Sau khi bị Sở Mộ Bạch cho người chặt đứt ngón tay, Ngô Thần Thần không dám nghĩ tới việc hãm hại Thẩm Vân Hạ nữa. Bởi lẽ, khi cô ta có ý định xấu, tự bản thân đều cảm giác có người đang theo dõi mình. Không thể yên ổn sống tại mảnh đất này, Ngô Thần Thần thu dọn đồ đạc, cuốn gói rời khỏi thành phố A, mãi mãi không quay trở về nữa.
Joyce bị giam trong tù, Ngô Thần Thần dường như bốc hơi khỏi trái đất, ngay cả Sở Mộ Bạch cũng không có được Thẩm Vân Hạ. Khi đưa mẹ con cô về tới nhà, anh bảo:
“Anh sẽ cho người chuẩn bị thủ tục. Tuần sau… chúng ta sẽ ly hôn.”
“Cảm ơn anh.”
Nhìn vào mắt Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ cảm nhận được sự lưu luyến của anh. Tuy nhiên, cô không yêu Sở Mộ Bạch, miễn cưỡng ở bên nhau cũng không có hạnh phúc.
“Tạm biết bố đi hai đứa!”
“Tạm biệt bố.”
“Chúc bố ngủ ngon.”
Chia tay Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch lững thững đi về. Từ trước tới giờ, anh vốn nghĩ chỉ cần bản thân mình muốn, không có gì là không thể. Vậy mà đến cuối cùng, thứ anh không giữ được chính là trái tim của một người phụ nữ. Thẩm Vân Hạ chính là ngoại lệ trong cuộc đời của Sở Mộ Bạch.
Về đến nhà, Sở Mộ Bạch đóng cửa phòng lại, muốn yên tĩnh một mình. Nhận ra mình đã để vụt mất cô, Sở Mộ Bạch vô cùng hối hận về những chuyện mình đã làm trong quá khứ.
Không khá hơn anh là bao, Sở Mộ Nhiên cũng có cùng cảnh ngộ.
Thời gian gần đây, Lê Tử Sách thường xuyên về muộn. Vừa mở cửa phòng, Sở Mộ Nhiên đã hỏi anh: “Dạo này công việc nhiều lắm hả anh?”
“Ừ!”
Lê Tử Sách thở dài mệt mỏi, lấy áo quần rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên ngay sau đó, Sở Mộ Nhiên nằm trên giường chờ đợi. Kết hôn đã lâu nhưng số lần ân ái của hai người họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lê Tử Sách thường xuyên không về nhà ăn tối khiến Sở Mộ Nhiên vô cùng lo lắng. Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ anh có tình nhân ở bên ngoài. Tuy nhiên, với một kẻ nhút nhát như Lê Tử Sách, ý nghĩ đó của Sở Mộ Nhiên chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi.
Tắm xong, Lê Tử Sách ngồi vào bàn, tiếp tục công việc còn dang dở. Thấy vậy, Sở Mộ Nhiên tiến lại gần, vòng tay ôm anh từ phía sau:
“Tử Sách, em muốn…”
“Để hôm khác đi, hôm nay anh hơi mệt, với lại công việc cũng còn nhiều.”
“…”
Sở Mộ Nhiên giận dỗi, bực dọc trở lại giường. Những tưởng Lê Tử Sách sẽ dỗ dành cô nhưng không, anh vẫn cấm mặt vào máy tính, mặc kệ Sở Mộ Nhiên nhiều lần ra hiệu.
Sau khi kết hôn, Lê Tử Sách nhận ra giữa mình và Sở Mộ Nhiên có quá nhiều điểm khác biệt. Hơn nữa, anh dường như không có sự tự do, làm gì bị kiểm soát. Mà càng kiểm soát thì Lê Tử Sách lại ngấm ngầm chống đối. Do đó, việc anh có tình nhân ở bên ngoài chính là sự “trả thù” Sở Mộ Nhiên.
Trời vừa sáng, Lê Tử Sách liền vội vã đi làm. Sở Mộ Nhiên đương nhiên là có sự chuẩn bị, lén lút theo dõi anh. Tuy nhiên, Lê Tử Sách phát hiện, tìm cách thoát thân. Sau khi mua cà phê, Lê Tử Sách đến công ty làm việc, không hề tiếp xúc riêng với bất kỳ một người phụ nữ nào, nếu có đều dẫn theo trợ lý bên mình. Theo dõi một ngày trời, Sở Mộ Nhiên bỏ cuộc, yên tâm đi về nhà.
“Là do mình suy nghĩ nhiều thôi.”
Sở Mộ Nhiên vừa quay gót, Lê Tử Sách liền mỉm cười, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn:
“30 phút nữa anh sẽ ghé chỗ em.”
“Muốn theo dõi tôi sao, không dễ như vậy đâu.”
Lê Tử Sách đi bằng cửa sau, thành công qua mắt Sở Mộ Nhiên.
***
Vừa nghỉ trưa, Thẩm Vân Hạ nhận được cuộc gọi từ Đặng Tư Thành. Anh hẹn cô đi ăn, cũng lâu lắm rồi hai người không gặp mặt.
“Vậy anh đợi em nhé!”
“Em biết rồi.”
Chiều hôm đó, Thẩm Vân Hạ tan làm thì dẫn hai đứa nhỏ tới gặp Đặng Tư Thành. Trong bữa ăn, hai người họ vui vẻ trò chuyện, vô cùng thoải mái như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Sắp tới anh sẽ sang nước ngoài định cư.”
“Sao lại đột ngột như vậy?”
“Thì… anh muốn đổi môi trường sống xem sao. Hơn nữa, ở đây cũng không còn gì để anh lưu luyến.”
“…”
Thẩm Vân Hạ muốn giữ Đặng Tư Thành ở lại nhưng cô không biết nên mở miệng như thế nào.
“Anh…”
“Mẹ ơi, con muốn ăn món kia.”
“Để mẹ gắp cho.”
Rốt cuộc tối hôm đó, hai người vẫn không thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình. Giữa họ dường như có một sự ngăn cách gì đó, không thể tiến lại gần. Trước khi chia tay với Đặng Tư Thành, Thẩm Vân Hạ hỏi anh:
“Vậy… khi nào thì anh đi?”
“Ba ngày nữa.”
“Nhanh vậy à? Thế hôm đó… em sẽ đến tiễn anh.”
“Cũng được.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến giờ Đặng Tư Thành lên máy bay. Anh giương mắt tìm trong đám đông xa lạ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Vân Hạ đâu. Có lẽ… cô không đến.
“Đi thôi!”
Đặng Tư Thành lên máy bay, trong lòng vẫn lưu luyến không nguôi. Dù muốn được gặp cô lần cuối nhưng xem ra hai người họ không có duyên phận.