Nhưng mà, đối mặt với đám người đông nghịt, Hạ Mộc vẫn như thể đang bước vào chốn không người, vẻ lười biếng hiện lên trong đôi mắt trống rỗng. Không có bất cứ thứ gì, hay bất cứ đồ vật gì có thể lọt vào đôi mắt ấy.
Phía bên tên cụt tai, ngay khi thấy hai người đàn ông này xuất hiện thì tất cả tinh thần đều tan rã, mặc dù trong tay bọn họ có súng nhưng lại chẳng có chút lực sát thương nào. Bởi vì, đừng nói đến chuyện nổ súng ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ cũng không dám nữa là...
Bọn họ không chút nào nghi ngờ rằng chỉ cần một giây thôi, người đàn ông này sẽ không để Lão đại bọn chúng chết toàn thây.
Hạ Mộc dừng lại trước mặt gã kia " Bran, lâu rồi không gặp."
Gã này vẫn chưa hoàn hồn lại. Sau khi nhìn thấy lực lượng khủng bố cảu Hạ Mộc thì thần hồn nát thần tính, mồ hôi đổ ra như tắm. Thấy Hạ Mộc dừng lại trước mặt mình, hắn ta lo sợ không thôi liền liều mạng một phen.
"Hạ... Hạ Mộc, tao khuyên mày đừng có manh động, m... mày mà còn dám tiến lên một bước thì tao sẽ giết con nhỏ này." Hắn chuyển sang không chế Đường Tinh.
Sở Diệc Thần nhìn thấy Đường Tinh đã ngất lịm đi vì mất quá nhiều máu thì nhất thời phát điên. Anh nhảy lên, đạp cho tên kia một cước khiến hắn văng ra xa rồi chạy đến bên cô gái.
Đường Tinh chỉ cảm thấy trên đầu được che bởi một bóng mờ to lớn, sau đó bên tai truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc, khóe mắt còn trông thấy những sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm...
Có điều, cô cũng chẳng ngẩn ngơ được bao lâu.
Bởi vì người này đột nhiên giống y như một con chó lớn, không khách khí chút nào đè nặng lên người cô. Bắp đùi trúng đạn của Đường Tinh bị đụng một cái đau đến nhe răng. Đầu óc vốn đang lộn xộn cũng tỉnh táo ngay lập tức, cô nghiến răng gằn từng chữ một: "Sở Diệc Thần, anh định ám sát vợ à!"
Người đàn ông nghe vậy mới ngồi dậy một chút, ánh mắt lạnh như băng chiếu lên vết thương của Đường Tinh rồi trầm giọng nói: "Thật vô dụng."
"Anh..." Thể lực Đường Tinh vốn đã sắp cạn, lúc này lại còn bị người này chọc giận nên cơ thể hơi lắc một cái, thiếu chút nữa té xỉu.
Sở Diệc Thần dùng một tay vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, sau đó ôm ngang lên, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn về phía Hạ Mộc: "Chơi cùng bọn họ đi."
Thấy người đàn ông đó bế Đường Tinh đi về phía cái xe kia, Khô Cốt sờ mũi nhắc một câu: "Cái đó... Tiểu sư muội còn đang bị thương, xe này nát quá hay là ngồi trực thăng đi!"
"Không yếu đuối như vậy." Sở Diệc Thần trả lời rồi đem người nhét thẳng vào cái xe kia.
Khóe miệng Khô Cốt co giật, không ngừng phỉ nhổ: "Chậc, cách thể hiện tình yêu thế này... , cô ấy chưa chém anh ra tám mảnh là may đấy..."
Lục Phóng liếc nhìn đám người Bran: "Bây giờ xử lí đám này thế nào? Chơi với bọn họ là có ý gì? Chơi chết à?"
Vẻ mặt Trương Dịch có chút nghiêm trọng: "Dù sao cũng là người phía bên kia, chết rồi cũng không dễ nói, thôi lưu cái mạng đi."
Khô Cốt gật đầu, tỏ ý không có ý kiến gì hết.
Hơn nữa chuyện hôm này cũng hơi lớn, nhỡ đâu kinh động chính phủ nước Z phía bên kia thì hậu quả khó mà đỡ được, nên phải tốc chiến tốc thắng...
Trong cái xe màu bạc.
Đường Tinh suy yếu dựa vào ghế ngồi, có cảm giác mình có thể chìm vào hôn mê bất cứ lúc nào nhưng mà cô không dám. Chỉ có thể dùng một chút sức cuối cùng để cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Người đàn ông bên cạnh đang dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện qua điện thoại.
Đường Tinh trong lúc mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe được mấy từ liền lập tức tỉnh táo lại: "Sở Diệc Thần anh định làm gì?"
Mới vừa rồi cô tựa như nghe được mấy cứ điểm bí mật của tổ chức bị lộ ra hơn nửa, bây giờ bọn họ muốn rút toàn bộ lui thủ về đảo Zephys này.
Người đàn ông cúp điện thoại, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn cô hiện lên vẻ lạnh lùng u ám, sau đó đưa ngón tay thon dài ra gỡ mái tóc giả đã sắp rơi của cô, nhẹ giọng nói:" Làm gì? Đương nhiên là giết hết bọn chúng ."