Ngay khi Thanh Y tỉ mỉ cẩn thận dạy cách ăn mặc cho Vân Sở, dạy các động tác cho hắn, thì đã ồn ào bận rộn trải qua một buổi.
Chỉ thấy trong phòng người xếp chỉnh tề thành hai hàng, đều cầm bội kiếm vắt ngang hông, trầm mặt. Tất cả khách hàng đều bị đuổi đi, trong đó không thiếu người chửi mắng, nhưng khi nhìn thấy người lúc sau đến, thì bị khí thế cường đại của y đè bẹp ép đến không thể nói thành lời, chỉ phải mặt xám xịt tuân mệnh rời đi. Ngay cả thủ vệ canh cửa mặt mũi cũng hung tợn, trên mặt đều viết mấy chữ to “người lạ chớ gần”.
Ở giữa người không ngừng tỏa ra hơi thở cường đại chính là Vân Tiêu Tiêu Vương gia. Từ lúc nghe nói Sở nhi của y tiến vào nơi nổi tiếng sắc dục này, y liền nổi giận, nhẫn xuống đợi đến khi hạ triều, đương trường tức giận liền vội vàng triệu dẫn theo nhiều thủ hạ lập tức chạy gấp đến nơi này. Dọc theo đường đi dẫn đến bụi bay đầy trời, gà bay chó sủa. Tuyên Nhân hoàng đế cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, lại không gây khó dễ cho y.
Mặc cho ai đều nhìn ra được tới nơi này đều không phải người lương thiện gì, lúc này Tiêu Vương gia mày kiếm vươn cao, mặt lạnh như băng, đến đây lâu như vậy chỉ nói một câu ” đem tất cả mọi người đều trục xuất!”, toàn thân không hề đơn giản chỉ là phát ra lãnh khí, trong vòng mười thước cả người lẫn vật toàn bộ đều như bị đông chết. Khoa trương, cường điệu hóa, kỳ thật trong vòng phạm vi mười thước mọi người chỉ không dám nhúc nhích, sợ mình vừa động sẽ không cẩn thận chọc giận Vương gia, sẽ bị Vương gia bắt đến, xui xẻo làm vật trút giận cho y.
Tiểu quan nhi ở đây đều bị sợ tới mức run lẩy bẩy, hơn nữa ai sẽ nhận thức người nào tên Sở nhi, hoàn hảo gã sai vặt có nhãn lực sớm đã đi tìm Thanh Y. Ở trong mắt bọn họ Thanh Y quán chủ chính là không gì làm không được, so với thần tiên còn muốn thần hơn!
Thanh Y từ trên lầu đi xuống, liếc mắt xem xét một cái, cười nói:
_ Yêu, gió nào thổi Tiêu Đại Vương gia tới, thật đúng là khách quý! Thứ Thanh Y không biết khách quý giá lâm, không tiếp đón từ xa, thỉnh Vương gia ngàn vạn lần đừng trách!
Nói cái gì trách móc sao không thấy lạ, nhìn hắn một thân nhàn nhã! Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn thấy Thanh Y một thân sa y thanh sắc, bước nhẹ như sen, lượn lờ sinh hương, kiều diễm mà đến.
Thanh Y nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiêu Vương gia, hành lễ, lúm đồng tiền như hoa nói:
_Tiêu Vương gia, tiểu điếm có địa phương nào chiêu đãi không chu toàn thỉnh Vương gia thứ lỗi. Không biết lần này Vương gia tiến đến là muốn tìm người như thế nào? Phải biết rằng nơi này của Thanh Y, yến gầy hoàn phì, hàm đạm toan lạt chúng ta đều có, Thanh Y sẽ hảo cẩn thận nghênh đón Vương gia, cũng không cần phải đem mọi khách nhân trong quán đều cưỡng chế đuổi đi nha!
Khá lắm thật đúng không sợ chết, ở bên kia lải nhải lẩm bẩm không để yên, bên này sắc mặt Vương gia càng trở nên không tốt, mở miệng nói:
_Sở nhi đâu?
Thanh Y không để ý tới, nghiêng tai lắng nghe gã sai vặt một bên đến báo cáo, đột nhiên liền che miệng, thần sắc kinh hoảng, thất thanh la to:
_A!
Thanh Y một bên nghe một bên lại gật đầu, chờ gã sai vặt lui xuống lúc này mới quay đầu một lần nữa nhìn chăm chú vào Vương gia:
_Không nghĩ tới Vương gia lần này tiến đến đúng là muốn hủy đi điếm của ta, không biết tiểu điếm đã vi phạm vào pháp luật nào? Tiểu điếm cho tới bây giờ đều tuân theo pháp luật, kinh doanh thành thật. Vẫn bởi vì vừa rồi không sớm nghênh đón ngài? Thì phải là lỗi của Thanh Y, Vương gia ngàn vạn lần tha cho Thanh Y, buông tha tiểu điếm! Phải biết rằng điếm này là do Thanh Y ta tân tân khổ khổ ra sức làm ba năm mới làm ra quy mô như thế này, ta tính đem nó cho các huynh đệ làm nơi dưỡng lão, ngài không nói một tiếng liền hủy đi nó, bảo chúng ta, mọi người về sau làm sao bây giờ nha!
Nói xong che mặt cúi đầu khóc.
Một phen nói làm cho mọi vị ở đây đều bị động dung. Nhưng Tiêu Vương gia như trước, mắt lạnh nhìn nam nhân xinh đẹp diễn trò, trên trán gân xanh bạo khởi.
Trong lòng Tiêu Vương gia đã muốn nổi trận lôi đình , chỉ khi biết tin Vân Sở tới nơi này cũng đã làm cho y chịu không nổi, giờ phút này người trước mắt lại không biết sống chết ngăn cản y, hoàn hảo từ nhỏ Tiêu Vương gia đã dưỡng thành thói quen không dễ dàng tức giận, cũng có thể nói là ngoài cười nhưng trong không cười, chuyện gì cũng đều im lìm, ngươi đương nhiên sẽ không xa vọng y tức giận với ngươi, làm y mất hết mặt mũi. Là người am hiểu ẩn nấp nội tâm cảm thụ của mình.
Bất quá, Vân Tiêu hiểu rõ không nên so đo cùng người này, giờ này trọng yếu nhất vẫn là thừa dịp ai cũng không có để tìm Vân Sở, xách hắn đem về nhà mới tốt. Vân Tiêu bật người hạ lệnh:
_Đều tìm cho ta!
Vung tay hạ lệnh cho mọi người, đi vào hàng ngũ tìm người, hiện tại y chính là người so với ai khác càng lo lắng cho hắn!
Thanh Y đột nhiên kêu lớn:
_Người ngài nói chính là Vân Sở đi!
Rõ ràng nhìn đến người nọ thân hình ngừng một lát, Thanh Y tiếp lời nói:
_Có thể nào bởi vì công tử của Vương gia tới đây tiêu tiền ngoạn nhạc chọc Vương gia mất hứng thì người hủy đi bản quán. Nhưng cũng không có lệ luật bảo không cho người nhà vương gia đến đây du ngoạn, vẫn là gia phủ Tiêu Vương gia quản giáo so với người khác còn nghiêm khắc hơn.
_Vương gia “yêu” tử sốt ruột ta có thể hiểu, nhưng tiểu Sở nhi đã muốn tới năm ấy kỉ, có một số việc hắn tự nhiên có thể làm được, cho dù là phụ thân hắn, Vương gia cũng không có thể quản hắn chặt chẽ như vậy, Vương gia vì việc này hủy đi quán có phần không biết nên nói cái gì!
Cái này chính là yếu hại của Tiêu Vương gia, Tiêu Vương gia tiến không được mà lùi cũng không xong, đứng yên ở đó, trên mặt một mảnh mây đen dầy đặc, rất giống như sẽ có chiều hướng mưa to bão lớn kéo tới.
_Phụ thân!