*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mr.Downer
Dù cho Lục Tư có hỏi thế nào, Tề Viễn cũng không chịu nói thêm câu nào, nghiêm túc bảo trì bí mật.
Tề Viễn lái xe vào trong một tiểu khu biệt thự lâu đời của thành phố S. Khu biệt thư này được dựng lên từ mấy chục năm trước khi thành phố S được mở rộng, luôn luôn được sửa chữa và xây thêm, phòng ốc cũng được bảo tồn rất tốt.
Cảnh vật thanh u tú lệ, bên trái là đồi núi, bốn phía là nước bao quanh, hàng rào bên ngoài quấn đầy dây thường xuân, có điều vì là mùa đông, chỉ còn xót lại vài bụi cây trụi lủi. Hai bên đường trồng những cây ngô đồng cao to, khắp nơi có thể thấy được hoa thơm khoe sắc trên mặt đất hòa lẫn vào khí trời.
Xe dừng lại bên cạnh hồ nhân tạo, Tề Viễn dắt Lục Tư, trực tiếp đẩy cửa tiến vào hoa viên một căn biệt thự nhỏ ba tầng màu trắng ở gần sườn núi. Tuy nói là nhỏ nhưng chỉ là do chiếm diện tích thật sự không lớn so với những căn biệt thự khác.
Tề Viễn lấy tay che mắt Lục Tư lại, dẫn cậu chậm rãi đi vào phòng khách, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lục Tư hơi sốt sắng gật đầu.
“Oa…” Mở to chớp mắt, Lục Tư không khỏi kinh ngạc.
Phong cách thiết kế theo kiểu điền viên thanh tân, ấm áp mà tao nhã. Một vách tường trong phòng khách treo vài cái khung ảnh, ngăn cách với huyền quan là một bể cá cao bằng nửa người, bên trong nuôi vài đôi cá hôn môi*, trên ghế sa lông vải thì được thả đầy gối ôm. Bên ngoài còn có một ban công rộng rãi, bày ra hai chiếc ghế dựa cùng một bàn trà thấp, bên tay phải là một giàn hoa năm tầng, trên tầng cao nhất đặt một loạt chậu cỏ điếu lan* tươi tốt dồi dào.
*cá hôn môi
*cỏ điếu lan
Tề Viễn đứng ở đằng sau ôm lấy Lục Tư, nói: “Sau này, đây sẽ là nhà của chúng ta, em thích không?”
“Thích.”
Tề Viễn chỉ về phía những khung ảnh: “Về sau, chúng ta cùng nhau lấp kín những khung ảnh này, chỉ có chúng ta, có được không?”
“Được.”
“Vậy thì…” Tề Viễn ôm Lục Tư, lấy nhẫn ra để trước mặt cậu, “Em bây giờ nguyện ý gả cho anh sao?”
Lục Tư không nói gì, trực tiếp đưa tay trái ra, Tề Viễn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cậu, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Hiện tại, đến lượt em đeo cho anh.”
Lục Tư cũng đeo nhẫn vào ngón tay Tề Viễn, xoay người lại, khẽ hôn lên môi hắn. Tề Viễn cúi đầu, vui mừng hạnh phúc mà chìm đắm vào nụ hôn này. Tay trái hai người đan xen vào nhau, ánh dương quang từ ngoài ban công xuyên qua cửa sổ, chiếu vào hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, lấp lánh ra một tia sáng rực rỡ.