"Người đàn ông của em..." Âu Dương Lâm tức đến bật cười, vẻ mặt khinh khỉnh nãy giờ lúc này cũng trầm xuống: "Honey, em rõ hậu quả của việc chọc giận tôi..."
Thấy sắc mặt Âu Dương Lâm thay đổi, trong lòng Đường Tinh thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", đáng nhẽ không nên kích thích cái gã này, nhưng vừa rồi cô lại bị hắn làm cho tức quá nên mới không nhịn được...
Đúng lúc này đột nhiên "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị đá tung từ bên ngoài.
Người tới là Dương minh, ánh mắt anh ta liếc về phía Đường Tinh rồi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, nhanh chóng thông báo với Âu Dương Lâm: " Chủ thượng! Chúng ta bị người của A Tu La bao vây!"
Cơ hồ là ngay khi Dương Minh dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, thổi tung cả bụi đất, cây cối đong đưa kịch liệt, tiếng động cơ vang lên ầm ầm..
Tới khá nhanh đấy... đúng dịp tôi cũng đang rất nhớ hắn ta!"
Người đàn ông nhìn về phía chiếc trực thăng tư nhân được vũ trang đầy đủ ngoài cửa sổ, hừ lạnh một tiếng rồi từ trong mắt lộ ra biểu tình gần như hưng phấn. Ngay sau đó, liền đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn đã quẳng Đường Tinh ra sau gáy.
Dương Minh cũng theo sát rời đi, trước khi xoay người thì anh để lại cho Đường Tinh một ánh mắt... rất khó để miêu tả.
Chuyện Sở Diệc Thần có quân đội tư nhân thì Dương Minh cũng có nghe qua, nhưng chỉ vì một người đàn bà mà dám điều động lực lượng tư nhân ngay dưới chân tam đại thế lực là chuyện anh không ngờ được.
"Này! Đừng! Đừng đi chứ!"
Đường Tinh còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã đóng lại "sầm" một tiếng.
Mấy tên cầm thú này!!!
Nhất là tên khốn Âu Dương Lâm kia, vừa nghe Sở Diệc Thần tới đã chạy ton tót đi để một mình cô ở cái chỗ quỷ quái này, hai người đi mà sống với nhau cho khỏe!
Cũng không biết có phải là nghe tin Sở Diệc Thần đã tới nên cho dù lúc này chỉ có một mình trong phòng, nhưng Đường Tinh cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Cô chạy như bay đến phía cửa sổ rồi dán lên đó nhìn ra bên ngoài...
Đáng tiếc là do ánh sáng quá tối nên cô chỉ có thể nhìn thấy trên trời có không ít trực thăng, còn tình hình cụ thể như thế nào thì hoàn toàn không nhìn rõ chứ đừng nhắc tới chuyện trông thấy Sở Diệc Thần ở chỗ nào!
Không được, phải nghĩ cách chuồn ra bên ngoài! Nhỡ đâu tên Âu Dương Lâm kia lại ra cái chủ ý xấu xa gì thì sao!
Đường Tinh nghĩ nghĩ rồi vội vàng tìm kiếm quanh phòng, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không có thứ gì tiện tay cả. Những món đồ quá lớn thì không thích hợp với tình trạng đang bị trói hiện tại, vì vậy chỉ có thể dùng sức mà đập vào cửa sổ cầu mong nó vỡ ra....
Kết quả là không biết cái cửa sổ này làm từ chất liệu quái quỷ gì mà xương của cô sắp vỡ rồi mà nó vẫn không thèm nhúc nhích.
...
Cùng lúc đó, trong một mảnh sân cỏ hoang mọc um tùm.
Một trong mấy chiếc trực thăng đang bay trên trời từ từ hạ xuống, sau đó thì hạ cánh ngay chính giữa mảnh đất trống.
Một đám người được vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhảy từ trực thăng xuống. Đi cuối cùng là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng mặc một bộ tây trang phẳng phiu bước xuống.
Lúc này, căn nhà ma ám cũng đã được vũ trang đầy đủ. Lúc phát hiện Sở Diệc Thần bao vây thì bọn họ chỉ dùng một thời gian rất ngắn đã có thể tập kết được mười mấy nhân vật có số có má. Chỉ có điều so với đám người nghiêm túc chờ lệnh bên phía Sở Diệc Thần thì bọn họ trông có vẻ lây nhây, không tập trung.
Cánh cửa của căn nhà ma được mở ra, một người đàn ông bước ra.
Sau khi thấy người đàn ông kia, đám người đang dựa người hay đang lây nhây không thèm đếm xỉa đến sự đời kia nhất thời nghiêm túc thêm mấy phần, thái độ của bọn họ cũng rất kính cẩn. Thậm chí còn chủ động nhường ra một con đường.
Hai người đàn ông, một lạnh lùng, một quỷ dị cứ thế từng bước đi về phía đối phương.
Khoảng cách giữa bọn họ càng gần thì vẻ mặt của thủ hạ hai bên càng khẩn trương, chuẩn bị tác chiến bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc hai người bọn họ dừng lại khi cách nhau chừng mười bước chân.
Âu Dương Lâm cong môi cười, trong mắt cháy lên một ngọn lửa dữ dội, ánh mắt đầy sâu xa nhìn người đàn ông đối diện, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khát máu: "Lại gặp mặt rồi."