“Nhiễm Nam” Quy lão hiện ra giữa trời hét lớn đầy tức giận. Cái tên này, hắn không biết thủ đô có bao nhiêu người sinh sống sao? Muốn hại chết mọi người à? Nếu ông ta không xuất hiện kịp thời dùng linh lực mạnh mẽ đẩy vụ nổ lên trời cao thì dám mấy tòa nhà cao 30, 40 tầng trở lên xung quanh đã bị vụ nổ nuốt mất rồi. Thủy Sĩ và Mộc Sĩ cũng sẽ chết không toàn thây.
Bịch… Bịch…
Hai tên Thủy và Mộc bị ông ném lên mặt đất một cách đầy bạo lực. Của đáng tội, chọc ai không chọc lại đi chọc cái thằng nhóc mà đến cả Quách Phong cũng bị hắn chơi cho mấy vố, đứt cả ngón tay.
Hai tên xuýt xoa ôm đầu gối kêu đau. Trong lúc ném, Quy lão sử dụng linh lực hùng hậu của mình phong bế đan điền cả hai khiến hai tên không vận dụng được linh lực để bảo vệ cơ thể. Cú va chạm khiến chúng nứt cả xương khớp, đau ứa nước mắt.
“Hừ… Chào Quy lão” Nhiễm Nam cất quả bom trên tay vào Bao Tay Trữ Vật. Hắn cũng không có sức để đánh nhau nữa. Người lớn đã ra mặt rồi thì thôi vậy.
“Cậu… Tức chết ta mà. Đi theo ta lên văn phòng. Hừ” Quy lão phất tay áo. Ông ta mặc một cái áo bào tay rộng giống như quan lại thời xưa. Dáng người bệ vệ, cường tráng dẫn đầu đi vào tòa nhà văn phòng 10 tầng tổng bộ đại diện của Ngũ Đại Quốc Vệ.
“Hứ. Nguyệt Dạ, đến đây, chúng ta đi thôi” Nhiễm Nam nắm tay cô nàng, ngạo nghễ đi xuyên qua đám người và Thủy - Mộc. Ánh mắt khinh thường cả bọn khiến hai tên này tức hộc máu.
“Mẹ nó, mày thoát hôm nay không thoát được ngày mai đâu. Cô bé đó trước sau cũng sẽ là người của tao thôi” Thủy Sĩ thầm hận, nhìn mông Nguyệt Dạ uốn éo đi ngang qua mà thèm thuồng.
“Đụng ai không đụng, đụng tới tao, con ông cháu cha trong Ngũ Đại Quốc Vệ thì mày tới số rồi” Thủy Sĩ vẫn không thôi lầm bầm. Mộc Sĩ phải đạp hắn một phát thì hắn mới tỉnh thần lại, dẫn mọi người giải tán.
Sau ngày hôm đó thì tay bảo vệ ở cổng cũng bị đuổi đi. Hắn bị Quy lão tức giận mà tước quyền, đá trở về nhà xám hối. Chính tên này là người của Thổ Sĩ, được hắn yêu cầu để ý nếu Nhiễm Nam có đến tổng bộ thì gọi điện thoại báo cho hắn. Biết tin Thổ Sĩ cùng kim và Hỏa vừa hay đang ở bên trong, có cả Thủy và Mộc. Cả ba xúi giục hai thằng già mà não vẫn bé này đi gây chuyện với Nhiễm Nam. Đến cuối cùng lại mất mặt quay về.
Trong văn phòng bề thế mang hơi hướng hoài cổ, cổ trang của Quy lão. Nhiễm Nam nắm tay Nguyệt Dạ, đứng trước bàn của ông ta. Chờ ông ta lên tiếng. Chờ một hồi vẫn thấy ông trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó, hắn hết kiên nhẫn, liền dắt tay cô đi đến ghế đệm gần đó ngồi xuống. Tự rót lấy nước trà nóng trong ấm cho mình và Nguyệt Dạ. Cụng ly với nhau.
“Sụp… Khà” Nhiễm Nam làm như uống rượu, kéo một hớp rõ to. Cố ý đánh thức Quy lão từ trong luồng suy nghĩ của ông ta ra.
“A… Nhiễm Nam. Cậu nói xem, sao lại trở thành một thằng nhóc thế này. Lần trước gặp cậu còn là một thanh niên 20 tuổi kia mà? Cậu có bí quyết hay công pháp tu tiên nào có tác dụng lấy lại tuổi thanh xuân à?” Quy lão liếc mắt nhìn hắn, thở dài hỏi.
Nếu không phải hai ba năm nữa là có thể mở ra cánh cửa của tàn tích, đi vào trong sưu tầm công pháp cao cấp hơn thì ông ta thật muốn ra tay ép lấy công pháp của tên nhóc này xem thế nào mà có thể giúp hắn ta mạnh mẽ lên nhanh được như vậy. Dù là lúc trước hắn dọa ông và đồng bạn là công pháp hắn tu cần trọng thương sắp chết nhiều lần. Nhưng mà không tu tập thì lấy làm tham khảo cũng đáng giá lắm chứ?
“Chuyện dài lắm, không nói tới cũng được” Nhiễm Nam thoái thoát.
“Dài ư, ta cũng không bận gì cả. Cậu cứ kể đi”
“Thật đấy, dài lắm, có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết đâu”
“Ta có cả tháng rảnh để nghe cậu kể, yên tâm”
“Thật ra chuyện này kể ra cả năm chưa hết nửa, không cần kể vẫn hơn” Nhiễm Nam không muốn kể, cái ông lão này sao thế nhỉ? Không phải trong phim nhân vật nói như vậy thì đối phương sẽ bỏ qua không thèm nghe nữa sao?
“Ừ, cứ kể đi, ta là lãnh đạo mà, muốn rảnh bao lâu là có bấy lâu, có thể ngồi nghe cậu kể hết câu chuyện”
“Kể cái đầu ông. Ông muốn cái gì, nói luôn đi” Nhiễm Nam dằn ly trà trong tay xuống bàn, nổi nóng nói.
“Trẻ tuổi mà không kính người già gì cả, cậu giằng mâm xáng chén với ai hả.”
Uỳnh…
Uy áp khủng bố lập tức bao trùm cả căn phòng. Nhiễm Nam phải vội vận lên một ít mệnh lực mới khôi phục để bảo vệ cho Nguyệt Dạ. Hắn đứng bật dậy, lôi ngay ra ngoài mỗi tay một quả hạch nhân mini.
“Ấy chà, cậu muốn tự sát à? Phải biết mấy cái trái bom đó không đủ sức làm gì mấy lão già giống như ta đâu a. Nếu nổ chỉ có cậu và bạn gái là chịu thiệt thôi”
“Ai nói chỉ có hai bọn tôi. Tất cả mọi người trong tòa nhà này cũng sẽ đi cùng hết. Thử xem ông chịu nổi tổn thất như vậy không.”
“Ài, đúng là người trẻ, tính tình thật nóng nảy. Được rồi, được rồi, ngồi xuống đi” Quy lão thấy không hù dọa cho Nhiễm Nam đi vào khuôn khổ được đành thôi, thu hồi lại uy áp. Ông nói “Vào chuyện chính. Tôi không truy cứu việc cậu vắng mặt mấy tháng nay, nhưng tại sao cậu lại giả danh Ngũ Đại Quốc Vệ? Thế lực đó dưới tay cậu phải không? Quy mô như thế nào? Lần này đến đây cậu tính làm gì? Không chỉ đơn giản là đến trình diện thôi chứ, nếu vậy chỉ cần gọi điện báo cáo là được rồi. Cả nhận nhiệm vụ cũng có thể nhận trên “App” điện thoại mà?”
“Hừ” Nhiễm Nam bấy giờ mới chịu ngồi xuống, vô về bàn tay Nguyệt Dạ khiến cô cười mỉm chi rất là dễ thương. Quy lão cảm thấy nổi nóng trước thái độ từ từ của Nhiễm Nam.
“E hèm” Ông ta tằng hắng nhắc nhở là mình đang đợi câu trả lời.
“Quy lão, ông bị bệnh đường hô hấp hả?”
“Bệnh cái đầu cậu. Mau trả lời mấy câu hỏi của ta đi. Nếu không ta tước tư cách thành viên của cậu. Mọi mục đích khi cậu đến đây đều hỏng hết”
“Ài… Ông biết hai tổ chức Đông Nam Hội và Impossible Club chứ?”
“Biết, thế nào, cậu muốn gây chuyện với chúng sao?”
Nhiễm Nam mắt tràn lên sát khí, nói “Gây chuyện? Không chỉ thế, tôi muốn nhổ tận gốc bọn chúng để trả thù cho một người bạn của tôi, giết tới tên cuối cùng của bọn chúng”
“Hai thế lực lớn nhất nước mà tôi biết là Quách Gia và Ngũ Đại Quốc Vệ các ông, tôi không ưa Quách Gia cho nên mới mạo danh Ngũ Đại Quốc Vệ. Dù sao là người cùng tổ chức, có gì vẫn dễ giải quyết hơn. Chúng tôi tấn công Đinh Tông, sau đây sẽ còn ra tay với chân rết khắp các nơi của hai tổ chức đó, cho nên giả mạo Ngũ Đại Quốc Vệ chính là đào cái bẫy cho bọn chúng nhảy vào. Một khi chúng điều tra và mò tới Ngũ Đại Quốc Vệ thật là các ông thì chúng sẽ nếm mùi đau khổ.”
“Cậu nói nghe hay quá nhỉ? Cậu làm như vậy khác nào tìm phiền phức cho Ngũ Đại Quốc Vệ, tạo ra kẻ thù quốc tế cho bọn tổ chức hả?”
“Các ông cũng sợ chúng sao? Yên tâm, một khi tôi tiêu diệt được chúng với danh nghĩa Ngũ Đại Quốc Vệ, không phải danh tiếng thuộc về tổ chức của chúng ta sao. Lúc đó nhớ đừng quên khen thưởng tôi đó”
“Hừ. Cậu và những người đó đủ sức diệt hai tổ chức đó sao? Tôi cấm cậu sử dụng bom hạch nhân mini vô tội vạ hại người vô tội đó”
“Ông yên tâm. Chúng tôi đã có kế hoạch vẹn toàn để diệt chúng mà không ảnh hưởng đến người vô tội, kể cả là nạn nhân bị chúng bắt. Tôi hứa đấy”
“Cậu là tu tiên giả, vậy những người khác cũng là tu tiên giả chứ? Ta rất tò mò, cậu và những người đó là người của gia tộc nào?”
“Không có gia tộc nào cả. Chỉ là tôi mượn người của quân đội để tạo ra một nhóm người đồng cam cộng khổ mà thôi. Ông cứ hỏi đại tá Khá là biết. Tôi muốn tài liệu về các cấp độ thành viên, cách lên cấp và các nhiệm vụ hiện đang có. Lần này tôi sẽ làm nhiều nhiệm vụ để bù lại”
“Cậu muốn lên cấp thành viên sao? Có vẻ là cậu cần trợ giúp từ Ngũ Đại Quốc Vệ a. Vậy tôi gợi ý cho cậu một chuỗi nhiệm vụ đặc biệt. Hoàn thành nó, tôi sẽ đặc cách cho cậu lên cấp thành viên ba ngôi sao luôn. Thế nào?”
“Nhiệm vụ gì?” Nhiễm Nam sốt sắng hỏi. Không thể tốt hơn được, chỉ có một chuỗi nhiệm vụ mà lại lên cấp nhanh như vậy, nghe có vẻ nguy hiểm. Nhưng mà người tu mệnh lực ai lại sợ nguy hiểm chứ. Càng nguy hiểm càng nhanh tiến cấp.
Quy lão trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Trên thế giới có ba loại lực lượng không thể xem thường, cậu có biết là gì không?”
“Là gì?” Nhiễm Nam vẫn âu âu yếm yếm với Nguyệt Dạ, kéo cô vào lòng mình, vừa ôm chặt vừa lấy trái cây trên bàn đút cho cô ăn khiến Quy lão hai má cứ giật giật muốn xong lên đánh cho hắn một trận.
“Ba loại lực lượng đó là khoa học quân sự, tu tiên giả và giới dị nhân”
“Khoa học quân sự ý chỉ đến giới quân đội và các tập đoàn buôn bán quân khí, các tổ chức khoa học nghiên cứu khí tài chiến tranh”
“Tu tiên giả thì cậu cũng biết rồi, giống như cậu, Ngũ Đại Quốc Vệ, Quách Gia và gần 50 gia tộc khác rải rác trên thế giới.”
“Giới dị nhân thì phức tạp hơn rất nhiều lần. Trong đó chia làm vô số các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia hoạt động trên khắp thế giới. Một số lại hoạt động dưới trướng các gia tộc tu tiên như Ngũ Đại Quốc Vệ chúng ta và Quách Gia. Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên chính là như vậy, là tổ chức sử dụng dị nhân để làm việc do Quách Gia quản lý.”
“Bên cạnh đó cũng có những tổ chức dị nhân cực kỳ mạnh mẽ, chính thống hơn như học viện X-Gen, đội quân dị cảnh Interpol của Liên Hiệp Dị Nhân Địa Cầu. Bề ngoài là tổ chức Liên Hiệp Quốc”
“Vẫn còn một thế lực dị nhân khác nữa, đặc biệt hơn những dị nhân mà cậu đã gặp qua. Đa phần các dị nhân ở trạng thái bình thường chỉ là máu thịt như người bình thường. Chỉ khi chiến đấu, dị năng khởi động họ mới bắt đầu biến hình. Thế nhưng có một loại dị nhân khác mạnh mẽ hơn rất nhiều, dị năng của họ mạnh hơn thông thường vừa là món quà trời ban cho họ mà cũng vừa là bi kịch của họ.”
“Những dị nhân đó lúc nào cũng ở trong trạng thái biến dị, có thể nói dị năng lượng rất dồi dào nhưng cũng mất đi vĩnh viễn vẻ bề ngoài đẹp đẽ của loài người. Cậu có thể tưởng tượng một ngày nọ, soi vào gương nhìn thấy cơ thể mình biến thành một con mình người đầu thằn lằn, tay chân da dẻ lởm chởm, móng vuốt bén nhọn. Làm mọi cách vẫn không thể biến lại thành hình người là bi kịch như thế nào không? ”
“Chuỗi nhiệm vụ này, cậu sẽ phải tiếp xúc với loại dị nhân này, rất là nguy hiểm”
“Quốc Gia chúng ta ở về phía đông ngoài biển sở hữu hai quần đảo hoang rất lớn, tập hợp rất nhiều đảo nhỏ. Trước đây có hải quân bảo vệ hai nơi đó. Hỗ trợ người dân đánh bắt hải sản, cá biển.”
“Hai quần đảo đó là Hoàng Sơn và Trường Sơn. Gần đây nơi đó bị một tập hợp rất đông những tên dị nhân dị hợm như tôi vừa nói xâm chiếm. Hiện vẫn không biết chúng từ chỗ nào đến. Chỉ biết bọn chúng không chỉ là dị nhân biến thể mà còn được trang bị khí tài quân sự nữa. Hai quần đảo đã bị chúng chiếm, xây dựng các công trình cả dân sự lẫn quân sự, sân bay, nhà lầu. Chúng biến nơi đó thành một tiểu quốc của chúng. Không chỉ như thế, bọn chúng còn bắt cóc ngư dân quanh vùng về làm lao động khổ sai nữa”
“Quân đội nhiều lần cử quân đến tấn công nhưng điều thất bại quay về. Cả hai quần đảo hiện tại đã biến thành những tòa thành chắc chắn vô cùng. Nếu không có được tình báo từ bên trong, tìm ra điểm yếu của chúng thì muốn đánh hạ sẽ mất rất nhiều công sức và máu.”
“Chuỗi nhiệm vụ lần này chính là đột nhập lên các đảo, tìm kiếm tình báo, nếu có thể thì có thể nội ngoại phối hợp với quân đội, tiêu diệt bọn chúng một lần và mãi mãi”
“Đã có nhiều người nhận nhiệm vụ lên đảo nhưng tất cả đều đã mất liên lạc. Gần đây có một người may mắn thoát chết trở về, chúng ta mới biết được. Thì ra trên đảo được lắp đặt một loại công nghệ rất tiên tiến, có thể quét sóng toàn bộ hai quần đảo, bất kỳ sinh vật nào có sóng sinh mệnh bất thường xuất hiện trên đảo mà không có trong kho dữ liệu của chúng đều sẽ bị nó phát hiện. Những người trước đó đột nhập lên đảo chính là vì thế mà bị bắt. Sống chết không rõ.”
“Nhiệm vụ thứ nhất trong chuỗi là cậu phải tìm kiếm cho được một dị nhân có tên là Nàng Không Hình. Nếu có thể lấy được lòng tin của cô ấy thì càng tốt, vạn bất đắc dĩ mới phải ra tay cưỡng ép cô ta. Nhờ cô ta giúp đỡ đột nhập Hoàng Sơn và Trường Sơn. Cô ta rất quan trọng bởi vì dị năng của cô ấy có thể giúp ta tránh thoát khỏi bị quét hình, không bị phát hiện. Cô ấy là một dị nhân mất đi hình hài con người như ta đã nói, giống với bọn trên hai quần đảo, một dị nhân Bất Nhân Hình”
“Nhiệm vụ thứ hai là tổ chức một tổ đội thành viên cấp ba sao đột nhập vào hai quần đảo, trà trộn tìm hiểu tình báo bên trong, tìm ra điểm yếu phòng thủ, chia rẽ lực lượng bên trong nếu có thể. Tôi sẽ đặt cách cho cậu có thể tham gia tổ đội trong khi chưa lên cấp ba sao được, nhìn từ thực lực thì cậu đã đủ điều kiện rồi”
“Nhiệm vụ thứ ba là tìm cách liên lạc với quân đội bên ngoài, báo cáo những gì đã thu thập được, phối hợp trong ngoài tấn công tiêu diệt bọn chúng, giành lại hai quần đảo cho đất nước”
“Được, tôi nhận chuỗi nhiệm vụ này. Sau khi hoàn thành tôi muốn mình trở thành cấp ba sao, có thể sử dụng các đặc quyền quan trọng mà Ngũ Đại Quốc Vệ cung cấp, nhất là đặc quyền yêu cầu Ngũ Đại Quốc Vệ thu thập thông tin tình báo, được chứ?”
“Cậu muốn tình báo về bọn Impossible và Đông Nam Hội sao? Không thành vấn đề, chỉ cần cậu lên cấp ba sao, muốn điều gì cũng có thể.”
“Tốt. Hôm nay như vậy thôi, tôi đi xem cơ cấu tổ chức phân chia cấp bậc đây. Tài liệu ở đại sảnh tầng một, bàn tiếp tân phải không?” Nhiễm Nam dắt tay Nguyệt Dạ đứng lên. Cô nở nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc im lặng đi cạnh hắn.
“E hèm...” Quy lão hắng giọng.
“Hửm?” Nhiễm Nam dừng bước. “Còn chuyện gì nữa sao? Quy lão”
“Có vẻ cậu không phải chỉ là tu tiên giả bình thường, cậu còn sở hữu rất nhiều linh khí (tg: vũ khí sử dụng linh lực) và các thiết bị công nghệ khoa học kỹ thuật rất cao nữa. Cậu có thể bật mí chúng từ đâu đến được không? Có phải cậu có liên quan tới các thế lực tu tiên giả đang ở tàn tích ‘Out Planet’ không?”
“Xin thứ cho tôi không thể giải đáp thắc mắc của ông. Tôi cũng không hiểu Quy lão đang nói tới thế lực gì? Out Planet là ở đâu? Ai cũng có bí mật của họ cả, một ngày nào đó, có thể tôi sẽ sang sẽ bí mật với Ngũ Đại Quốc Vệ khi cảm thấy các ông xứng đáng. Nhưng không phải là bây giờ” Nói xong, Nhiễm Nam bế Nguyệt Dạ lên tay mình, bước tới cửa sổ kính đã vỡ nát trước đo do vụ nổ bom hạch nhân mini, mang theo cô nhảy thẳng xuống mặt đất từ lầu 10.
“Nhiễm Nam, khá đấy. Câu nói của cậu có phải là ý nếu Ngũ Đại Quốc Vệ có thể khiến cậu xem như gia đình thì cậu sẽ chia sẻ bí mật của mình không? Hừm. Xem ra phải gọi cho con nuôi, hỏi thăm kỹ càng lại mới được” Quy lão nhìn chằm chằm bóng lưng của Nhiễm Nam.
“Hử?” Quy lão giật giật gò má phẫn nộ nhìn hai thứ tròn tròn đang chớp tắt liên tục trên bàn trà. Ông hét lớn khàn cả cổ vì tức giận: “Nhiễm Nam, thằng nhóc khốn kiếp. Toàn bộ thành viên từ hai sao trở lên nghe lệnh, chặn đường bắt lại nó cho ta.”
ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM. ẦM
Trên bầu trời cao của thủ đô Hà Nội, hai quả cầu lửa khổng lồ như hai vầng thái dương xuất hiện trên trái đất vậy. Hơi nóng hong khô mọi người, sức nóng mãnh liệt khiến ai cũng mất nước nhanh chóng. Gió giật khiến mọi thứ bị thổi lăn lóc tứ tung.
Một chiếc máy bay xui xẻo bị vụ nổ thổi bạt đi, lộn mấy vòng mém hỏng động cơ rơi xuống đất. May mắn là cuối cùng vẫn ngóc đầu bay lên lại được. Mọi hành khách bị lộn ruột nôn thốc nôn tháo, có người còn bị cụng bể đầu chảy máu nữa. Một cô nhân viên đang đi vệ sinh bị nước trong bồn cầu đổ ngược lại lấm lem đầy người, dát vàng khắp thân.
Nhiễm Nam ôm lấy Nguyệt Dạ, sau khi lấy được tài liệu giới thiệu về tổ chức và quy định nội bộ của Ngũ Đại Quốc Vệ rồi thì mang theo cô vợ cả mới này, phóng cực nhanh ra khỏi tòa nhà.
“Đứng lại đó cho ta, NHIỄM NAM!” Quy lão bay giữa trời, bạo hống một tiếng. Thằng chó chết này, hắn dám kích nổ hai quả bom hạch nhân mini trong văn phòng của ông. May mà ông phát hiện kịp, nhanh chóng dùng linh lực bao lấy bom hạch nhân rồi tống khứ nó lên trên không trung nếu không thì hậu quả thật không dám nghĩ đến. Tên này biết lão có đủ sức xử lý bom hạch nhân mini nên chơi lão một vố đây mà.
“Tạm biệt Quy lão. Khi nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành, tôi lại đến tìm các ông” Nhiễm Nam cười to, hét. Nguyệt Dạ cũng thích thú cười theo như những chiếc chuông bạc va nhau trong gió. Thật thú vị, ở bên cạnh Nhiễm Nam, cô cảm thấy thật kích động. Đây mới là cuộc sống mà cô hướng tới, đầy kích thích và cạnh tranh. Tự do tự tại làm điều mình muốn.
Tính cô thích điều mới lạ, tuy không thích đánh nhau tay chân cho lắm nhưng mà có tranh đấu là cô có hứng thú. Nằm yên để Nhiễm Nam trong bộ dáng cậu nhóc Hùng Nam bế chạy đi, tốc độ quá nhanh, nhà cửa, người vật hai bên đường trôi nhanh chỉ còn là những lằn màu không rõ hình dạng. Nguyệt Dạ ôm cổ Nhiễm Nam, âu yếm nói “Nhiễm Nam, chúng ta có kịp thoát không, hi hi”.
“Kịp, em đừng lo, ha ha ha”
“Đứng lại đó” Quy lão đã xuất hiện ngay sau lưng Nhiễm Nam, tốc độ bay của lão nhanh gấp mấy chục lần Nhiễm Nam chạy, nếu không phải e ngại ma sát với không khí quá mạnh gây tổn hại cho cơ thể mình thì ông đã hết tốc lực bay tới bắt tên Nhiễm Nam rồi.
“Ha ha, bye bye” Nhiễm Nam ôm Nguyệt Dạ, nhún chân nhảy tời, xoay người trên không nhìn lại khuôn mặt lão, cười trêu ngươi. Cả người hắn và Nguyệt Dạ nháy mắt chui vào cổng Thời Không Giới, biến mất. Cánh cổng này là hắn mở sẵn từ trước khi đi vào tòa nhà, giấu ở dưới góc khuất của gầm cầu bắt ngang sông phòng hờ trường hợp bị các Đại Quốc Vệ làm khó dễ mình.
Quy lão biết sự lợi hại của cổng thời không này, vội vàng lắc mình đổi quỹ đạo bay, lướt ngang cánh cổng trong gang tấc, suýt soát thoát được nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Hai cái tay áo bào của ông bị cổng Thời Không Giới phân giải biến mất.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa” Tiếng thét tức giận của ông vang lên khiến cả trung tâm thủ đô ai cũng nghe thấy.
“Bố thằng điên” một tên lưu manh ven đường chửi lầm bầm, hôm nay là ngày quỷ gì thế, khủng bố bắn bom nổ đầy trời, còn gặp lão già điên la hét nữa. Phi.
“Muốn chết hả” Quy lão chụp cổ hắn ta, ánh mắt phẩn nỗ. Ông ta giận cá chém thớt, bẻ loại hai ngón tay tên này mới hả bớt giận bỏ đi. “Hừ, thằng nhóc, lần sau nói thì phải suy nghĩ trước, họa từ miệng mà ra đấy, lần sau không chừng mất luôn cái mạng chứ không phải gãy mấy ngón tay mà thôi”.
“....”
“Nhiễm Nam, tại sao thằng nhóc ngươi lại làm như vậy? Là cảnh cáo ta và các Đại Quốc Vệ khác sao? Hay bản tính ngươi vốn là ngông cuồng và điên rồ như vậy? thứ mất dạy?”