Chờ đến khi chuẩn bị sẵn sàng, Đường Tinh nhắm mắt nhảy liều xuống.
Huỵch!
Lục Phóng không chỉ không đỡ được cô mà cả hai còn ngã lăn quay ra đất.
Và rồi, tất cả mọi ánh mắt đang cẳng thẳng đều nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng động kia...
Sau đó mọi người thấy một cô gái bò dậy, phun ra một cọng cỏ trong mồm. Cả khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm như quả táo tàu, trong miệng còn đang lầm bầm oán trách cái gì đó…
"Lục Phóng, hôm nay ông không ăn cơm à?"
"Cô gái này ở đâu chui ra vậy? " Trong đám người của Âu Dương Lâm có người lầm bầm.
"Úi giời! Tin lớn đây tin lớn đây! Trong phòng lão Đại có gái!"
"Hơn nữa còn là một em bé vị thành niên tươi ngon mọng nước!"
"Trời ạ! Sao lão Đại hạ miệng được vậy!!!"
...
Tiếng xôn xao trong đám người càng ngày càng nhiều, vẻ mặt Âu Dương Lâm cũng ngày càng quỷ dị, cho đến khi một giọng nam vang lên: "Đó là Bạch Phong."
Nghe được tiếng của Dương Minh, mấy người lập tức: "..."
Này đừng có đùa nhau chứ!
Thấy Đường Tinh, vẻ mặt Sở Diệc Thần biến đổi ngay lập tức, trong mắt chỉ còn hình bóng của bà xã.
Ánh mắt của Âu Dương Lâm tựa như lưỡi băng hướng về phía Alisa đang đứng trên lầu, sau đó đưa mắt về phía Đường Tinh rồi lạnh lùng nói: "Lại đây."
Đường Tinh bĩu môi một cái, vỗ vỗ đất với cỏ trên người xuống. Dù không lên tiếng nhưng vẻ mặt đã nói rõ "có bị điên mới đi tới đó chịu chết!".
A! Sở Diệc Thần!
Ninh Tịch lập tức nhìn về phía Sở Diệc Thần.
Lúc này ba người họ đang đứng ở ba góc cân tạo thành một hình tam giác, Sở Diệc Thần với Âu Dương Lâm đứng đối diện cách nhau chừng mười bước mà Đường Tinh đứng ở chân tường cách bọn họ không xa.
Ngay tại lúc Đường Tinh đang không chút do dự chuẩn bị chạy về phía Sở Diệc Thần, bỗng có một âm thanh u ám vang lên: "Cho em một cơ hội cuối cùng, nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định!"
Âm thanh lạnh lùng đến cùng cực khiến bước chân Đường Tinh lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Diệc Thần lại nhìn khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Lâm.
Làm sao giờ...
Cái vấn đề xoắn xuýt ở đây không phải là chọn ai, bởi vì cái vấn đề này vốn căn bản chả cần phải nghĩ!
Nhưng mà nhỡ đâu... nếu cô chạy về phía Sở Diệc Thần thì tên hâm hấp này thẹn quá hóa giận thì làm thế nào?
Tên này chính là một kẻ điên, một khi đã phát điên thì làm việc hoàn toàn không để ý đến hậu quả...
Mặc dù đây là khu đất hoang không có người ở, nhưng dẫu sao vẫn là địa phận của đảo Zephys. Một khi gây ra động tĩnh thì tuyệt đối sẽ kinh động đến người ở phía trên.
Sở Diệc Thần có thể một tay che trời ở hòn đảo này là do người phía trên biết rõ lai lịch của anh mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng đó là với tiền đề là hai bên chung sống hòa bình, cung cấp lợi ích cho nhau.
Nhưng mà nếu như ở ngay dưới mí mắt của người ta mà làm loạn lên thế này khác nào tát thẳng vào mặt người ta, phía trên có thể không tức giận sao...
Nhìn lực lượng còn đáng sợ hơn cả quân đội chính quy của Sở Diệc Thần, nói Đường Tinh không rung động chút nào là không có khả năng. Cô không nghĩ tới Sở Diệc Thần lại có thể vì cô mà làm đến mức này.
Ngay lúc Đường Tinh còn đang phân tích thiệt hơn, toàn trường vô cùng im lặng. Sắc mặt của hai người đàn ông cũng càng ngày càng khó nhìn...