Sau ba ngày ở bệnh viện chăm sóc, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng được bác sĩ cho về nhà. Thẩm Vân Hạ vừa dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài đại sảnh, cô đã thấy Sở Mộ Bạch và Đặng Tư Thành cùng đưa xe đến đón.
“Mẹ ơi, bố kìa!”
Thấy Sở Mộ Bạch, hai đứa nhỏ liền chạy về phía anh. Sở Mộ Bạch vui vẻ ôm lấy chúng, xoa đầu rồi thơm lên má, muốn chọc tức Đặng Tư Thành.
“Mẹ ơi, đi thôi!”
Đặng Tư Thành hơi thất vọng, gương mặt có chút buồn bã: “Anh định tới đón em và con nhưng không nghĩ là…”
“Em biết mà.”
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, tới đây với mẹ!”
Hai đứa nhỏ không muốn làm trái lời Thẩm Vân Hạ nên bước xuống xe, đứng bên cạnh cô. Sở Mộ Bạch tưởng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay nên có phần huênh hoang ra mặt.
“Anh về đi!” Cô nói với Đặng Tư Thành.
Ngay lúc đó, Thẩm Vân Hạ gọi điện kêu một chiếc taxi. Taxi vừa tới, cô dẫn theo hai đứa nhỏ lên xe, mặc kệ hai người đàn ông còn đang ngẩn người trước cổng bệnh viện. Khi xe chạy được một đoạn, Tiểu Thành quay sang hỏi mẹ:
“Sao mình không lên xe của bố? Con thích xe của bố hơn.”
Thẩm Vân Hạ xoa đầu con trai bảo: “Bố chạy xe nhanh quá, mẹ sợ. Vậy Tiểu Thành không thương mẹ à?”
“Dạ có! Con thương mẹ nhất.”
“Tiểu Nặc cũng thương mẹ.”
Hai đứa nhỏ xà vào lòng, ôm chặt lấy Thẩm Vân Hạ. Hiện tại, việc cô ly hôn với Sở Mộ Bạch gần như là chắc chắn rồi, riêng việc có chấp nhận lời đề nghị của Đặng Tư Thành hay không thì cô còn chút lưỡng lự. Sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ, phụ nữ thương e dè khi bắt đầu với một mối quan hệ mới.
Về tới nhà, Thẩm Vân Hạ đưa hai đứa nhỏ lên phòng, dọn dẹp những thứ không cần thiết thì vứt đi. Dù sao thì ngày cô ở lại đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Kể từ khi Sở Mộ Bạch giam lõng cô khiến hai đứa nhỏ phải nhập viện thì quyết tâm ly hôn của Thẩm Vân Hạ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Còn ở lại đây một ngày, chắc chắn không thể bình yên. Tối hôm đó, nhân dịp có mặt đông đủ các thành viên trong gia đình, Thẩm Vân Hạ nói với ông Sở:
“Bố, mẹ, con đã quyết định ly hôn rồi, cũng không có ý định suy nghĩ lại. Cảm ơn bố mẹ đã yêu thương ba mẹ con con trong suốt thời gian qua. Tuy nhiên những gì anh ấy làm khiến ba mẹ con con rất đau khổ. Ngày mai, con xin phép được dọn đi.”
Sở Mộ Nhiên cười thầm, Lê Tử Sách không nói gì, vẫn ăn uống bình thường. Sở Mộ Bạch hụt hẫng, còn ông bà Sở chỉ biết thở dài bất lực. Cuối cùng, vì thương cháu và thấy Sở Mộ Bạch có lỗi nên họ đồng ý với quyết định của cô.
“Nếu có khó khăn gì thì nói cho mẹ biết nhé!”
“Vâng.”
Thẩm Vân Hạ đã ăn xong rồi, không có nhu cầu ngồi lại đó để quan sát sắc mặt của những người khác. Cô rời khỏi bàn ăn, đi thẳng một mạch lên phòng thu dọn đồ đạc. Nếu không lợi dụng bố mẹ chồng, Thẩm Vân Hạ còn lâu mới có thể thoát khỏi ngôi nhà này. Thật may là họ không phản đối quyết định của cô.
Trước mặt bố mẹ, Sở Mộ Bạch không thể lên tiếng phản đối. Anh không cam tâm nhường cô cho Đặng Tư Thành, do đó lại tìm cách khác để ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Vừa dọn ra khỏi nhà họ Sở, Thẩm Vân Hạ liền tới gặp Đặng Tư Thành để nhờ anh một việc. Biết tin Thẩm Vân Hạ đã chuyển sang chỗ ở mới, Đặng Tư Thành vô cùng vui mừng: “Vậy là em có thể tự do sống theo ý muốn của mình rồi.”
“Chuyện đó em sẽ nói sau. Anh có quen ai không, em muốn làm thủ tục ly hôn.”
“Có. Em cứ giao chứng cứ, giấy tờ liên quan đi, anh sẽ giúp em ly hôn.”
“Vậy đợi em một chút.”
Thẩm Vân Hạ với tay lấy cái túi xách ở bên cạnh, lấy trong đó ra những tấm ảnh, những đoạn video chứng minh Sở Mộ Bạch ngoại tình, có con riêng với Joyce, bắt cô rời xa con, lăng nhăng với Ngô Thần Thần để Đặng Tư Thành nhờ người làm hồ sơ giúp cô gửi lên Tòa án.
“Đây là những gì em thu thập được.”
Đặng Tư Thành nhìn qua liền mỉm cười nói với cô: “Em yên tâm, lần này hắn không thể không ký đơn ly hôn được nữa rồi.”
Ngay khi Thẩm Vân Hạ dọn ra khỏi nhà, Sở Mộ Bạch đã cho cấp dưới theo dõi cô. Do đó, khi biết tin Thẩm Vân Hạ muốn đơn phương ly hôn với mình, Sở Mộ Bạch đã dùng tiền mua chuộc Tòa án. Ngày Thẩm Vân Hạ đến tham gia hòa giải, cô bắt gặp Sở Mộ Bạch gặp riêng thẩm phán rồi lái xe rời đi, không đồng ý hòa giải. Nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ đến nhà họ Sở tìm anh.
Thấy Thẩm Vân Hạ trở về, Sở Mộ Nhiên ngạc nhiên ra mặt. Cô ta còn chưa kịp hỏi thì Thẩm Vân Hạ đã lên tiếng trước: “Tôi muốn gặp Sở Mộ Bạch để nói chuyện ly hôn.”
“Ở trên lầu.”
Biết Thẩm Vân Hạ không có ý định nối lại tình xưa, Sở Mộ Nhiên không có lý do gì để ngăn cản. Thẩm Vân Hạ đùng đùng đi lên lầu, không thèm gõ cửa mà cứ vậy xông vào. Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch tưởng cô muốn hàn gắn nên vui mừng ra mặt:
“Sao em lại tới đây?"