Đường Tinh bị đánh ngất đến tận tối hôm sau mới tỉnh lại. Chưa hết sốc vì cái chết của An Nhiễm, đập vào mắt cô lại là hình ảnh Lục Phóng người toàn máu me nằm bất động...
.
.
.
"L.. Lục Phóng, cậu lại đùa tôi có phải không? Chuyện này không phải để đùa đâu... Lục Phóng... đừng dọa tôi mà... cậu đừng giống như An Nhiễm, bỏ lại tôi ở nơi này mà..." Đường Tinh ra sức lay cánh tay của Lục Phóng, mong anh có thể tỉnh lại.
"Tiểu Tinh, bĩnh tĩnh lại chút, để các bác sĩ đưa cậu ấy vào phẫu thuật."Hạ Mộc nén đau lòng dìu Đường Tinh đứng dậy.
Sau năm tiếng đồng hồ chờ đợi, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt điện.
"Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?" Hạ Mộc vội hỏi.
"Xin lỗi... chúng tôi đã cố hết sức..."
Cậu nói này như một trái bom nguyên tử giáng thẳng xuống đầu Đường Tinh.
Cô chầm chậm bước đến bên giường bệnh của Lục Phóng.
Cô cầm chặt lấy tay anh. Mới hôm qua còn cười nói, hôm nay cậu ấy....
"Lục thiếu do bị chấn thương quá mạnh ở vùng đầu cho nên não cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ tuy cậu ấy đã thành người thực vật nhưng vẫn sẽ có thể tỉnh lại, xin mọi người đừng quá đau thương."Giọng nói của vị bác sĩ bên ngoài vong vào.
Nhận thấy tay Lục Phóng đang nắm chặt thứ gì đó, Đường Tinh cẩn thận gỡ tay anh ra. Bên trong là một hộp gỗ nhỏ. Cô run rẩy, mở nắp hộp ra. Bên trong hiện ra hai nhãn cầu có đồng tử đỏ rực như máu.
Là nhãn cầu của An Nhiễm.
Nước mắt Đường Tinh tuôn ra, cô gục xuống bên giường. Cô biết, cô vẫn luôn biết tình cảm Lục Phóng dành cho mình, nhưng cô không dám nhắc đến, cũng không dám nghĩ đến. Cô sợ một khi nói ra, tình bạn giữa cô và anh sẽ bị phá hủy. Nhưng anh thì sao, vẫn cứ lo lắng cho cô, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ đến tận lúc cô lấy chồng. Bây giờ còn vì cô mà biến thành người thực vật. Cô... đã nợ anh quá nhiều...
"Sư phụ, tại sao những người con yêu thương trân trọng đều lần lượt rời xa con như vậy chứ? Đây là quả báo khi còn cố chấp không nghe lời người sao?" Đường Tinh bỗng nôn ra một ngụm máu, quang cảnh trước mắt cô mờ dần, rồi tối sầm lại.
...
"Minh chủ là do bị chấn thương tâm lý quá nặng. Trước kia An tiểu thư đã từng cho tôi xem qua bệnh án của Minh chủ. Trước kia cô ấy từng bị trầm cảm và chấn thương tâm lý loại nặng. Kể từ bây giờ không thể để cô ấy chịu thêm cú sốc nào nữa. Đặc biệt là người tên Sở Diệc Thần kia. Xét theo tình huống hiện giờ, anh ta chính là người quan trọng nhất với Minh chủ. Không được để xảy ra sơ sót gì. Nếu không, không chỉ là đứa con mà ngay cả tình mạng Minh chủ cũng khó có thể giữ nổi." Vị bác sĩ đeo cặp kính dày cộm nói với Hạ Mộc.
" Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn."
Bỗng bên ngoài có tiếng nói văng vẳng vang lên.
"Bạch Lan Minh các người tới số rồi, sớm muộn gì Dạ Điêu cũng sẽ san bằng các người thôi, các người đã giết chết Thanh Thanh tiểu thư, chủ thượng sẽ không để các người yên đâu." Khương Viêm đứng trên một mỏm đá nói tới.
"Cút trước khi tôi giết chết cậu." Hàn quang trong mắt Hạ Mộc lóe lên.
Khương Viêm vẫn mặc kệ, liên tục chửi bới, mà Đường Tinh trong này, Đường Tinh sớm đã tỉnh, nghe được toàn bộ lời lẽ của Khương Viêm.
Cô cầm điện thoại lên, chầm chậm bấm máy.
"Alo, Eric, Albert hai người chuẩn bị nhân lực đi, điều sang bên tôi với tốc độ nhanh nhất, tôi muốn san bằng Dạ Điêu."