Theo lệnh của Đường Tinh, Khương Viêm được giải lên.
"Yêu nữ, có giỏi thì đánh tay đôi với tôi, bày trò bắt người làm gì chứ, Dạ Điêu là tâm huyết của chủ thượng, vậy mà cô dám phá hủy nó à." Khương Viêm mắng chửi liên tục.
"Tôi không diệt các người, đợi các người diệt tôi à?" Đường Tinh ngồi gác chân lên ghế, kiêu ngạo nói.
"Đồ yêu nữ, chủ thượng sẽ không yêu cô đâu." Khương Viêm lại hét lên.
"Vậy nên? Cần anh quản à? Treo anh ta lên bia phóng dao cho tôi, cũng đã lâu... tôi không chơi phóng dao rồi."
Nghe lời Đường Tinh, Khương Viêm ngay lập tức bị treo lên bia phóng dao.
Đường Tinh vân vê con dao trên tay "Ai da, lâu rồi không chơi, lỡ có phi nhầm vào người anh... thì cũng đừng có trách tôi nhé."
Nói rồi, Đường Tinh phóng thẳng con dao trong tay lên phía trước.
Phập!!!
Con dao ghim sâu vào mắt phải Khương Viêm, máu chảy ra thấm đẫm vạt áo trước ngực anh ta.
"Ôi trời, lệch mất rồi, lỡ đâm vào mắt anh rồi, phải làm sao đây?" Đường Tinh ôm miệng ra vẻ lo lắng. "Hay là tôi đâm thêm vài cái nữa nhé.
Vừa dứt lời, liên tiếp ba con dao bay thẳng đến chỗ Khương Viêm, ghim sâu vào bụng anh ta, khóe miệng Khương Viêm chảy ra một dòng máu đỏ thẫm.
"Ai nha, lại trượt rồi." Ánh mắt Đường Tinh hiện rõ vẻ khinh bỉ.
"Yêu nữ, muốn chém muốn giết thì cứ làm đi, dông dài làm gì." Khương Viêm chửi bới.
"Ồn ào quá, cắt lưỡi cậu ta đi cho tôi." Đường Tinh ra lệnh cho người bên cạnh.
Ngay lập tức người kia tiến lên, cắt đứt đầu lưỡi của Khương Viêm. Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng ú ớ như đang chửi người.
"Được rồi, đưa xuống đi. Lấy keo dán hai mí mắt hắn ta lên, không cho ngủ, cho ăn uống đầy đủ vào, mỗi món ăn bỏ vào một lượng thuốc ngủ, nhớ không được cho hắn ngủ, cứ để hắn thức như vậy, để tôi xem thử hắn có thể chịu đựng được bao lâu." Đường Tinh khoát tay.
Sau khi đưa Khương Viêm đi khỏi, Hạ Mộc thế. lên, giữ tay Đường Tinh.
"Thu tay lại đi, như vậy là đủ rồi."
"Đủ? Như vậy mà đủ sao? Huynh không nhìn thấy sư phụ, rồi cả An Nhiễm, Lục Phóng bọn họ thê thảm thế nào sao? Như vậy mà đã gọi là đủ? Không bao giờ. Đưa Sở Diệc Thần lên đây cho tôi." Đường Tinh không thèm để ý Hạ Mộc nữa, trực tiếp ra lệnh.
Một lúc sau, Sở Diệc Thần được đưa lên. Tướng thấy Sở Diệc Thần, Đường Tinh lại nở một nụ cười như gió xuân.
"Chồng yêu, lâu quá không gặp."
"..."
"Anh sao vậy, nói gì đi chứ?"
"Em thay đổi nhiều quá."
"Oh, vậy sao, thay đổi gì chứ đây vốn là bản chất thật của tôi mà, anh đâu cần phải ngạc nhiên." Đường Tinh lúc này ngồi trên bậc cao nghễu nghện nhìn xuống Sở Diệc Thần đang quỳ bên dưới.
"Đường Tinh mà anh biết không phải thế này."
"Đúng, Đường Tinh mà anh quen đã chết rồi, cô ấy đã chết cùng hai người bạn của cô ấy rồi, người mà anh đang nhìn thấy ở đây là Bạch Phong, Minh chủ Bạch Lan Minh."
"Anh có thể hỏi lý do không?" Sở Diệc Thần cúi gầm mặt không dám nhìn cô gái.
Đường Tinh ra lệnh cho tất cả mọi người đi ra ngoài bao gồm cả Hạ Mộc. Căn phòng to lớn lúc này chỉ còn một mình cô và Sở Diệc Thần.
"Anh muốn hỏi cái gì?"
"Lý do em trở nên xa lạ như vậy."
"Xa lạ? Ngay từ đầu, tôi vốn đã không phải là Đường Tinh mà anh quen rồi, sao có thể không xa lạ chứ? Hay là tôi phải nhào lên ôm chầm lấy anh, người đã hại tôi mất đi tất cả người thân?"