Diệp Ngạn ôn hòa chạm tay vào lọn tóc trên đỉnh đầu Khương Du dịu giọng:
" Ở đây chờ tôi ra ngoài một lát rất nhanh sẽ quay lại nhớ chưa."
"Được được, cậu đi đi ,tôi chờ. Dỗ như trẻ con, ngốc chết đi ấy..."
Khương Du vô cùng tỉnh táo phản kháng lại trông vừa mềm mại vừa đáng yêu thật khiến cho người ta muốn thơm thơm, hôn hôn một ngụm.
Diệp Ngạn quay người,hạ gót chân xuống mấy bậc cạnh cửa xe đi về hướng Thẩm Đồng Sinh đang đứng chờ, tên này vẫn chẳng biết điều gì cả.
Đây là mấy lời trong lòng hắn chợt nghĩ, tiếng lòng chưa dứt đã vang lên một câu không đầu cũng chẳng đuôi:
"Quan hệ giữa cậu với Khương Du thật sự chỉ đơn thuần là bạn tốt?"
Quả nhiên người không biết điều mãi là kẻ không biết điều gì cả,hai tay cậu ta buông thõng xuống nhìn là biết chẳng phải muốn nói gì tốt đẹp với hắn.
Diệp Ngạn nhíu mày từ trên cao nhìn người dưới tầm mắt sắc mặt trầm xuống:
"Ý cậu là gì đây?"
Thẩm Đồng Sinh chẳng chút dè chừng nào nhún vai khẳng định:
"Ý gì? Ý trên mặt chữ đấy thôi,theo óc quan sát của tôi,tôi đoán "cậu ấy" trong lời cậu nói không ai khác ngoài
Khương Du,cho nên cậu đối với cậu ấy không bình thường."
Diệp Ngạn cười nhạt mà lời nói chẳng có ý cười:
"Suy đoán, bạn học Thẩm là thám tử ngầm hay sao mà lấy ra đâu nhiều tự tin như vậy?"
Thẩm Đồng Sinh tiến thêm một bước,hơi nghiêng đầu đặt ngón tay trỏ lên vai Diệp Ngạn:
"Đều không quan trọng ,quan trọng là cậu có tâm tư không trong sạch với cậu ấy, cậu thích cậu ấy, tôi nói có đúng không?"
Sắc mặt cứng đờ của Diệp Ngạn chợt lạnh đi,vô cảm liếc Thẩm Đổng Sinh:
"Tình cảm của tôi hay cậu ấy có chăng liên quan đến cậu à?"
Hồi lâu Thẩm Đồng Sinh híp mắt, khoé mắt khẽ cong lại,ý cười càng nồng đậm hơn:
"Chỉ là mượn lời nhắc nhỏ cậu một cầu, dù biết người ta không thích mình mà vẫn hao tâm tổn sức đắm chìm níu chặt không buông thứ tư tình trái quy luật tự nhiên thì có ích gì, cậu chắc hiểu rõ.
"Thứ vốn không thuộc về cậu thì mãi mãi cậu không với tới, cái gì cũng nên biết giới hạn."
"Sợ tình yêu cao cả của cậu sẽ làm cậu ấy ghê tởm thôi, tình cảm của cậu đã được định sẵn không có kết quả tốt."
Lúc Diệp Ngạn đi về chiếc xe Khương Du đang đợi mình, cậu thấy sắc mặt bạn Diệp có gì đó hơi lạ lẫm, phảng phất sự u ám bất thường, suốt đoạn đường đều không nói thêm lời nào.
Về đến phòng kí túc xá, Khương Du nén cảm giác khó chịu trong người hỏi:
"Ai quấy nhiễu bạn Diệp đến xây xẩm mặt mày thế?"
"Cậu đùa rồi, xưa nay chỉ có tôi khiến người khác phiền não."
Khương Du cảm thấy như cơ thể mình sắp không xong rồi, một cảm giác không đè nén nổi, lượng pheromone nhả dần ra ngoài không khí trống rỗng khuyếch tán ngày một rõ ràng rót vào trái tim cậu nỗi sợ không tên.
Nhân lúc Diệp Ngạn chưa ngửi ra, cậu dồn dập hao hụt hơi thở yếu ớt nói:
"Cậu, cậu về phòng mình đi, đã muộn lắm rồi."
"Cậu có làm sao không? Giọng cậu..."
Diệp Ngạn chưa dứt lời, Khương Du đã hấp tấp đẩy người ra một bên chạy đến phòng tắm khóa cửa từ bên trong,xả xối nước ngăn tin tức tố mùi hoa hồng nồng đượm khuyếch tán ngã quy xuống đất, hai đầu gối quỳ sát mặt sàn, đầu tựa bồn rửa.
Diệp Ngạn chạy đến đập cửa ầm lên,gọi cậu:
"Cậu mở cửa ra đi,đóng cửa một mình trong đấy nguy hiểm lắm."
"Cau, cau ding vao,t…toi xin cau day,I. lam on,ding vao.