruột.
“Bất Nhân Hình cần thay người lãnh đạo. Tôi là người có thể giải quyết triệt để vấn đề mà các ông luôn tìm cách từ xưa đến nay. Và tôi chỉ tin Niệm mà thôi. Ông và mọi người phải tôn cô ấy lên làm Lão Chủ mới. Dĩ nhiên Lão Chủ cũ nếu dám phản đối, ông phải là người thuyết phục ông ta bằng... Nắm đấm” Chuyện Lão Chủ nghe lời khuyên mà bó tay nhường chức Nhiễm Nam không cho rằng có thể xảy ra được. Cậu ta nói tiếp.
“Đây là yêu cầu của Niệm, không phải tôi có ý đồ với các người, cho nên có thể yên tâm việc tôi sẽ không lợi dụng mọi người để làm gì đó. Mà có muốn thì không phải còn ông sao? Làm sao qua mặt ông được chứ”
“Mi nói hay như hát. Mi làm cách gì để giải quyết vấn đề Bất Nhân Hình không thể sống chung với loài người được chứ” Demon Monkey nắm cổ áo Nhiễm Nam kéo hắn sát vào mặt ông, hơi thở nóng nực phả vào mặt cu cậu. Từng sợi lông khỉ dựng lên.
Quả thật ông cũng không thích tên thần bí đang giúp đỡ cộng đồng Bất Nhân Hình kia, hắn ta không minh bạch, không thể tin tưởng được.
“Chính là dùng nó” Nhiễm Nam chỉ thẳng vào cái cổng không gian màu đen đang đứng giữa không trung do Nhiễm Nam dùng để phá lồng phòng ngự linh lực khi trước của “ngũ hành” rồi quát vào mặt lão Khỉ.
“Nó?”
“Đúng, ông có biết có cái gì khi đi vào trong nó không? Trong đó là cả một thế giới trống trải khác. Đã Bất Nhân Hình không thể hòa nhập được với loài người thì không cần hòa nhập nữa, cứ tìm thế giới riêng cho mình là được, ông nghĩ sao hả? Chỉ cần ông phò tá Niệm, giúp tôi thu phục mọi người, không chỉ là người bị lưu đày mà cả những người dân của các tộc khác nữa. Tôi sẽ dẫn các người vào đó sinh sống. Thế nào?”
“...”
“Suy nghĩ cái gì? Ông không ép được tôi đâu. Đó là bí mật sống còn của tôi, trừ phi các người chịu sự quản chế của tôi thì tôi mới để lộ nó ra. Nếu không thì có chết tôi cũng không sợ đâu, hừ” Nhiễm Nam gạt tay lão Khỉ sang một bên. Đảo mắt nhìn quanh toàn đảo. Đúng như cậu ta nghĩ. Trận đại chiến này là không thể tránh khỏi được mà.
Chủ nhân của ánh mắt uy nghiêm mà khi trước hắn cảm nhận được đã xuất hiện. Đi bên cạnh kẻ đó còn có 12 tên trưởng lão trùm đầu. Bóng dáng của mấy tay trưởng lão hôm trước đuổi bắt Nhiễm Nam cũng xuất hiện trong số đó. Có thể nói toàn bộ lực lượng cao cấp của hai quần đảo Trường Sơn và Hoàng Sơn đều xuất hiện tại đảo nhỏ Lưu Đày này.
Kẻ dẫn đầu đoàn người xuất hiện không ai xa lạ. Chính là Chuột Tử, hắn hiên ngang bước đến, bay lên trời, hống hách hất cằm nói.
“Phó Lão Chủ, hóa ra ông là con khỉ dòm nhà mà người ta hay nói, mà cũng đúng, ông chính là loài khỉ mà nhỉ. Ông dám giấu diếm về Niệm, con của Cố Lão Chủ bấy lâu nay là có ý đồ gì?”
“Không cần nói, chắc chắn là để lấy cô ta làm bù nhìn rồi ông đứng sau chỉ đạo, muốn đoạt vị của Lão Chủ có phải không?” Chuột Tử cáo mượn oai hùm, không sợ chết nói.
“Hỗn Láo”
Rầm…
Một vòng khí lãng mạnh mẽ thôi tung không khí, Chuột Tử mém té đái, khuôn mặt sợ hãi lùi lại phía sau. Một nắm đấu to bè của Lão Khỉ như đập thẳng vào mặt hắn nhưng lại bị một bàn tay gầy gò hơn cản lại.
Lão Chủ Hấp Huyết Bức xuất hiện trong tích tắc, cứu con chuột bố láo này một mạng. Gã không chỉ là tay sai của Hấp Huyết Bức, mà gã còn là đầu mối liên lạc với người thần bí nữa, không thể chết lúc này được.
“Lão Đười Ươi, đã đến lúc ông phải có chính kiến của mình rồi. Chọn tương lai mịch mù cho Bất Nhân Hình, không biết sẽ bị lợi dụng cho việc gì, trước mắt còn phải đối phó với sự tấn công của quân đội nữa. Hay là chọn theo tôi đến một thế giới khác để sinh sống một cách bình yên. Ông tự chọn phe đi” Nhiễm Nam buông lời rồi hạ xuống đất, đứng kề bên Niệm, thì thầm tình tứ với cô, một tay còn khoát lên vai cô đầy âu yếm.
Lão Khỉ, ông nhìn xem đi, tôi với Niệm cũng là đôi trai tài gái sắc đó. Tác hợp cho hai đứa tôi đi, giúp cô ấy lấy lại những gì thuộc về cha cô, cũng là tốt cho cộng đồng Bất Nhân Hình của ông mà thôi.
“Niệm em, không nhìn em rõ hình dạng được, anh khó chịu lắm, em mặc lại bộ da của em đi, anh trả nó cho em nè, cả mấy món trang sức linh tinh của em nữa”
Khóe mắt lão Khỉ giật giật khi liếc xuống dưới nhìn thấy Nhiễm Nam như làm phép thuật, từ Bao Tay Trữ Vật lấy ra một bộ da xinh đẹp cho Niệm mặc vào, giúp cô bận quần áo, đeo lại bông tai, vòng tay và sợi dây chuyền mà cha cô tặng cho cô, dây chuyền có mặt ngọc thạch là một kim bài, thứ đại diện cho vị trí Lão Chủ của Bất Nhân Hình, đã bị mất 20 năm nay từ khi phản loạn xảy ra.
“Demon Monkey. Cậu không hiểu người đó kinh khủng thế nào đâu. Hy vọng cậu đừng sai lầm” Hấp Huyết Bức buông nắm đấm của lão Khỉ ra. Hai người mạnh nhất mọi thế hệ của Bất Nhân Hình đại diện cho Khỉ và Dơi đứng đối diện lẫn nhau.
Demon Monkey gục đầu rất lâu. Khí thế của Hấp Huyết Bức càng lúc càng dâng cao. Ngày hôm nay, bất kể lựa chọn như thế nào. Nội bộ của Bất Nhân Hình cũng phải quy về một mối.
“Chỉ có theo ông ta, tương lai Bất Nhân Hình mới có thể tươi sáng được. Loài người sẽ phải quỳ xuống dưới chân chúng ta, cung phụng chúng ta, làm nô lệ cho chúng ta, làm khổ sai cho chúng ta. Chúng ta sẽ là bá chủ của cái thế giới này” Hấp Huyết Bức hạ giọng nói.
Ánh mắt lão Khỉ lóe lên, lão ngẩng đầu lên, một nụ cười nở thật tươi trên môi.
Hấp Huyết Bức cũng cười theo. Cả hai cùng cười… Tiếng cười làm rung rẩy cả hòn đảo Lưu Đày, uy áp lan tràn, chim thú chạy hết ra biển.
Nhiễm Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thật là… Không như ý mình tí nào. Điều này khiến cu cậu khó chịu.
“Haizz...” Cậu chàng thở dài. “Niệm, em chuẩn bị Thời Không Giới Lệnh đi, anh đưa em vào Thời Không Giới tạm lánh trước”
“Anh phải cẩn thận đó.” Niệm lo lắng nắm tay Nhiễm Nam nói.
“Ừ, yên tâm, ở đây không ai làm hại anh được đâu. Chụt” Nhiễm Nam tranh thủ hôn má Niệm một cái, người đẹp không hôn thì uổng lắm, dù chỉ là da người khoác lên thôi mà sao nó cũng ấm áp thế nhỉ? Con sư tử cái Nguyệt Dạ không có ở đây, tranh thủ được cái nào hay cái đó. Ha ha...