"Con không sợ ngài ấy, chỉ sợ..."
Năm chữ "cậu ấy không thích con" bị Diệp Ngạn nghẹn lại ở cuống họng.
Diệp Chấn nhếch môi nói:
"Vâng vâng,tùy con thôi,ba không thèm nhúng tay vào tình cảm của con nữa đã vừa lòng con chưa?"
Khương Du mua đồ xong tìm kiếm bóng dáng Diệp Ngạn trên đường thì không thấy người tựa bên đường bưu điện bèn hỏi mấy người qua đường cứ theo chỉ dẫn của một cô nhóc tóc ngắn màu mắt hạt dẻ tay cầm kẹo mút mút mà thấy một già một trẻ nói chuyện gì đó.
Vì đứng khá xa nên cậu không nghe ra họ đề cập tới vấn đề gì hay chủ đề cuộc trò chuyện ra làm sao. Chỉ mất mấy phút suy nghĩ cậu đã đoán được người kia là người ba bạn Diệp đã nhắc tới lần trước.
Không phải là ba cậu ấy định ở nơi đông người đánh con một trận đâu nhỉ.
Cậu ngay tức khắc loại bỏ giả thuyết này, trông người ba trung niên có vẻ là người phong nhã trọng mặt mũi không giống kiểu sẽ phô diễn cho cả thể giới biết con mình là người đồng tính.
"Chào chú ạ, cháu là bạn của cậu ấy.Cháu có phiền đến hai người nói chuyện không?"
Diệp Chấn chú ý tới nơi phát ra tiếng nói, lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên lục tuyết phủ sương trắng ôn nhu, ngọc khiết trước mặt.
Ông cảm thán gene nhà họ Khương biểu hiện đời sau thật quá đáng, Khương Du nói là bản sao của Khương Thừa Ân chẳng ngoa chút nào, hình như chỉ có kiểu dáng mắt phượng sắc sảo là giống mẹ cậu, Uyển Thanh Lam.
Ông nhìn con trai cưng Khương Thừa Ân đi tới thầm thì thì thầm với thằng nhóc nhà mình qua khẩu hình miệng là
"Đừng lo,tôi giúp cậu giải vây" cố nhịn cảm giác buồn cười nói:
"Chào cháu, bác tiện đường tới công ty ghé thăm nó xem tình hình nó thế nào thôi."
Chưa yêu đương đã bảo vệ thế này, nếu yêu rồi ông chẳng dám nghĩ tới.
Khương Du biết ông đang nói dối lại im lặng không vạch trẩn lời nói dối đó mà cười xã giao tỏ ý thấu hiểu.
Dựa vào khả năng tâm linh tương thông với Diệp Ngạn,ông giao tiếp bằng ánh mắt nói: thằng nhóc này có lẽ dành tình cảm cho con nhiều hơn mức bạn bè bình thường nha.
Nói xong lời này, ông không chờ Diệp Ngạn có thời gian phản ứng đã tạm biệt Khương Du, xoay người đi đến chiếc xe hơi Bentley đậu tại một góc khuất trên quảng trường. Chiếc xe hùng hồn khí phách lướt đi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
Diệp Ngạn còn đang thất thần bởi câu nói Diệp Chấn và mình dùng ánh mắt giao tiếp lẫn nhau, Khương Du thấy vậy tưởng ông nói lời đả kích gì lớn nhẹ giọng thăm dò:
"Ông ấy mắng cậu hay đe doạ cậu?"
"Cậu không biết, ông ấy chịu nhượng bộ, chuyện này tôi thật sự không dám tin ông ấy có thể nhượng bộ tới mức độ này."
Nhà thờ gần nơi họ đang đứng điểm tiếng chuông lúc sáu giờ tối, Diệp Ngạn nói muốn đưa cậu tới một nơi. Trên đường đi hai người luôn cảm nhận thấy có người đi theo nhìn chằm chằm họ,khi quay lại thì chẳng thấy ai.
"Có cần gọi cảnh sát không?"
Khương Du rõ Diệp Ngạn nói đến việc gì lắc đầu nói:
"Bà ấy thích đi theo cứ để bà ấy đi, cậu mặc kệ bà ấy."
Chỉ là chưa tới sinh nhật cậu mà bà ấy đã đi theo, thật không giống mọi năm.
Lúc đến nhà hàng dạo trước lớp họ tụ tập, Khương Du hỏi:
"Cậu đưa tôi đến đây làm gì thế?"
"Cậu cứ vào đi đã."
Diệp Ngạn ra vẻ thần bí nắm tay Khương Du dắt vào "Get hitched", trời đã tối thêm bên trong chỉ có chút ánh sáng từ đèn bàn, cậu lại cận nhẹ nên chẳng nhìn rõ bèn dựa sát Diệp Ngạn tìm hướng đi vào.