Bác sĩ Trương hiền lành hỏi han:
" Tuyến thể của cháu có chuyển biến?"
"Dạ, cháu cũng không biết nữa, hình như tình hình xấu đi."
"Cháu nói rõ ràng hơn được không, nếu tiếp xúc với tin tức tố của người bạn
kia, tuyến thể của cháu nên hồi phục chứ sao tình hình lại xấu đi?"
Bác sĩ Trương vẫn giữ y đức của bậc lương y lo lắng dò hỏi cậu.
Khương Du hít thở sâu ngập ngừng nói:
"Như là sẽ tim đập,chân run khi tiếp xúc với cậu ấy,dù không bị pheromone ảnh hưởng, tự nhiên sẽ sinh ra một loại rung động nào đó. Còn muốn làm một số thứ khó nói..."(như ôm, hôn chẳng hạn)
"Cháu đùa giỡn ta đấy à, đấy gọi là chuyển biến xấu gì chứ."
Bác sĩ Trương ôm đầu,xoa vầng trán nhăn nheo vì tuổi già, tức đến đánh rơi kính lão bất lực tột độ. Ông trầm ngâm giây lát rồi xác minh câu từ của cậu:
" Thiếu gia, cháu tính tức chết ta đúng không?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe bác sĩ Trương gọi mình là thiếu gia,xem ra mức độ không nhẹ, cậu băn khoăn có phải mình bị phế luôn rồi không:
"Ý sao ạ?"
Bác sĩ Trương nhìn cậu như người lập dị sóng não có vấn đề, tựa lưng vào ghế ngồi xuống dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện đánh giá cậu từ đầu xuống chân
"Bệnh kiểu này của cháu chỗ ta không có thuốc chữa nổi đâu"
Ông lặng lẽ tủm tỉm cười thâm thúy,ý vị sâu xa thấy rõ:
'Thiếu gia, tôi là bác sĩ chăm sóc sức khoẻ chứ không phải chuyên viên tư vấn tình yêu thanh xuân đầu, cháu tìm ta cũng vô ích.
Đầu Khương Du ong ong, tưởng chừng như nghe được sự thật gì chấn động dữ dội lắm, cậu thẫn thờ rời đi quên luôn sự hiện diện của vị bác sĩ già.
Tình yêu? Khương Du bị sét đánh ngang tai tròng mắt mơ màng mở to,ngây dại. Chính là kiểu có bạn trai ôm ôm,hôn hôn,chăm sóc,dung túng,cưng chiều giống như Tinh Kiều?!?
Bác sĩ Trương không hiểu trong đầu cậu nội tâm đã phải trải qua sóng to gió lớn đến nhường nào mà khuôn mặt biến đổi sắc thái liên tục không rõ điểm dừng như thế.
Phản ха đầu tiên xuất hiện của Khương Du sau ngần ấy phút là phủ nhận thực tế đáng sợ này. Chuyện đáng sợ gì đang xảy ra với cậu, hoàn toàn không thể có khả năng cậu sẽ thích "bạn tốt" của mình, chẳng chân thực chút xíu nào.
Cậu vô cảm tạm biệt vị bác sĩ già,ông chỉ lắc đầu ngao ngán thở dài nhận định cậu đã trải qua đả kích tinh thần quá lớn.
Bước ra khỏi khu nhà,trở về kí túc xá thân thuộc, Khương Du đẩy cửa phòng khoá chặt từ bên trong,khung cảnh vừa thân quen vừa xa lạ đánh bật tiềm thức ít ỏi còn sót lại.
Đại não cậu tê râm ran, bất ngờ phát hiện mình muốn yêu đương với "bạn tốt" là cảm giác gì, cậu chưa từng dám nghĩ đến chuyện khó xử này.
Cậu cẩn thận sâu chuỗi tất cả sự việc đã xảy ra, sắp xếp lại kí ức và câu từ phù hợp.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cậu ngờ ngợ nhận ra những rung động xa lạ từng ngày từng giờ bén rễ sâu trong trái tim mình. Và rồi đi tới một kết luận:
Hình như, cậu thực sự rất thích Diệp Ngạn, thích đến mức không thể ngừng lại được mà muốn tiến lại gần cậu ấy.
Khương Du uể oải bình tĩnh suốt hai giờ đồng hồ trong phòng,tác dụng chẳng ra làm sao cả.
Cậu đẩy đẩy cửa muốn ra ngoài, vừa hay Diệp Ngạn muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu cùng lúc mở cửa khiến cậu vô thức ngã vào lồng ngực người mình thích. Sự va chạm da thịt đột ngột ngay sau đó biến thành giãy giụa ngây ngô.