"Thật chả hiểu não bọn họ nghĩ cái gì? Bạch Lan Minh mà phải lén lút bắt người rồi giết chắc?" Lục Phóng càu nhàu.
"Bỏ đi, dù sao Sở Diệc Thần cũng chẳng tin lời bà ta nói." Đường Tinh ngồi phịch xuống ghế, day day trán mệt mỏi.
"Ấy, Tiểu Nhiễm đâu rồi?" Hạ Mộc là người đầu tiên phát hiện ra sự mất tích của An Nhiễm.
"Có lẽ trong phòng thí nghiệm chăng?" Lục Phóng vừa nói vừa nhanh chân tiến lại phòng thí nghiệm."Không có."
"Cho người tìm xem, sao lúc này lại chạy đi đâu chứ, cô ấy đâu biết võ công, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?" Đường Tinh ra hiệu cho một thủ hạ gần đó.
Chờ đợi một lúc lâu, thủ hạ kia báo lại trên dưới Bạch Lan Minh đều không tìm thấy người.
"Huynh có linh cảm không tốt." Hạ Mộc chau mày.
"Lập tức phát lệnh tìm người."
...
Tổng bộ Dạ Điêu.
Nói này bao trùm không khí tĩnh lặng, chỉ văng vẳng tiếng khóc thê lương của Cao Mỹ Uyên.
Ai ai cũng xót xa cho người con gái nằm trong bộ linh cữu.
Thật đúng là hồng nhan bạc mệnh a.
Trái với không khí chung ở đây, Sở Diệc Thần và Thẩm Lương thản nhiên bàn chuyện công việc.
"A Thần, con điếm kia nó giết Thanh Thanh, vậy mà con vẫn để yên sao, con làm vậy có xứng với lời hứa của sư phụ con không?" Cao Mỹ Uyên làm mặt đau đớn tra hỏi Sở Diệc Thần.
"Bà không có tư cách tra hỏi tôi, hổ dữ cũng không ăn thịt con, bà xem việc bà làm có xứng đáng với chữ mẹ không?" Sở Diệc Thần trừng mắt. "Khương Viêm đâu, đưa thi thể Thanh Thanh đi an táng, bà già này tống vào ngục."
Thế nhưng đáp lại lời của Sở Diệc Thần lại là một mảnh tĩnh lặng.
Khương Viêm?
"Người đâu?" Thẩm Lương kinh ngạc, tên này cũng có lúc trốn việc sao?
"Bỏ đi, lại đây." Sở Diệc Thần đứng lên, đi vào trong phòng.
Sở Diệc Thần lấy ra một hình con hổ bằng vàng, đưa cho Thẩm Lương. Thẩm Lương thấy thì mặt biến sắc.
"Chủ thượng, đây... "
"Vài ngày tới, tôi có việc phải rời khỏi đây một thời gian, không được cho ai biết là tôi đã đi khỏi, cậu tạm thời quản lý Dạ Điêu thay tôi." Sở Diệc Thần đặt tượng vàng vào tay Thẩm Lương.
...
Đã một ngày một đêm kể từ khi An Nhiễm mất tích, cả Bạch Lan Minh đều đứng ngồi không yên.
"Minh, minh chủ, bên ngoài có người tìm ngài."
Đường Tinh theo lời thủ hạ chạy ra, đập vào mắt là là hình ảnh một nữ nhân người đầy máu, đôi mắt đã bị người ta móc ra, tay chân dập nát.
"An Nhiễm..." Đường Tinh khụy xuống, nước mắt chực trào ra.
"Bạch Minh chủ thấy thế nào? Sảng khoái chứ?" Giọng nam nhân cất lên đầy sự ngạo mạn.
Đường Tinh ngẩng đầu lên.
"Khương Viêm, ngươi tìm chết!!!" Lục Phóng la lớn.
"Bạch Minh chủ giết của chúng ta một người, chúng ta giết lại, có gì đâu." Khương Viêm nhún vai.
"Cô ấy gần như không có chút giá trị vũ lực nào, vậy mà anh vẫn ra tay được?" Hạ Mộc gằn từng chữ.
"Vậy thì sao chứ, Thanh Thanh tiểu thư cũng đâu biết võ công, các người vẫn ra tay được mà." Khương Viêm lộ ra ánh mắt tràn đầy vẻ tà ác.
"Cậu bị điên à, chúng tôi không hề giết cô ta."
"Các người không giết thì tại sao lại tìm thấy xác của cô ấy ở chỗ các người."
Mặc kệ cho mọi người đấu khẩu với Khương Viêm, đôi mắt Đường Tinh bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh đầy máu me của An Nhiễm.
Cô chầm chậm lại gần, quỳ xuống run rẩy đưa tay lên vuốt đi vết máu trên mặt An Nhiễm.
Tách... !
Tách... !
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò bàn tay của An Nhiễm.
"An Nhiễm, chị đừng trêu đùa em vậy mà, em sợ lắm, An Nhiễm... "